Tú nhìn tôi sâu nặng, nghiêm túc buông lời, từng làn hơi rượu phà vào mặt tôi tê dại
_Chị có biết tôi thích chị bao nhiêu năm rồi không? Bao nhiêu năm nay vì anh tôi mà tôi phải chấp nhận đèn nén tình cảm bản thân lại gọi chị một tiếng chị hai hai tiếng chị hai. Chị biết tôi khó chịu lắm ko hả? nếu như anh hai tôi còn sống có lẽ suốt đời này tôi sẽ chôn giấu tình cảm này đi rồi nhưng giờ phút này...Tôi ko muốn giấu giếm chị nữa, ở chung một nhà, ăn chung một bàn, thở chung một bầu trời, chị nói tôi làm sao ngăn bản thân mình thôi không yêu chị nữa đây hả chị hai ?
Nghe câu này của Tú nói tôi như bị chấn động tâm lý cứ trố mắt nhìn Tú mãi không nói được lời gì. Tú bây giờ cũng vậy tôi thấy chú nói ra xong cơ mặt cũng giản ra nhưng đáy mắt không giấu được vẻ bi thương cùng cực, xen vào đó là sự ngượng ngùng đang đè nén tâm tư.
Ngưng lại một lúc Tú lại tiếp tục nói
_Những năm tôi và anh hai còn đi làm phụ hồ lúc ấy chị đang làm công nhân, mỗi lần chị đi về ngang chỗ tôi làm, chị hay cười giỡn với anh Quân, chị có biết chỉ vì nụ cười hồn nhiên đó của chị mà đã cướp mất hồn của hai anh em tôi rồi ko hả? Rồi mỗi ngày trôi qua, lúc thì nắm xôi, lúc lại ổ bánh mì chị đem cho anh Quân ăn đỡ đói, tuy tôi đứng ở xa nhìn và quan sát tình cảm mà hai người dành cho nhau nhưng dần dần không hiểu sao tôi lại là người đem lòng cảm mến chị. Thế nhưng vì anh hai thương chị nên cuối cùng tôi đành phải đứng một góc nhìn và kiềm nén lại tình cảm trong lòng. Cho đến khi anh hai nói với tôi dự định sẽ cưới chị,đúng lúc thằng bạn tôi rủ sang Đài xuất khẩu lao động kiếm một mớ vốn về sau này đổi đời, tôi liền xin anh hai cho tôi đi cùng, một phần muốn quên đi chị, một phần muốn giúp anh em tôi thoát khỏi cảnh nghèo đói…Ngày tôi lên đường qua xứ người cũng là ngày anh hai hỏi cưới chị…Thật trớ trêu đúng không?
Dừng lại mấy giây. Trên môi Tú nở ra một nụ cười chua chát.
“Chị có biết một thằng con trai mới lớn, mang mối tình đơn phương chạy trốn nó khó khăn với tôi lắm không? Ngày ngày cực khổ nơi xứ người làm lụng vất vã, đêm đêm lại mang nỗi nhớ nhà, nhớ anh rồi lại nhớ cả chị, có lúc tôi chịu ko nỗi định bỏ tất cả mà đi về, nhưng khi nghĩ lại về nước lại đối diện với chị nữa tôi phải sống như thế nào nên đành quyết tâm cố gắng kiềm lòng mà ở lại,cho đến khi nghe tin anh hai mất, ở nhà người ta nói xấu chị, xa lánh chị thì tôi đã biết đến lúc tôi phải trở về rồi...