Nghịch Cảnh Hôn Nhân - Chi Anh

Chương 76

Suốt thời gian ngồi chờ cái chị ở chung phòng tôi có đi lại hỏi tôi tình hình của Bo, sau một lúc chị đi tìm nhưng ko thấy tôi thuận lại mọi chuyện cho chị nghe xong chị cũng bảo riêng tôi rằng dù gì thì cũng chú ý sức khỏe của tôi, dù sau tôi cũng vừa mới bị xe tông. Nói đến đó bất ngờ Dũng quay sang hỏi tôi bị gì rồi anh nhìn khắp người tôi thấy tay chân tôi trầy trụa tự dưng anh bực tức rồi quát lại tôi

-Em và cu Bo bị gì tại sao lại giấu anh? Nếu cu Bo ko bị nặng có lẽ em cũng ko gọi báo anh biết luôn rồi đúng Ko?

Tôi ngước nhìn Dũng ấp úng

-Em…

- Anh ko đáng làm chồng em đúng không Lam ?

-Em có gọi nhưng lúc đó anh nói anh bận em ko kịp nói cho anh biết thì anh đã tắt máy rồi còn gì..

Tôi thấy Dũng cáu nên hơi sợ vừa trả lời anh mà vừa run...

Dũng nghe xong tôi thoáng thấy đôi mày anh cau lại, chắc anh biết anh lỡ lời nên anh im lặng sau đó đưa tôi lại phòng trực lấy thuốc cho tôi uống rồi xin y tá sắp xếp phòng tôi qua gần đấy để tôi tiện chăm sóc cu Bo tốt hơn.

Nói chung trong bệnh viện có tiền muốn chuyện gì cũng có thể làm được...

...

Hai ngày sau cu Bo con tôi đã khỏe lại. Bo đã có thể uống được 40mm sữa rồi dù là con còn đau lắm với vết thương trên đầu chưa lành hẳn. Tôi ngồi cạnh con nhìn con ê a rồi chốc chốc cái môi nhỏ xíu bật cười khằng khặc mỗi khi tôi chọc lại khiến tôi vui đến nỗi rơi cả nước mắt, cũng may là ông trời còn thương còn mang cu Bo về cho tôi. Chứ nếu con mà có mệnh hệ gì chắc tôi sẽ ch.et mất.

-Ba… Ba



Đôi môi nhỏ bé bất ngờ bập bẹ rồi phát âm Ba ba… Tôi đứng hình nhìn con, tim mình như ai gõ một nhịp mạnh. Bất chợt khoảnh khắc con gọi ba ba tôi lại liên tưởng đến Tú và cũng phát hiện càng nhìn cu Bo tôi lại thấy Bo rất giống Tú luôn. Từ khuôn mặt, đôi mắt, cả chiếc mũi cao vút nữa tất cả đều là của Tú.

Nhưng nhắc đến Tú tôi mới nhớ ,từ hôm Tú hiến m.á.u cho cu Bo đến nay tôi ko gặp được chú ấy nữa, tôi có hỏi Dũng thì anh chỉ nói rằng tại Tú ko muốn dính đến phiền phức.

Tôi nghe xong cũng có suy nghĩ ko biết Tú đã biết chuyện cu Bo là con của chú ấy chưa? Nhưng ngặt nỗi lại ko dám mở miệng hỏi Dũng.

Đầu giờ chiều cu Bo đang nằm ngủ, tôi đang ngồi quạt cho con thì ngoài cửa mẹ chồng tôi bước vào tôi cúi chào bà bà chỉ gật đầu xong là bà lật đật đi đến giường cu Bo rồi mếu máo

-Trời ơi cháu nội tôi, thằng nhỏ có tội tình gì mà bị như vầy nè trời?

Bà vừa nói vừa khóc tay bà vừa run run chạm lên trán cu Bo đang được băng trắng xoá cứ thế nước mắt bà chảy dài, tôi đứng đây thấy cảnh đó hai mắt cũng cay xè rưng rưng. Mẹ chồng tôi sau ít phút đứng nhìn cu Bo xong mới quay sang hỏi tôi

-Tình hình cu Bo thế nào rồi con, bác sĩ nói thằng nhỏ còn nguy hiểm gì nữa ko hả con.

-Dạ Bo qua cơn nguy kịch rồi mẹ giờ nằm theo dõi cho khỏe rồi về thôi.

- Ừ vậy là mừng rồi con. Còn bây mẹ nghe nói bây cũng bị xe tông hả, giờ sao rồi bây khỏe chưa. Thiệt tụi bây tệ mà thằng Dũng cũng tệ, tới nay mới gọi nói ba mẹ biết. Rủi thằng nhỏ bị sao chắc tao với ba tụi bây khỏi sống luôn quá...

-Dạ con xin lỗi mẹ tại lúc ấy rối quá nên con ko kịp nghĩ gì chỉ lo cứu cu Bo thôi mẹ. Mẹ đừng trách con tội nghiệp.

Mẹ chồng tôi ngồi một lúc sau đó cũng ra về. Hóa ra ba mẹ mới từ quê lên là mẹ chồng tôi chạy vào bệnh viện thăm Bo luôn mà mẹ trách cũng đúng tính ra tôi và Dũng cũng tệ,do tình hình cu Bo mấy hôm trước nguy cấp quá nên tôi cũng quên ko gọi nói tiếng nào cho ba mẹ hay cả. Bà trách tôi cũng phải....

Riêng phần ba chồng tôi thì ông do bị đau nhức xương khớp với do ngồi xe lâu hơi mệt nên ông về nhà trước ko có ghé lại đây. Còn nói về Dũng lại càng khỏi phải nói gì tới nửa. Dạo này tự dưng tôi thấy tính tình anh sao thay đổi quá rõ rệt, ko còn quan tâm tới tôi và con nữa. Anh đi suốt tôi có gọi hỏi thì chỉ nhận được từ anh câu trả lời là anh bận thôi...Nhưng bận đến nổi từ hôm cuBo chuyển trại anh ko vào thăm lần nào nữa thì tôi thật sự chẳng hiểu được anh bận việc gì rồi.
Bình Luận (0)
Comment