Nghịch Cảnh Hôn Nhân - Chi Anh

Chương 3

Anh không đáp nữa chỉ gật đầu rồi leo lên xe chạy đi, tôi nhìn bóng anh khuất dần trong màn mưa mà tim đau nhói, đến khi không còn thấy anh nữa tôi mới quay vào trong nhà thắp ba cây hương lên bàn thờ cha mẹ, trong lòng thầm khấn cha mẹ phù hộ cho anh…

Chồng đi rồi, hằng ngày tôi chạy đi cân lúa cho người ta rồi kêu xe chở đi xay ra gạo bán lại bỏ cho mấy tiệm tạp hoá, công việc tuy có phần vất vả nhưng đổi lại được cái tiền kiếm ra được lắm, có dư đồng nào tôi liền bỏ ống heo lại với mong muốn kiếm chút vốn sau có con thì lo cho con..

Nhắc đến chuyện con cái trong lòng tôi cũng lo lắng lắm, lấy anh về cũng gần hai năm nhưng trong bụng tôi chẳng có gì xảy ra cả, mấy lần tôi cũng âm thầm đi khám kết quả đều bình thường vậy mà…Thật sự là tôi cũng có hơi bất an, nếu như...nếu như người không thể có con được là Quân quả thật thiệt thòi cho anh rồi…Nhưng nếu có vậy đi chăng nữa tôi vẫn nguyện trọn đời này chỉ ở bên anh thôi...

Đầu tháng 10 năm nay, mưa cứ rỉ rả suốt, cứ sáng sớm là mưa đến tối muộn mới tạnh, mà mưa đâu có nhiều, chỉ lát đát vài hạt thôi ấy nhưng cứ kéo dài hết ngày này đến ngày khác, chẳng ai làm lụng được gì, tôi nhìn cảnh này lại càng thêm ngán ngẩm.

Ngồi một mình trong nhà, tôi bật tivi lên xem đúng lúc đài báo tin bão lại về, rồi thì loa phóng thanh ở gần nhà cứ vang bên tai báo người dân chèn chặt nhà cửa, cho học sinh ngày mai nghỉ học để tránh bão, đột nhiên sự bất an trong lòng tôi lại trỗi dậy, rồi cái câu chuyện Quân kể lúc gặp ông già làm tôi càng lo sợ hơn, chẳng phải bây giờ đang là tháng 10 ứng với lời của ông già sao? Tôi nhanh chóng bấm điện thoại cho Quân định kêu anh về gấp, chẳng ngờ đáp lại chỉ là tiếng tút tút dài vô hạn..



Chẳng biết làm gì tiếp theo, tôi đành đi lại khấn cha mẹ anh phù hộ cho anh, tôi vừa khấn xong ngước đầu lên đột nhiên cái di ảnh của cha anh ngã xuống đập vào đầu tôi đau điếng rồi rớt xuống đất bể tan tành, tôi dù đau nhưng thấy cảnh này cũng ko khỏi rùng mình, chắc chắn Quân gặp nạn rồi, nếu không tại sao tôi vừa khấn xong ảnh của cha anh lại rớt được, tôi lo lắng, ngồi phụp xuống nền gạch trắng lạnh lẽo, từng giọt nước mắt pha lẫn mồ hơi rơi xuống, tôi nhớ anh, cuộc đời anh từ nhỏ đã vất vã rồi, chỉ mới khắm khá lên đây thôi, tôi ko muốn Quân phải gặp bất cứ chuyện gì nữa cả, tôi vừa khóc vừa quỳ giữa bàn thờ cha mẹ mà dập đầu lạy mong cha mẹ nâng đỡ cho anh qua kjếp nạn này, tôi cứ quỳ như thế một ngày một đêm, đến nỗi đôi bàn chân tê cứng rã rời ko còn cảm giác nữa, khoé mắt tôi cũng đã ráo hoảnh, chốc chốc gọi cho anh một lần, nhưng càng gọi thì vẫn không có cách nào liên lạc cho anh được, cuối cùng máy anh cũng đã đứt nguồn luôn rồi.

Rồi chợt ngoài trời mây đen kéo đến,mưa dần dần nặng hạt thêm, gió thổi rất mạnh, quật ngã mấy cây to bên đường gãy đổ răn rắc hết, bên trong này, từng cơn gió cuốn đến mái tôn của nhà cũng dỡ bay mất hết vài tấm, mưa cũng tạt mạnh vào, tôi vừa run trong lòng vừa cầu nguyện cho bão nhanh chóng tan đi…

Gió bên ngoài mỗi đợt thổi đến như cuốn đi tất cả, mấy nhà kế bên cũng sập mất, rồi mọi người kéo lên nhà tôi trú tạm, tiếng người khóc, trẻ nhỏ cười, tiếng thiên nhiên gầm rú dữ dội, nhìn cảnh này lòng người ai nấy đề hoang mang...tôi vội chấn chỉnh lại tinh thần, đi ra kêu mọi người vào trong rồi đóng cửa lại cho gió đỡ lùa vào..

Bất chợt điện thoại tôi reo lên, tôi nghĩ là Quân gọi liền mừng rỡ chạy ào vào, nhưng số gọi đến là một số lạ. Tôi vừa bấm nút nghe bên kia giọng nói gấp gáp vang bên tai tôi

-Alo chị Quân đúng không, anh Quân....anh Quân gặp nạn đã…Chị thu xếp vào đây đưa ảnh về nha chị...

Bình Luận (0)
Comment