Nghịch Cảnh Hôn Nhân - Chi Anh

Chương 34

Tôi nhận cây d.a.o từ tay thầy đưa rồi cầm chắc trên tay mình, có phần hơi sợ, nhưng giờ đã thấu đáo mọi việc nên tôi quyết tâm phải cứu chồng tôi đến cùng dù anh mất rồi cũng phải để anh yên thân mới được liền nhanh chóng đưa ngón tay út ra định cắt đi thì bất ngờ Tú nắm con d.a.o lại, tôi hoảng hốt khi thấy m.á.u chảy ra từ tay chú ấy liền cũng buông con d.a.o ra rồi nói

_Tú chú làm gì vậy? Đứt tay rồi kìa?

Tú mặc cho tôi hỏi ko trả lời gì tới phớt lờ xoay qua nói với ông thầy..

-Đổi lại được không? Chị ấy vừa mới từ viện về còn yếu lắm, làm thế ko được cho chị hai bới đất đi…tôi rút m.á.u của tôi thay cho chị...

Ý Tú là sao? Tầm mắt tôi sững lại nhìn Tú, vô thức không hiểu là cảm giác gì nhưng trong tim lại đập mạnh mấy nhịp. Nhưng mặc cho Tú ý kiến. Lần này ngoại lệ cho Tú rồi, ông thầy lắc đầu ko chấp nhận lời của Tú đưa ra..

_Không được đâu cậu.. Ai bới đất có thể đổi, nhưng m.á.u phải là của người vợ hoặc con cái mới linh nghiệm… Đây là phép, cô Lam và cậu Quân chưa có con nên chỉ còn có thể trông vào cô Lam mà thực hiện. Nhanh đi.l cậu qua 12h gà gáy canh đầu là ko linh đâu lúc đó phải bắt đầu lại từ đầu đó...

Tôi nghe thế, sợ quá giờ sẽ lỡ mất việc nên liền nắm lấy tay Tú nhẹ nhàng rút con d.a.o ra, tiện thể tôi rút trong túi cái khăn tay của tôi băng tay cậu ấy lại rồi nhìn Tú giọng đầy hối thúc

_Yên tâm tôi ko sao? Chú bới đất đi việc còn lại để tôi nha, chẳng phải chú muốn giúp anh hai chú sao nhanh đi ko là trễ giờ đó..

Tú biết ko thể làm gì nữa, tôi nghe chú ấy thở dài rồi ngồi xuống, hai tay cố hết sức bới đất ngay sát đầu quan tài lên.

Tôi mỉm cười nhắm mắt lại cố chịu đau cầm chặt con dao

Rẹt

Con d.a.o cấm vào da thịt tôi tạo nên một vết cắt sâu thật sâu và từ trong da thịt m.á.u của tôi đang từng giọt chảy xuống mộ Quân theo vết bới đất của Tú đang làm…



Trời càng về khuya sương lạnh càng xuống nhiều, chứng tỏ nhiệm vụ của tôi và chú út Tú phải làm gấp rút hơn nữa…

Lúc này đây tôi để ý thấy Tú có vẻ đã thấm mệt, bàn tay vì cào bấu xuống đất sâu đến nổi rướm cả m.á.u qua ánh đèn điện thoại hiện ra đỏ thẫm hoà vào với m.á.u của tôi đang nhỏ xuống, còn tôi cũng chẳng hơn gì Tú là mấy vết cắt này vừa hết m.á.u tôi phải cắt thêm vết khác nên ngón tay tôi giờ đã bấy nhầy thịt…Mà mọi người cũng biết rồi đó trời càng lạnh bao nhiêu vết thương thêm nhức nhối bấy nhiêu, m.á.u lại càng khó chảy xuống.

Tôi đau lắm đau đến bật khóc dù đã cố cắn răng chịu đựng nhưng vô dụng, cũng vì do mất m.á.u quá nhiều chân tôi đồng thời quỵ xuống nhưng tôi vì muốn tìm ra sự thật về mộ Quân có phải như lời ông thầy nói hay không nên vẫn ngoan cố gượng dậy, tay bên này nặn lấy m.á.u từ tay bên kia cho nó chảy ra…

Đau..lạnh..mệt mỏi...bất lực… Bao quanh cơ thể nhỏ bé của tôi lúc này ồi khi tôi dần trở nên bất lực mắt tôi muốn mờ dần sắp ngất đi chợt Tú vội đứng lên đỡ tôi dậy chú với vẻ mặt mệt mỏi nói với tôi

_Dừng lại tôi ko muốn tiếp tục nữa, chị hai dừng lại đi cứ như vậy mãi là chị sẽ c.h.ế.t đó...

Tôi nghe Tú nói cũng dừng lại. Tôi đưa tay lau đi giọt mồ hôi trên trán mình rồi thở cái mạnh. Nhưng nhìn mọi chuyện đang dang dở, nếu dừng lại thì phí công mất nên tôi đưa mắt nhìn Tú. Giọng cương quyết đáp

_Chú út sắp được rồi đừng dừng, tôi còn chịu được mà tiếp đi.

_Nhưng chị...

_Tin tôi đi tôi còn chịu được, nhanh đi chú sắp qua ngày rồi nhanh đi mà tôi năn nỉ chú đó.

Tú sau đó biết ko khuyên tôi được chú đành ngồi xuống bới đất lên tiếp, tôi cũng tiếp tục gồng mình đưa con d.a.o vào tay mình cắt thêm một vết sâu trên tay nửa với hy vọng m.á.u sẽ chảy ra thêm nhiều một tí…

Vừa nặn tay cho m.á.u chảy tôi vừa quan sát chỗ Tú đang bới đất lên. Thời gian trôi qua, ông thầy đã đốt gần hết một bó nhang lớn, khói bay mù mịt nhưng vẫn chưa có hiện tượng gì xảy ra cái lớp đất Tú bới lên xuống sâu tận 3-4 gang tay rồi...Máu của tôi đã dần cạn kiện, thế mà chẳng thấy được cái gì lạ cả...

...Vậy nhưng khi đến lúc tôi cứ nghĩ ông trời tuyệt đường của chúng tôi thì trong tức khắc chúng tôi sững người khi tự dưng từ lòng đất một cây đinh 5 tấc bay vọt lên mặt đất trước mặt tôi…
Bình Luận (0)
Comment