Nghịch Cảnh Hôn Nhân - Chi Anh

Chương 45

Tôi ngước lên nhìn, trong giây lát cánh cửa mở ra. Đúng như tôi dự đoán là chú Út Tú..

Tú nhìn thấy tôi đôi mày chú có chút cau lại tỏ vẻ ngạc nhiên nhưng sau đó lập tức lấy lại vẻ bình tĩnh giọng nói lạnh lùng cất lên

"Chị tới đây làm gì?

Tôi thấy Tú cũng hơi bất ngờ vì ko ngờ là phán đoán của tôi chính xác tới vậy .. nhanh chóng mở lời

"Tú về nhà đi, tôi sắp đi rồi chú đừng cố chấp nữa, ngôi nhà này ko thể thiếu chú được?

Tú trong giây lát đứng im lặng nhìn tôi mãi, tôi cũng thế gặp Tú rồi những chuyện muốn nói cứ nghèn nghẹn lại trong lòng không thốt ra lời được...Hai chúng tôi kẻ bên trong, kẻ bên ngoài cứ nhìn nhau miết đột nhiên Tú lôi tuột tôi vào trong rồi khóa cửa lại, tôi hoảng hồn ko giữ được bình tỉnh liền hét lên

"Chú làm gì vậy mau mở cửa thả tôi ra?

"Nếu chị ko muốn mọi người đồn thổi

chuyện của mình thì tốt nhất nên im lặng đi, có gì vào phòng tôi rồi nói...

Tú lạnh lùng đáp lời tôi rồi vừa lôi bừa tôi vào đóng cửa lại cái rầm

Mặc tôi la hét Tú vẫn cứ im lặng buông tay tôi ra và quay mặt đi sau khi tôi vào tới phòng ,chú ấy bước tới cửa sổ châm điếu thuốc đưa lên miệng hút, khói thuốc được phà ra hoà lẫn vào đôi mắt của chú ấy dường như mang bao nỗi muộn phiền.

Tôi nhìn Tú lúc này chợt nhận ra mới mới một thời gian ko gặp Tú ốm xuống rõ rệt, gương mặt hốc hác ko còn vui tươi là mấy…



Tôi sao một lúc kích động mệt quá đành ngồi luôn xuống giường, vì nghĩ với tính tình của Tú tôi biết chú ko bao giờ làm gì bậy bạ gì được đâu...

Tú hút thuốc liên tiếp hết điếu này đến điếu khác ko có dấu hiệu ngừng lại, mùi thuốc nồng nặc đã bay khắp gian phòng…Tôi ko chịu nỗi nữa liền đi thẳng lại giành điếu thuốc từ tay chú ra rồi dụi xuống đất

"Chú có thôi đi không hả? Trả lời tôi bao giờ chú về nhà?

Tú nhìn tôi, nghiêm mặt hỏi lại

"Nếu tôi về chị có thể đừng đi được không?

"Tôi......tôi.....

"Đến cuối cùng chị vẫn là chọn cách rời đi. Ừ chị đi đi…Chị đi rồi tôi sẽ về…!

Nhìn cử chỉ lời nói Tú thốt ra thật sự làm tôi đau lòng lắm, như thể mình đang sắp mất đi một cái gì đó rất quan trọng, vẫn là mơ hồ, vẫn là m.ô.n.g lung không lý giải được. ..

Nói thật nếu là tôi ở chung nhà quen rồi, giờ có người ra đi tôi cũng sẽ ko chấp nhận nỗi nữa huống gì là… Nhưng nếu tôi cứ ở lại, tôi ko chắc bản thân mình có thể ko phạm phải sai lầm gì, đành thôi cứ phụ thuộc vào duyên số vậy...

Tôi lòng buồn rười rượi sau câu nói của Tú nhưng vẫn cố nặn ra nụ cười tươi tắn nhất mà trả lời

"Tại sao chú cố chấp quá vậy hả? Nhà chỉ có hai người mà chú còn hằn học tôi…Nói thiệt tôi chỉ muốn trước khi tôi đi, chị em mình hoà thuận vui vẻ một bữa để tôi ra đi còn yên tâm, anh chú cũng vui lòng nơi ấy đằng này chú làm mặt lạnh tôi buồn nhiều lắm..

Tôi vừa nói vừa khóc, Tú lúc này lúng túng nhìn tôi đôi mắt tỏ vẻ là người có lỗi, tay chú đưa lên tính lau nước mắt cho tôi nhưng giơ lên nửa chừng bất chợt khựng lại rồi bất lực buông thõng xuống..



"Được rồi chị về đi, tối tôi sẽ về...

.........

Đến tối đúng như lời hứa ấy 9 giờ Tú đã có mặt tại nhà, tôi thấy chú về liền vui vẻ ra mở cửa. Tú đi vào nhà nhìn tôi một lúc rồi Iên tiếng hỏi

"Bao giờ chị đi?

"Chú đã về nhà rồi thì....

Tôi chưa kịp nói hết câu Tú đã tranh nói trước

"Trước khi chị đi chị cho tôi xin một nguyện vọng được không?..

Tôi gật đầu đồng ý trong sự lưỡng lự...

........

...QUAY VỀ HIỆN TẠI...

Cho đến hôm nay, sao khi tôi đã rời khỏi cái làng quê ấy vào Tú Phố hoa lệ này, hiện tại lại đang ở trong căn nhà khang trang của ba tôi đối với tôi mà nói đó là một việc rất may mắn…

Ba tuy là người đồng tính nhưng ông rất đàng hoàng, chuyện gì ra chuyện đấy nên từ khi tôi về đây tôi chưa từng thấy dấu vết đáng nghi ngờ nào của ba tôi cả...Mà nói gì thì nói chớ ở nhà ở ko riết cuồng tay cuồng chân lắm, chán vô cùng chán đối với một người hay thích làm việc như tôi...
Bình Luận (0)
Comment