Nghịch Cảnh Hôn Nhân - Chi Anh

Chương 84

Cái cảm giác bị bất ngờ sau đó là đau tê tái truyền đến, tôi gượng ngồi dậy với đôi đầu gối bầm tím,cánh tay vì bị va vào chân ghế mà trầy một đường rỉ máu. Còn nó, trông thấy tôi bị vậy chắc hả hê lắm đứng đối diện với tôi nó chống nạnh nhếch môi

-Đau ko? nhưng chắc mày ko đau bằng nỗi đau của tao ngày xưa đâu…Con ngọc này còn sống ngày nào sẽ ko để mày sống yên ngày đó đâu Lam à.

-Tại sao? tao làm gì mày mà mày hết lần này đến lần khác hại tao chứ?

-Tại vì người Tú yêu là mày chứ ko phải tao. Bao nhiêu đó thôi đủ để tao g.i.ế.c mày rồi đó Lam..Mày có biết chỉ vì mày mà Tú tuyệt tình với tao?còn cho giang hồ bắt tao hằng đêm phải đi làm gái ko hả. Nó bắt tao sống những ngày còn thua con ch.ó nữa mày hiểu ko? cũng may ông trời còn thương để tao tìm lại được mẹ ruột của tao và cũng may mày cũng đang ở đây, ha..ha…đúng là ông trời giúp tao rồi, tao thề tao ko cho mẹ con mày sống thê thảm tao ko làm con người, nhất là cái thằng con hoang của mày đó.

Nó nói tôi như thế nào tôi cũng nhịn được, nhưng nó động đến con trai tôi thì tôi nhất định không bỏ qua cho nó được nữa. Không thể để nó nói tiếp tôi đứng phắt dậy mà nhào vô túm cổ áo nó lại, hai tay tôi dùng hết sức lực sau đó tát mấy phát vào mặt nó chan chát. Nó đối xử với tôi ra sao tôi cũng có thể nhịn,nhưng đụng đến cu Bo thì coi như nó tới số rồi. Tay tôi đánh nó liên tiếp ko để cho nó có cơ hội phản kháng đồng thời tôi cũng nhìn thẳng mặt nó mà gào lên cảnh cáo

-Mày nói gì nói lại tao nghe xem ai là con hoang hả? tao nói cho mày biết nha Ngọc, mày đối xử với tao như thế nào tao cũng ko chấp mày nhưng nếu mày có ý hại con tao dù một suy nghĩ xẹt qua thôi thì tao ko để yên cho mày đâu. Con Lam này ko có hiền mày hiểu chưa?

-Mày…Á

-Câm miệng!

Tôi đánh nó đến khi hả dạ xong mới buông nó ra cũng là lúc gương mặt trắng trẻo của nó sưng đỏ lên, mà giờ nó thấy tôi điên nên sợ hay sao đó chỉ lo ôm mặt nhìn tôi căm phẫn chứ chẳng dám lên mặt chửi như lúc nãy nữa.

Tôi đánh đã tay xong rồi đi thẳng một mạch ra ngoài tìm mẹ và Bo luôn để thôi trong này nhìn bản mặt nó tôi lại ngứa mắt mà đánh nó nữa mắc công lại có chuyện.

Tôi đi dọc con đường, hai mắt nhìn qua lại liên tục nhưng bóng mẹ và bo đâu tôi không thấy.



Tôi hơi chột dạ nên nhanh chóng đi tiếp nhìn ngó xung quanh sau đó cất tiếng gọi mẹ chồng, gọi điện thoại mẹ cũng ko bắt máy, linh cảm có chuyện chẳng lành vì khu nhà chồng tôi ở toàn là khu nhà chung cư nên nhà nào nhà nấy sống ít ai qua lại với ai. Vã lại nếu bước ra cổng nhà là đường lớn rồi, mà mẹ thì ít khi nào đi đâu mà ko báo cả.

Hôm nay lại bế thêm cu Bo, xe thì ở nhà tôi sợ mẹ và con mình bị bắt cóc hay gặp chuyện gì chẳng lành, nghĩ vậy tôi thêm run rẩy liền bấm máy gọi cho Dũng thì bất ngờ đúng lúc số điện thoại anh hiện ra trong điện thoại của tôi báo có cuộc gọi đến của anh . Tôi bắt máy, không kịp để anh nói gì liền tranh nói trước

-Anh Dũng mẹ và cuBo...

Tôi gấp gáp nói với anh nhưng chưa hết câu, bên kia giọng anh cũng gấp gáp chen ngang lời của tôi

-Lam em đã nói gì về chuyện của vợ chồng mình cho mẹ nghe rồi à?

-Đâu có, sao anh hỏi như vậy?

-Vậy thì rắc rối đến nơi rồi. Mẹ ẵm cuBo vào bệnh viện yêu cầu xét nghiệm ADN của Bo và anh rồi. Mẹ mới gọi anh vào đây. Anh cứ nghĩ em đã nói gì rồi đấy chứ. Bây giờ phải làm sao đây?Mẹ mà biết Bo ko phải cháu ruột của bà chắt mẹ ko sống nổi mất. Tôi và Dũng nói chuyện qua lại cho cả hai nắm rõ tình hình xong tôi tức tốc tắt máy rồi bắt taxi vào viện xem tình hình thế nào.

Trong lòng tôi lúc này thật sự mà nói vừa thấp thỏm, và cực kỳ hồi hộp vì chắc chắn sau hôm nay mẹ con tôi sẽ bị đá ra khỏi nhà rồi.

Trên đường đi tôi suy nghĩ mãi cho đến khi xe taxi dừng lại tôi mới hay đã đến nơi. Trả tiền xe xong tôi bước xuống định đi vào bệnh viện thì ko ngờ mẹ chồng tôi lại từ trong viện ẵm Bo bước ra ngoài.

Tôi có chút bất an trong lòng nhưng vẫn bước đến gần mẹ cất giọng nhỏ nhất có thể mà hỏi dù trong tim đang sợ mẹ chồng đến mức tim đập rất mạnh muốn nhảy vọt ra ngoài luôn rồi

-Mẹ sao sao mẹ lại bế Bo lên đây vậy mẹ?
Bình Luận (0)
Comment