Nghe ý tứ trong lời nói của sư phụ Lâm Kiệt lúc trước, dường như sau một giờ, không có bất kỳ dị trạng nào xảy ra, bọn họ mới thả lỏng. Mà trong một giờ ấy, tựa như là cực kỳ dễ dàng xuất hiện giai đoạn trạng thái nguy hiểm, giống như triệu chứng người bệnh gặp nguy kịch. Cho nên bọn họ đặc biệt khẩn trương với tình huống của Bạch Kha, Hoắc Quân Tiêu thậm chí còn chuẩn bị tốt một cái thủ quyết, nếu như Bạch Kha xuất hiện dị trạng lập tức dùng chú thuật bảo mệnh.
Nhưng kết quả là, một giờ sau, tất cả mọi người đều nín thở chờ đợi mười phút, lại không thấy bất kỳ phản ứng bất thường nào từ Bạch Kha.
"Trừ bỏ nơi này đau rát thì không có cảm giác gì khác." Bạch Kha cau mày, vươn tay sờ sờ nốt chu sa sau gáy của mình, kết quả lại bị Hoắc Quân Tiêu nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay đánh bật ra.
"Đừng sờ lung tung." Hoắc Quân Tiêu tiếp tục dùng ánh sáng nhạt không ngừng chảy ra từ các ngón tay giảm bớt cơn đau cho Bạch Kha.
Bạch Kha:"...." Nghe nói, đây dường như là cổ của y?
Bản thân y không phải là người dễ dàng tin tưởng và dựa dẫm vào người khác, nhưng lúc này, y lại có cảm giác tín nhiệm kỳ lạ đối với Hoắc Quân Tiêu. Không biết có phải vì tối qua Hoắc Quân Tiêu quỳ gối trước mặt y, ngẩng đầu nhìn lên gọi sư phụ với bộ dạng quá nghiêm túc và chân thành, hay bởi vì sự quan tâm và chăm sóc của hắn thoạt nhìn tự nhiên nhưng mang vẻ là chuyện đương nhiên, không cách nào từ chối, cự tuyệt, thế cho nên trong thời gian ngắn ngủi ở chung mà đã hình thành một loại thói quen.
Mặc dù đối với người khác hắn mạnh mẽ gấp trăm nghìn lần, hắn vẫn là tồn tại một tia lo lắng cùng sợ hãi theo bản năng, lại là lo lắng cho tính mạng người khác mà không phải chính hắn.
Tựa hồ từ lúc gặp Hoắc Quân Tiêu trong tiềm thức của y đã chắc chắn rằng người đàn ông cao lớn hắc y này tuyệt đối sẽ không làm tổn thương y.
Cho nên Bạch Kha nhất thời không nói lên lời, nhưng vẫn ngoan ngoãn rút tay về, tùy ý để đầu ngón tay của Hoắc Quân Tiêu đặt trên cổ, rót từng luồng khí mát lạnh vào da y từ vị trí nốt chu sa xuống, cùng nóng rực đau đớn hòa quyện. Chỉ là cảm giác như đang có người thổi một làn gió mát trên vết thương từng đợt một, mềm mại lại có chút ngứa ngáy.
Y chỉ có thể gắng gượng bản thân mới để được cái cổ bất động, biểu tình cũng cứng đờ.
Lâm Kiệt đang đứng trước mặt Bạch Kha bị vẻ mặt "Cậu thiếu nợ tôi tám trăm vạn." làm sửng sốt có chút không dám mở miệng, do dự nửa ngày, lại nhìn thời gian, mới căng thẳng nói: " Đã qua nửa giờ rồi, hình như cũng không phát sinh tình huống đặc biệt, cho nên, bây giờ chúng ta đi Hằng Thiên Môn?"
"Đi thôi." Bạch Kha gật đầu, liền cất bước dẫn đầu đi ra cửa. Một mặt y muốn nhìn xem mấy đại môn phái tu chân che giấu kiểu gì trong thành phố to lớn mà không bị phát hiện. Mặt khác, y cũng muốn cử động, nhân cơ hội kết thúc thuật pháp ở đầu ngón tay Hoắc Quân Tiêu. Dù sao thì cơn đau này vẫn nằm trong phạm vi có thể chịu đựng được, không có tay của Hoắc Quân Tiêu cũng không đến mức khó chịu, ngược lại nếu cứ truyền khí như vậy ở sau gáy sẽ làm toàn thân người ta cứng đờ.
Ai ngờ Hoắc Quân Tiêu cao lớn chân dài, ung dung thong dong đi vào bước liền sóng vai cùng Bạch Kha, hắn còn tận lực thu liễm bước hân. Mà bàn tay của hắn, cũng tự nhiên trong tư thế đáp trên bả vai của Bạch Kha, phủ vào nốt chu sa bên trái sau gáy, một chút cũng chưa nhúc nhích.
Bạch Kha không còn cách nào khác đành phải chấp nhận số phận của mình: "..."
Tuy rằng chuyến này cũng không phải là đi du sơn ngoạn thủy đạp thanh tản bộ, thế nhưng Bạch Kha vẫn kéo theo Bạch Tử Húc điên điên khùng khùng. Chuyện xảy ra đêm qua vẫn còn khiến lòng y sợ hãi, quỷ mới biết có thể một ngày nào đó lại xuất hiện vài người bệnh tâm thầm tới nhà bọn họ để chặn người, để lại Bạch Tử Húc ở nhà một mình còn không bằng mang ông theo cùng làm người kéo chân.
Đối với vấn đề này, Hoắc Quân Tiêu cùng Lâm Kiệt đầu không có ý phản đối, hiển nhiên có suy nghĩ tương tự như Bạch Kha.
Ngược lại bản thân Bạch Tử húc lại không phối hợp.
Ông lắc lắc cánh tay bị Bạch Kha túm lấy hai lần, dùng loại khẩu khí "Đại nhân làm đại sự hùng hài tử không quấy rầy." nói: " Túm ta làm gì? Người đều đi hết ai giữ nhà, mấy người rắp tâm bất lương có cơ hội thừa nước đục thả câu lợi dụng thì không tốt."
Bạch Kha: "..." Quá tuyệt vời còn biết rắp tâm bất lương.
"Chính là vì không cho người ta có cơ hội thừa nước đục thả câu, cho nên với đi cùng bọn họ." Bạch Kha nhìn mảnh khảnh nhưng lực tay lớn đến bất ngờ, Bạch Tử Húc gào khóc nửa ngày cũng không thể thoát khỏi móng vuốt của Bạch Kha.
"Hừ! Không biết lớn nhỏ!" Thấy mềm y không hiểu, Bạch Tử Húc liền xụ mặt giáo huấn nói: "Cha của ngươi giữ nhà còn không yên tâm sao? Hả?! Chẳng qua chỉ là một căn phòng thôi, thậm chí là cả một ngôi nhà, hay cả một tiểu khu, hay cả thành phố Nghi này, muốn bảo vệ chẳng phải chỉ cần động động ngón tay là xong sao?"
Vẻ mặt Lâm Kiệt bội phục nhìn ông, trong lòng tự nhủ: Nhìn cử chỉ hành động của người này lúc trước, có điều gì không đúng lắm, quả nhiên là một người bị điên. Động động ngón tay là có thể bảo vệ một cái thành phố? Vị tôn thần phương nào mới dám dùng giọng điệu bâng quơ nhẹ nhàng như vậy, ít nhất là ở cấp độ trưởng lão của các môn phái lớn....Thời buổi này người điên đều có văn hóa như vậy sao?
Cậu liếc mắt nhìn bả vai Bạch Kha đi phía trước đang bị giữ bởi Hoắc Quân Tiêu, trong lòng sinh ra một cảm giác đồng tình: Đôi mắt không thể nhìn thấy, còn có một lão cha bị điên.
Lâm Kiệt không có bóng dáng của một anh hùng, nhưng lại có một trái tim anh hùng, chỉ cảm thấy về sau bản thân mình thật sự thành công, nhất định phải giúp Bạch Kha một phen.... Mặc dù người này hành động như thường, nếu như không phải đôi mắt luôn nhắm, căn bản không thể nhìn ra đó là người mù. =_=
Bạch Kha mắt điếc tai ngơ trước lời nói dong dài của Bạch Tử Húc, trực tiếp kéo ông đi về phía cửa.
Bạch Tử Húc thì thầm càng lợi hại hơn: " Ây– ta nói ngươi- cái đứa nhỏ này còn không tin đúng không? Cha của ngươi tiện tay ném một cái thất tinh mê...."
Hoắc Quân Tiêu đang ôm Bạch Kha đi về phía trước bỗng nghiêng đầu nhìn về phía Bạch Tử Húc, nhíu mày, trong mắt hiện lên tia nghia hoặc cùng tìm tòi nghiên cứu, hắn dừng lại bước chân, dường như đang chờ Bạch Tử Húc rốt cuộc muốn nói cái gì.
Kết quả là Bạch Tử Húc hoàn toàn "kẹt cứng", trợn trắng mắt, " Mê" nửa ngày cũng không nghĩ ra "Mê" gì nữa, ngược lại còn làm mình nói lẫn lộn, biểu tình từ mắc kẹt ảo não dần dần biến thành mê mang, cuối cùng đứng phát ngốc tại chỗ.
"Làm sao vậy?" Bạch Kha vốn cho rằng đây là chuyện vớ vẩn do Bạch Tử Húc xem nhiều mấy quyển đạo thư tu tiên, nhưng nhìn biểu tình Hoắc Quân Tiêu xem ra không phải đơn giản như vậy.
Y đối với loại chuyện này biết rất ít, nghe được " Thất tinh mê" cũng không nghĩ được chuyện nào liên quan, chỉ đành quay đầu nhìn về phía Lâm Kiệt.
Lâm Kiệt bị Bạch Kha quay đầu lại làm cho sửng sốt, sờ sờ mũi, trong lòng điên cuồng than thở: Đậu má, cmn vị thiếu hiệp này, anh bị mù sao, tại sao ánh mắt của anh lại nhìn hướng về phía tôi!!!
Sau khi than thở xong, Lâm Kiệt giương mắt nghẹn nửa ngày, nghiêng đầu nói: "Thất tinh mê tung?*"
*Thất mê tung: tên món ăn.(là cua hấp bên mình ó. tui không để được ảnh lên)Bạch Kha: "...Tôi đột nhiên mất hứng thú đối với cái gọi là đại môn phái của cậu." Bồi dưỡng ra cái loại người tham đồ ăn này, còn cái gì phát triển tiền đồ?
Hoắc Quân Tiêu lẳng lặng liếc mắt nhìn Lâm Kiệt một cái: "....May mà không phải môn hạ của ta."
Lâm Kiệt tò mò: "Môn hạ của ngài sẽ như thế nào?"
Ánh mắt Hoắc Quân Tiêu lướt qua Bạch Kha, sau đó dừng ở một điểm không xác định trên không trung, nhàn nhạt nói: "Phạt ngươi học thuộc lòng toàn bộ sách ở Tàng Thư Lâu."
"Đậu má!" Lâm Kiệt nhìn Hoắc Quân Tiêu với ánh mắt bệnh tâm thần, sau đó ngạnh cổ biện giải: "Tôi nói rồi, nhập môn mười năm bất quá tôi mới tiếp xúc da lông của Hằng Thiên Môn, những sách cổ thấy qua cũng có hạn, bùa chú tôi học qua còn ít hơn, ai biết thất tinh mê là cái thứ gì, bình thường chú thuật trong kia cũng có ba chữ, không bình thường cũng....sì—"
Bạch Kha đã ở cùng ba người này hơn nửa ngày, y đã quen với cách nói chuyện ba câu liền khẩu khí đau răng một lần, suy nghĩ của người bệnh xà tinh thật linh hoạt.
Y trầm mặc chờ Lâm Kiệt hít xong khí chuyển hướng, lại thấy Lâm Kiệt đột nhiên tát mạnh vào trán chính mình, phát ra âm thanh "bốp" giòn tan, để lại một vết đỏ nhàn nhạt trên trán: "Đậu má! Sống chết nghĩ không ra! Rõ ràng đã đến miệng một cái."
Bạch Kha: "...Chúng ta vẫn là đi thôi." Y cảm thấy mình sẽ hít thở không thông khi nói nhiều thêm một câu với đám người bị bệnh xà tinh.
Cho nên y bị giữ lấy vai bởi bệnh nhân xà tinh số một, túm lấy bệnh nhân xà tinh số hai có vẻ ngoài văn nhã, phía sau còn có một cái đuôi thoạt nhìn mười sáu mười bảy tuổi là bệnh nhân xà tinh số ba, vừa thành một cái nhóm, lề mà lề mề đi ra khỏi cửa.
Hoắc Quân Tiêu đại khái cũng biết quần áo mình cùng người ở đây không hợp nhau, vì thế khi vừa ra cửa đã tự cho mình cái thuật ẩn thân, vì vậy bả vai Bạch Kha đang bị giữ có hướng nghiêng người sang trái, và trong mắt người qua đường, y đi ra với bộ dạng bị bệnh bại liệt.
"Mấy người thật sự là tu tiên sao, vì sao ra cửa lại phải đi bộ?" Bạch Kha bị người qua đường nhìn đến mức không nói lên lời, cuối cùng không nhịn được hỏi ra những lời này.
Hoắc Quân Tiêu đại khái nhiều năm không "dung tục" như vậy, sắc mặt có chút cứng đờ: " Con gà ngu xuẩn này không nhớ được vị trí cụ thể."
Con gà Lâm Kiệt sắc mặt xanh mét: "Tôi cũng không biết bay! Nhiều năm như vậy đều đi bộ, chỉ nhớ rẽ trái rẽ phải, không nhớ đông tây nam bắc."
Bạch Tử Húc: "Mê....Mê tới cái gì?"
"...." Bạch Kha vô cảm: "Vậy thì đến phụ cận rồi tìm."
Lâm Kiệt vẻ mặt xấu hổ: "Xin lỗi thiếu hiệp, tôi cũng không đi con đường khác."
Hoắc Quân Tiêu cười lành:"Ha!"
Bạch Kha:"..." Cuối cùng cũng hiểu vì sao thứ này nhập môn mười năm cũng chỉ lăn lộn ở đệ tử tầng chót nhất.
Bốn người bọn họ đi theo chỉ dẫn của Lâm Kiệt, vòng qua một hẻm dài với bảy tám con đường nhỏ, len lỏi qua một khu dân cư, đi tới đường Tây Kinh Bắc.
Con đường này là trung tâm thương mai ở phía nam của thành phố Nghi, hai bên đều là những tòa cao ốc san sát, tất cả đều là những tòa nhà văn phòng lớn và trung tâm mua sắm. Mà bọn Bạch Kha lúc này đang đứng ở khoảng đất trống phía sau một tòa nhà khá cao trên đường Tây Kinh Bắc, bên tay trái là lối đi vào hầm để xe, tay phải là hướng đi dành cho người đi bộ dẫn đến cổng của các tòa cao ốc.
Bạch Kha ngửa đầu nhìn bốn chữ trên đỉnh tòa nhà "Thiên Hanh quốc tế" giật giật khóe miệng: "Cậu dẫn chúng tôi tới nơi này làm gì?"
"Hằng Thiên Môn ở bên trong này á!"
"..."
Bạch Kha kìm nén một ngụm máu suốt chặng đường, nhịn không được liền hộc ra.
Mặc dù y hầu như không ra ngoài chơi vì mắt mù và Bạch Tử Húc, cũng ít khi đi dạo, thế nhưng không có nghĩa là y chưa từng tới nơi này. Thỉnh thoảng y cùng dì mập ra ngoài làm việc vặt sẽ đi ngang qua nơi này.
Tòa nhà này tuy rằng không phải tòa dễ thấy nhất trên đường Tây Kinh Bắc, nhưng không có nghĩa là nó mộc mạc, toàn nhà này đã tồn tại một niên đại không ngắn, nhưng vẫn luôn duy trì vẻ bên ngoài.
Hầu hết các công ty trong tòa nhà là các doanh nghiệp có vốn đầu tư nước ngoài, tầng một chủ yếu là các tiệm cơm chiều cùng quán cà phê, và có một khu vườn ở giữa cao ốc kiểu "凹". Mọi người ngồi tốp năm tốp ba ở quán cà phê hoặc ghế sô pha, trò chuyện về cái gì đó, một số đứng ở bên cạnh khu vườn, trong tay cầm cà phê, bầu không khí nhẹ nhàng thoải mái.
Nói tóm lại, cùng với mấy người Bạch Kha hoàn toàn bất đồng.
"Đi bên này." Lâm Kiệt dẫn bọn họ đi dọc theo lối đi bên phải, hướng tới khu vườn phía trước, sau khi vào cửa, liền đi thẳng về bên phải.
Tòa nhà này được chia thành tòa A B, tòa A ở bên trái, toàn B ở bên phải, hai bên thông nhau bằng thang máy trên đường đều thiết kế một lối thoát hiểm, đến thang máy yêu cầu có vé mới có thể vào.
Tòa A rõ ràng nhiều người hơn, hầu như lúc nào cũng có người đi đi lại lại từ lối thoát hiểm, hầu như người khác ra lại có người khác vào. Mặt khác tòa B bên này nhàn rỗi hơn nhiều, căn bản không thấy bóng người.
Sau khi Hoắc Quân Tiêu đi qua chỗ ngoặt liền thu hồi thuật ẩn thân, khôi phục dáng vẻ đen từ đầu đến chân. Bạch Kha có chút lo lắng quay đầu nhìn thoáng qua, phát hiện ở góc độ này, người trong đại sảnh căn bản không nhìn thấy bọn họ, lúc này mới yên tâm.
Ba người bọn họ đi theo Lâm Kiệt đi đến lối thoát hiểm trước mặt, liền thấy con gà kia móc ra đồ vật giống như một khối gỗ màu đen từ túi sau quần jean, dùng đồ vật được khắc hoa văn cổ quái kia dán vào khu vực cảm ứng ở cửa, liền nghe thấy một tiếng "Tích". cửa liền mở ra, sau khi Lâm Kiệt đi vào, lối thoát hiểm nhanh chóng đóng lại, chuẩn xác đem ba người Bạch Kha không giấy không tờ chặn ở ngoài cửa.
Lâm Kiệt:"..." Quân Tiêu tráng sĩ! Quân Tiêu đại thần! Tại sao ở thời điểm mấu chốt ngài lại phát ngốc tại chỗ đậu má! Dịch chuyển tức thời đâu rồi?!
"...." Bạch Kha trầm mặc một lát, mặt vô biểu tình mở miệng: "Vậy tình huống như thế nào?"
Lâm Kiệt vô tội nhìn về phía Hoắc Quân Tiêu: "Tôi cho rằng tiền bối có thể đưa anh vào thời điểm tôi mở cửa, nhưng bây giờ, cửa này đã hạ cấm chế, chưởng môn cùng trưởng lão đã hợp lực phong ấn, văn bản không thể phá vỡ được."
Bạch Kha: "Vậy cậu đi ra ngoài vào một lần nữa."
Lâm Kiệt càng vô tội hơn: "Vào cửa cần một bài lệnh của môn phái, xuất môn cần có pháp lệnh cho phép. Tôi trước khi đi ra ngoài tìm sư huynh đã dùng."
Bạch Kha:"..."
"Nếu không... Mấy người ẩn thân ở nơi này một chút? Lúc sau khẳng định có các sư huynh sư đệ phải trở về."
Bạch Kha:"..."
Khi hai người đang nói, liền thấy Hoắc Quân Tiêu luôn có thần sắc nhàn nhạt nâng tay lên.
Lâm Kiệt sợ hãi, hoảng hốt vội nói: "Dừng! Cấm chê này bậc quá cao, ít nhất cũng là cấp bậc trưởng lão, nếu chạm vào tùy ý sẽ trực tiếp kích hoạt báo động, cả môn phái sẽ biết có người xông vào—"
Lời nói của cậu còn chưa dứt, liền thấy Hoắc Quân Tiêu nhướng mày, không chút để ý mà nâng ngón tay thon dài làm một cái thủ quyết, sau đó chạm nhẹ vào cửa lối thoát hiểm, kết quả toàn bộ cửa của lối thoát hiểm gợn sóng lăn tăn như một viên đá rơi xuống mặt nước, rồi mở ra.
"Đi." Hoắc Quân Tiêu vỗ vỗ bả vai Bạch Kha, sau đó không nhanh không chậm mang theo Bạch Kha cùng Bạch Tử Húc xuyên qua của thoát hiểm có cấm chế cao cấp, sau khi bọn họ đi qua, cửa thoát hiểm lại trở về trạng thái ban đầu, như thể tất cả chuyện xảy ra vừa rồi chỉ là ảo ảnh.
"...Vào....đây...." Lâm Kiệt nói ra mấy chữ cuối một cách máy móc, sau đó im lặng ngậm miệng lại.