Nghịch Cảnh Hôn Nhân - Chi Anh

Chương 20

Bữa nay nữa là đúng 3 ngày, từ ngày tôi nhận được tin nhắn từ chú út. Tôi hôm nay dậy thật sớm loay hoay dọn dẹp căn phòng bên cạnh cho sạch sẽ, nhà tôi xây Tú ba phòng,một phòng lúc trước tôi và Quân ngủ chung, hiện tại bây giờ cũng là phòng tôi đang dùng, một phòng trống và một phòng để đồ. Phòng trống để lâu ko dọn, bụi bám cũng nhiều, tôi nghĩ chú ấy về sẽ ngủ tạm phòng này nên dọn cho tươm tất một chút dù gì thì cũng là em anh chú ấy lại còn là thanh niên bắt chú mới về mà vô dọn dẹp thì coi ko được nên tôi tranh thủ sáng dậy dọn sớm cho tươm tất rồi cắm nồi cơm lên sẵn.

Xoay qua, xoay lại cũng đã giữa trưa, bụng tôi đói meo, mới vừa dọn cơm trên bàn xuống định ngồi ăn thì bên ngoài cửa tôi nghe có tiếng còi xe bóp ting.... ting …

Tôi vội vàng buông đũa xuống đi ra ngoài liền nhìn thấy một chàng trai vai mang balo bước xuống từ chiếc taxi, rồi đi thẳng lại phía nhà tôi, tôi chần chần chưa vội mở cửa mà liền hỏi:

_Anh là ai mà đi vào nhà tôi vậy?

Người thanh niên ấy với gương mặt Quân tú, nước da trắng, mặc áo sơ mi trắng, quần âu đen, tôi ko thể tả được anh ấy như thế nào là đúng, nói chung là gương mặt đẹp, nhưng có chút lạnh lùng. Trái lại với thái độ của tôi người đó chỉ hừ nhẹ một cái, ánh mắt liếc nhìn tôi từ trên xuống dưới sau ấy là dừng ánh mắt lại trên bụng tôi hờ hững trả lời

_Đừng kêu tôi là anh vì tôi là em chồng của chị, tôi tên...Tú...

Lạnh lùng, với thái độ trả lời cũng chảnh choẹ, tôi sau một lúc ngỡ ngàng cũng trở lại trạng thái bình thường. Hóa ra là em trai Quân. Tôi cười nhẹ với chú ấy mà nói

_Ừ vậy chị cứ nghĩ là ai xa lạ nên xưng hô theo phép lịch sự thôi ai ngờ hoá ra là chú út. Thôi chú út đi đường xa về cũng mệt rồi vào nhà rửa mặt cho mát đi, chị dọn cơm rồi ăn luôn...

Tôi nói lịch sự đến vậy thế mà không ngờ chú ấy đáp lại tôi chỉ với 2 từ " không cần" rồi đi tuốt vào trong nhà. Tôi đứng đơ người nhìn theo mà nghĩ cũng lạ, thường mấy lần tôi nghe Quân nói chuyện với chú ấy, với mấy lần tôi đã nói chuyện qua theo tôi được biết chú ấy ăn nói cũng lễ phép lắm mà, sao hôm nay nói chuyện gì mà kỳ cục thế này, trả lời tôi vừa gút mắc vừa kiệm lời nữa. Còn cả cái thái độ thì nhìn mà phát ghét, tôi thầm tự hỏi sao anh Quân dễ thương bao nhiêu, chú Tú lại đáng ghét bấy nhiêu vậy ko biết…

À mà nãy giờ nhìn kỹ tôi mới thấy chú ấy cũng có nét giống chồng tôi quá chứ?

Chỉ là Quân thấp hơn, ốm hơn, còn chú út nó thì cao, mà thân hình cân đối lắm...nhưng có đẹp cỡ nào tôi nghĩ cũng ko bằng chồng tôi đâu....

Để Tú đi trước tôi cũng đi theo vào trong nhà, Tú đang ngồi trên ghế thấy tôi đi vào nhìn lấy một cái rồi nhàn nhạt nói với tôi

_Chị ngồi đi tôi có việc muốn nói!!!



Tôi nghe chú ấy nói với mình tôi liền ngồi xuống tiện tay cũng dọn lại thức ăn trên bàn qua một bên

Tú nói

_Tôi đã nghe mọi người nói về chuyện của chị?

Tôi dù đã nghĩ trước Tú sẽ nghe người ta nói xấu tôi với chú ấy nhưng tôi ko nghĩ được Tú lại thẳng thắng hỏi trực tiếp tôi như thế Tú ra tôi có chút lúng túng chỉ biết trả lời rằng

_Chú út biết chuyện gì của tôi?

_Chuyện chị có thai?

_Uh!

_Với ai?

_Này Tú? con người tôi sống từ trước đến nay chưa từng làm điều gì có lỗi với ai cả, ngay cả Anh Quân cũng vậy, nếu tôi nói đây là con của Quân, là tôi đang mang thai con của Quân. Chú ....có tin tôi ko?

Mặc kệ tôi đang nghẹn ngào vì uất ức, gương mặt Tú vẫn ko lộ ra tí cảm xúc nào cả, chỉ chăm chú lắng nghe tôi nói rồi chú ấy chốt chắc nịch một câu làm tôi cũng bất ngờ

_Chỉ cần là lời chị nói tôi sẽ tin?

_Nếu chú tin thì tại sao lại còn hỏi tôi, tại sao khi nghe người ta nói lại bay liền về nước, ko phải mục đích của chú về là để giành tài sản lại với tôi sao...?
Bình Luận (0)
Comment