Tôi đau đớn xúc động khóc không ra tiếng, cái hình ảnh anh với đôi chân dập nát cái hình ảnh quần áo anh rách tả tơi rồi những lời anh than khổ ngoài trời giá rét, từng đoạn giấc mơ cứ ùa về trong trí nhớ tôi làm tôi đau nhói...Có nỗi uất ức nào bằng việc người thân mình chịu cảnh c.h.ế.t oan chẳng tìm ra nguyên nhân, còn hung thủ vẫn sống nhởn nhơ cơ chứ. Tôi thật sự không thể cam tâm mà để im chuyện được, ngày nào anh còn vất vưởng ngày ấy tôi thề phải tìm ra cho dc người đã hại anh.
...Ông thầy bói bấy giờ đứng lên đi một mạch ra ngoài, tôi không hiểu ý ông là gì nên cũng ngoái đầu nhìn theo, ông đẩy cánh cửa ra ôn tồn nói với mọi người đang đợi ở ngoài
_Hôm nay tôi bận chắc không xem nữa được, mọi người cảm phiền sáng mai quay lại sớm nhé…Còn giờ mọi người về nhà nghỉ ngơi, đi về cẩn thận nghe không?
_Dạ thầy…
Mọi người đồng loạt trả lời lại rồi vui vẻ ra về.
Tôi ngồi trong nhà nhìn cảnh đó trong lòng nghĩ thầm với độ nổi tiếng nói đâu trúng đó nên khi ông xin phép không tiếp khách mọi người cũng phải vui vẻ về thôi, chẳng một ai phàn nàn cả, tôi cũng vậy vẫn cứ nghĩ mình cũng bị đuổi nên định nhóm đích đứng lên để về như lời thầy, dù trong lòng có hơi không muốn rời đi vì chuyện của chồng tôi vẫn chưa tìm được manh mối gì nhưng vừa hay tôi định đi thì không ngờ ông thầy quay vào nói giọng như ra lệnh cho tôi
_Cô ở đây tôi sẽ nói cho cô biết tin về cậu ấy.
Tôi nghe nói vậy liền mừng rỡ, cả người vừa mới định đứng lên cũng liền ngồi thụp xuống im lặng nghe ông thầy lên tiếng
_Lúc tôi gặp chồng cô ấn đường cậu ấy rất tối, tôi biết trong thời gian nữa cậu ấy sẽ gặp chuyện, nhưng thiên cơ ko thể tiếc lộ nên tôi đành phải nói ngụ ý cho cậu ấy hiểu, chỉ tiếc người tính ko bằng trời tính, thật tối hôm qua tôi đã thấy cậu ấy đứng trước cửa nhà tôi, cậu ấy bảo rằng mình c.h.ế.t oan ức, và cậu ấy chỉ rằng hôm nay cô sẽ đến…Tôi ko ngờ cô lại đến thật…Thôi thì coi như tôi và cô có duyên cô ngồi đó, tôi khấn xin chư vị ở đây giúp đỡ chỉ điền giúp cô một chuyến.
Tôi nghe lời và ngồi im để ý thấy ông thầy rút khoảng nữa bó nhang lớn, ông châm lửa cho nhang cháy hết xong cấm vào cái lư hương lớn giữa nhà, miệng ông đọc mấy câu gì gì đó, tiếng nói ông nhanh lắm tôi không thể nghe kịp chỉ biết đợi khoảng được hơn nữa tiếng bỗng nhiên ông ngồi im bất động mắt nhắm ngiền. Tôi biết cái này là người ta chuẩn bị lên đồng và có người nhập, tuy rằng biết trước là thế nhưng giờ này tôi cũng không khỏi rùng mình, nơi này giờ chẳng còn ai,tuy là ban ngày nhưng âm u lắm, lại có mùi ẩm mốc nữa,tôi trong lòng rất sợ nhưng vẫn phải tự trấn an bản thân tôi lại,lỡ phóng lao thì phải theo lao luôn chớ sao, tôi mà hành động gì sai ngay lúc này coi như nát bét hết..cố lên Lam ơi...đừng sợ....đừng sợ ... một lát nữa là xong rồi.
Tôi lẩm bẩm trong miệng nhưng cơ thể bên ngoài đã thấm ướt mồ hôi từ khi nào.