Nghịch Cảnh Hôn Nhân - Chi Anh

Chương 41

Nói rồi tôi bỏ vào trong ko muốn tiếp tục nghe nữa vì tôi sợ mình càng nghe lại chỉ càng đau lòng thêm thôi..

Tôi vào phòng mặc cho bên ngoài Tú xử sao thì xử...thiệt tình trong thâm tâm tôi cũng ko muốn triệt cô đến đường cùng đâu, nhưng nếu tha thứ thì tôi cũng ko muốn chút nào...thôi thì để Tú xử lý cũng được



Cũng không biết Tú đã làm gì mà sau đó vài ngày tôi đã thấy gia đình cô Sáu dời đi, nghe đồn là cô chơi lô đề cờ b.ạ.c thiếu nợ giang hồ mấy trăm triệu gì đó, bây giờ người ta tới siếc nhà, do có giấy nợ hẳn hoi nên khi thưa ra cũng chẳng ai xử…

Tôi nghe xong ban đầu cũng thấy kinh ngạc lắm vì không nghĩ cô Sáu lại chơi bời dữ vậy nhưng rồi chỉ biết thở dài, bởi trên đời này nhìn người cũng chẳng biết đâu mà lần, bấy lâu nay nhìn nhà cô cũng thuộc hàng khá giả ai ngờ đến phút cuối mới lòi ra mọi chuyện...mà nhắc mới nhớ tôi ko nghĩ trong chuyện này ko có bàn tay của Tú nhúng vô đâu.. Chỉ là giờ đây tôi ko biết phải hỏi chú ấy thế nào nữa...vì càng ngày thấy khoảng cách chúng tôi đã đi xa quá rồi không còn cái khoảng cách chị dâu em chồng để dễ dàng đối diện nữa.

.....

...cuối cùng sau bao đêm suy nghĩ đến mất ăn mất ngủ thi đã đến ngày tôi thực hiện kế hoạch tôi đã vạch ra, từ đầu do tôi cứ nghĩ sẽ ở lại để con tôi sinh ra còn có nguồn cội nên nghĩ mình sẽ ở đây luôn, nhưng giờ chồng mất, con mất, tôi ko muốn ở lại nữa mà quyết định đi xa tìm chỗ khác sống, nhường lại ngôi nhà này cho Tú, vì dù sao Quân mất cũng còn em anh, chú ấy ở lại thờ cúng cha mẹ luôn là hợp lý, với lại bây giờ mọi chuyện đã qua cũng xem như linh hồn Quân đã được yên nghỉ rồi tôi chẳng có lý do nào ở lại nữa…Nên tôi quyết định tối hôm nay sau khi dọn đồ xong, tôi sẽ đợi Tú về sẽ nói với chú ấy một tiếng rồi mai sáng sẽ lên đường….Tôi quyết định ko lấy thứ gì cả, chỉ có trong mình hơn 50 triệu là tôi lấy vì này là tiền tiết kiệm của riêng tôi , nhà cửa, đất đai ở đây là tài sản chung tôi để lại cho Tú hết…

Dọn dẹp xong xuôi tôi đi lên nhà trước thắp nhang cho cha mẹ, cho chồng mình xem như là từ biệt..

Tôi có đứng nói chuyện với Quân một lúc đến khoảng 11h khuya thì nghe tiếng Tú mở cửa đi vào..Tôi thấy vậy nên đi xuống, Tú vẫn mang bộ mặt lạnh lùng như vậy khi đối diện với tôi, đi ngang qua tôi cũng chẳng thèm nói gì cả đúng lúc đó tôi liền lên tiếng, bước chân Tú cũng khựng lại theo

_Chú út ngồi đây nói chuyện với chị một chút được không?

Tú nghe tôi gọi liền quay lại nhìn tôi,tôi ngại nên đi lại ghế ngồi trước,rồi chỉ tay ý bảo chú ngồi theo..Sau khi thấy Tú ngồi xong tôi mới tiếp tục nói

_Tôi dự định mai sẽ vào Tú Phố kiếm việc mà làm, đồ tôi đã chuẩn bị sẵn rồi mai là lên đường, chú ở nhà nhớ chăm sóc tốt bản thân mình nha???

Tôi nói xong câu đó trong lòng như gỡ được tảng đá đang đè nặng trong lòng, hít một hơi vào rồi thở ra mới để ý đến mặt Tú đang đen lại, tay chú nắm chặt… Ánh mắt nhìn tôi ko rời…



Tôi thấy chú ấy biểu cảm như vậy nên cũng không dám nhìn thẳng chú mà vội quay mặt đi hướng khác…

Đứng một lúc trong lòng đầy khó xử với bao ngang trái, tôi cứ nghĩ Tú sẽ không trả lời mình, hoặc chí ít sẽ ghét bỏ tôi vì tôi cố chấp rời đi nhưng không bên đó tôi nghe tiếng Tú cười, kiểu giọng cười như bất lực, một lúc sau Tú đứng lên đi ra ngoài hành lang trước cửa, lạnh lùng buông ra một câu hỏi khiến cho tôi không khỏi bàng hoàng

_Đã bao giờ chị thích tôi chưa?

_Tôi...

_Thôi ko cần nói!!

Lúc này Tú quay lại, dáng vẻ có chút bi thương chú nhìn tôi

-Đúng là do tôi cố chấp

_Tú...tôi xin lỗi

_Tại sao chị ko thích tôi hả? Hay vì thằng này nghèo ko đủ tiền nuôi chị…Chị còn trẻ chị có chắc sẽ ở vậy suốt đời ko? Tại sao người khác thì được, còn tôi lại ko hả Lam?

Tôi nhìn Tú cảm giác như đang mất mát đi chuyện gì rất quan trọng nhưng ko nghĩ ra đó là chuyện gì tôi chỉ nghĩ bây giờ với Tú tôi nên thẳng thắng một lần với chú thì sẽ tốt hơn. Tôi dứt khoát nói

_Là ai cũng được nhưng là chuyện của sao này, còn bây giờ đối với chú thì tôi ko thể?

_Được vậy chị cứ đi, nhưng nên nhớ một khi đã ra đi thì đừng về lại căn nhà này nữa

Vẻ mặt Tú buồn hiu khi nghe tôi thốt ra câu nói đó rồi nhanh chóng chuyển sang nghiêm nghị ko nói ko rằng chỉ buông một câu lạnh lùng rồi bỏ ra ngoài, trái tim tôi đồng thời cũng nhói lên…
Bình Luận (0)
Comment