Nghịch Cảnh Hôn Nhân - Chi Anh

Chương 5

Cô Sáu càng nói lòng tôi càng trống rỗng, dường như nỗi đau quá lớn nó khiến tôi chai sạn cảm xúc luôn rồi. Cô Sáu nói xong cũng ra về xem lại nhà của cô ấy, tôi ở đây bật dậy như một cái máy, phải rồi, tôi phải đón anh về chứ,hôm nay anh về bên cạnh tôi mà, đúng rồi tôi...tôi...phải dậy dọn dẹp nhà cho sạch, Quân ưa sạch sẽ lắm anh ko thích nhà cửa không sạch đâu mà…Vừa nghĩ tôi vừa đứng dậy buộc vội đuôi tóc rồi cầm cây chổi quét nhà, làm đến đâu tôi nhớ anh đến đấy, nước mắt bị kìm nén cuối cùng nhịn không được liền bực ra như suối tuôn trào.

Tôi nhớ ngày xưa lúc về nhà anh, cái nhà lá ọp ẹp chẳng có nỗi tiền để mua cây chổi thế là anh lội ra bờ sông cắt mấy cọng gân lá dừa tết lại Tú cây chổi cho tôi quét, do cây dừa cao quá anh trèo bị té lúc về đến nhà mình mẩy anh trầy trụa hết…Bây giờ nhà cao cửa rộng, muốn mua bao nhiêu cây chổi cũng có thể mua được thế mà…

Lòng tôi đau đớn nhớ lại. Tim đau như ai đưa tay bóp nát đến không thở nổi, tôi gắng gượng cầm chổi quét từ trong nhà ra ngoài sân, rồi gom dọn những miếng ngói bể, những tán lá cây gãy do bão để lại gom Tú một đổng rồi hốt đi đổ xong xuôi đâu đấy cũng là lúc tôi nghe tiếng xe cấp cứu ngoài ngõ, tôi sững sờ, đôi mắt vô thức cứ hướng ra nhìn bên ngoài mà chân chẳng bước nỗi, mọi người gần nhà nghe xe về cũng chạy sang, cô Sáu vội qua đi đến kế bên dìu tôi rồi cô nói nhỏ

_Cố bình tĩnh lên nghe Lam, ra đón thằng Quân vào nhà đi con.

....Xe vào đến sân nhà tôi rồi dừng lại, cái bóng đèn đỏ cấp cứu cứ xoay vòng, đầu tôi cũng lảo đảo theo, anh chủ ghe của anh là người bước xuống đầu tiên, anh ấy đi lại gần tôi rồi chợt cúi đầu xuống như kiểu xin lỗi, giọng anh ấy cũng nghèn nghẹn thốt lên lời

_Anh xin lỗi vợ thằng Quân, thằng Quân trong lúc đi ghe nó vô tình trượt chân ngã xuống biển. Lúc ấy lại là bão lớn mọi người khó khăn lắm vừa giữ ghe, vừa cố vớt nó lên nhưng do thời tiết khắc nghiệt, tìm được nó nó cũng đã không còn nữa rồi…Thay mặt mọi người anh xin chia buồn cùng vợ chồng em, chuyện này anh cũng không mong muốn nên đây số tiền này, em cầm lấy lo tang cho nó giúp anh. Sau này em có khó khăn gì cứ alo anh một tiếng anh chắc chắn sẽ giúp em hết lòng...

Còn gì đau hơn nỗi đau khi nghe tin chồng mình mất chứ, giờ có cho vàng tôi cũng chẳng cần huống hồ là cái xấp tiền trước mặt này. Tôi chẳng thể trả lời anh chủ ghe nữa vì lúc này đây tôi như ch.ế.t điếng hết nửa cái mạng này thà như lúc trước nghèo khó rau cháo nuôi nhau mà có vợ có chồng, còn hơn giàu có được gì, tiền nhiều để được gì rồi anh ra đi bỏ tôi trơ trọi…



Tôi bỏ qua những gì anh chủ ghe nói, nhấc từng bước chân nặng nề đi ngang qua mọi người tiến đến chiếc xe cấp cứu…

Cửa xe phía sau đã mở, hai người đàn ông nữa đang đẩy cán xe ra, trên đó có người nằm được trùm bằng một miếng vải trắng, t.h.i t.h.ể ấy được đẩy đến cạnh bên tôi cũng là lúc cơ thể tôi gần như gục ngã, tôi nhìn vào hình dáng ấy, đôi tay cứng đờ chẳng thể đỡ nổi tấm vải ra, cứ thế đứng im bất động....

Mọi người xung quanh nhìn tôi bằng ánh mắt tội nghiệp rồi họ hối thúc bảo tôi cho anh vào nhà cũng vừa hay đội tẩn liệm chở quan tài vừa đến...

Mọi người nhanh chóng xúm xít lại đưa anh vào gian nhà trước, anh nằm đó im lìm, tôi đi theo anh vào nhà đưa tay run run kéo nhẹ miếng vải trùm xuống để nhìn mặt anh lần cuối…

Cái giây phút tấm vải trắng phủ trên người anh từ từ kéo ra tôi thật sự không thể chấp nhận nỗi. Tôi đứng như trời trồng, nước mắt một lần nữa ứa ra, tim tôi đau đớn như thể ai đó đang cầm d.a.o đ.â.m mạnh vào, m.á.u tuần hoàn thấm đẫm toàn cơ thể.

Hình ảnh anh nằm đó, cả người anh bị ngấm nước nên phù ra toàn bộ, cơ thể bầm tím đen, càng nhìn cảnh này tôi càng đau đớn, tôi oà lên khóc khom xuống ôm chặt lấy người anh, giọng tôi lạc đi, nấc lên câu được câu mất

_Anh dậy đi, đừng ngủ nữa mà, anh dậy mở mắt nhìn em đây này, chẳng phải anh nói...anh đi ghe lần này thôi rồi sẽ về nhà ở luôn với em sao, bây giờ anh về nhà rồi...anh...anh dậy ôm em đi chứ, em nhớ anh lắm anh biết không Quân ơi…Anh...anh còn hứa sẽ cho em đứa con mà, anh chưa thực hiện được mà, em không cho anh đi đâu. Anh ơi....anh dậy đi...đừng làm em sợ mà anh....ông trời ơi....ông trả chồng con lại cho con đi, con không cần giàu có nữa ông lấy lại hết chỉ cần ông trả chồng con về cho con là đủ rồi…Tại sao lại chia rẽ vợ chồng con vậy chứ…Ông ác lắm…Ông ác lắm ông biết không ..
Bình Luận (0)
Comment