Nghịch Đồ - Mộc Tô Lý

Chương 17

Khóe miệng Bạch Kha giật giật, có chút buồn cười.

Y trông thấy Hoắc Quân Tiêu cầm sách tay run lên hai lần, tuy rằng mặt không chút thay đổi, nhưng lại lộ ra một vẻ ghét bỏ nồng đậm. Vì vậy liền duỗi tay cầm lấy bản chép tay nọ, tùy ý lật vài trang.

Đôi mắt của y không có vấn đề gì trong ứng phó sinh hoạt hằng ngày, nhưng đọc sách vẫn là tương đối khó khăn, những đường viền của các chữ so với các vật thể bình thường mà nói hình dáng không rõ lắm.

Bất quá người tu đạo rốt cuộc vẫn khác với người thường, đại khái nguyên nhân là họ luyện khắc chú vẽ bùa thường ngày, những từ viết ra ít nhiều cũng mang theo linh khí, hình dáng rõ ràng hơn nhiều.

Huống chi trình độ Lâm Kiệt có lẽ có hạn, không thể viết khéo léo được những nét bút tinh tế và nhỏ, hơn nữa thêm ảnh hưởng tích cách bản thân, chữ kia được viết giống như người vô cùng thoải mái nằm oài trên ghế phơi nắng, to và thư thái.

Điều này khiến Bạch Kha lật xem cũng không coi là quá chậm.

Sau khi lật xong một chương, thật ra thật giả cũng nhìn không tới, nhưng có thể khẳng định là, tác giả cực kỳ có thiên phú kể chuyện. Chuyện xưa nói đều được kể lên xuống phập phồng biến đổi bất ngờ, kết cục còn có sự hồi hộp, rất khơi gợi hứng thú cho người đọc.

"Tôi sẽ mượn cuốn sách này vài ngày." Bạch Kha ngẩng đầu, cầm quyển sách trong tay quơ quơ về hướng Lâm Kiệt.

Hoắc Quân Tiêu: "..." Hắn xác thật không muốn nhắc đến quá nhiều chuyện trong quá khứ, để tránh Bạch Kha khôi phục lại một số ký ức của mình vào những thời điểm không thích hợp, gây ra tâm thần hỗn loạn. Nhưng điều đó không có nghĩa là hắn có thể chịu đựng được một truyện ký còn hơn cả xướng tuồng để tẩy não Bạch Kha.

Cũng không biết có phải cảm nhận hắn không nói nên lời không, Bạch Kha còn cầm quyển sách nhìn hắn một cái, giải thích một cấu: "Không coi là thật, đọc tiểu thuyết cũng rất thú vị."

Hoắc Quân Tiêu: "..." Tâm tình càng phức tạp hơn.

Hắn không thể trừng Bạch Kha, cho nên đành phải yên lặng đem ánh mắt bén nhọn về phía Lâm Kiệt, người đã chép cuốn sách nát này còn tưởng là bảo bối.

Lâm Kiệt bị tầm mắt đe dọa nọ làm cho chấn động, cảm thấy mình bị trúng một phát đạn mà không thể giải thích được. Nhưng điều này cậu không rảnh lo, có điều gì sầu hơn là sự sụp đổ của thế giới quan sao?

Lâm Kiệt đã chép cuốn sách này là chuyện tốt của mấy năm về truosc.

Người thiếu niên ở quá trình trưởng thành đều trải qua những trải nghiệm, mỗi một đoạn ấn tượng khắc sâu câu chữ, sẽ đều đối với bọn họ sinh ra một số ảnh hưởng dù sâu hay cạn, dù lớn hay nhỏ, và trở thành một trong những thành phần cấu thành tam quan phức tạp rắc rối của họ.

Mà quyển sách này, đã theo Lâm Kiệt từ 11, 12 tuổi rồi đến 16, 17 tuổi, nhìn mấy chục lần, khắc sâu không thể khắc sâu hơn. Cậu nhiều quan niệm, sùng bái kính trọng người, đối với hiểu biết về con đường tu đạo trong quá khứ hay cả sự tưởng tượng về tương lai đều bị ảnh hưởng không ít từ cuốn sách này.

Mặc dù cậu cũng cảm thấy trong cuốn sách này khẳng định là có khoa trường cùng bịa đặt, nhưng ít nhất phần lớn đều có căn cứ, cho nên lúc này bị lật đổ toàn bộ, quả thực là có cảm giác bị người khác gõ vào đầu, hay là lang nha bổng*, gõ đến chảy cả máu đầu.

*Lang nha bổng: Thành ngữ Trung Quốc, chỉ người mới bước vào đời không có kinh nghiệm và sự hiểu biết, dễ bị lừa gạt, lợi dụng.

"Tóm lại...Ít nhiều cũng có phần chân thật, phải không?" Lâm Kiệt hấp hối giãy giụa một chút.

Hoắc Quân Tiêu gật đầu.

Lâm Kiệt thở ra một hơi.

"Tên người là thật." Hoắc Quân Tiêu vô cảm bồi thêm một câu.

Lâm Kiệt: "....Còn gì nữa không?"

"Các địa danh xuất hiện phần lớn là cũng đều tồn tại."

"Còn gì nữa không?"

"Không có."

Lâm Kiệt: "...."

Cmn còn có thể chơi không thế?! Cái này so với giả toàn bộ khác gì nhau sao?!

"Sự tình của Vân Chinh chân nhân cũng là bịa đặt? Tỷ như chém giết mười hai Huyết Yêu gì đó?" Lâm Kiệt cảm thấy những thần tượng mà mình một lòng tôn sùng cùng nói chuyện say sưa những sự tích kia đều là giả dối, vì vậy cậu không cần phải phải tục sống nữa, thu dọn đồ đạc, trực tiếp nhảy thẳng xuống biển, để nước biển mặn chát tắm rửa đầu óc của cậu đi.

Nghe thấy cái tên Vân Chinh này, Hoắc Quân Tiêu càng thêm vô cảm, ngữ khí càng thêm đều đều: "Mười hai Huyết Yêu không phải hắn giết."

Bạch Kha liếc mắt nhìn hắn, không hiểu sao y cảm thấy khi nói về chuyện của Vân Chinh, biểu tình của Hoắc Quân Tiêu có chút không quá tự nhiên.

Lâm Kiệt: "..." Ai cũng đừng cản lão tử, hôm nay lão tử sẽ lập tức đi nhảy xuống biển!

"Vậy cuốn sách này bịa đặt không hề có căn cứ? Vì sao lại khiến Vân Chinh dính líu đến Huyết Yêu?" Bạch Kha thản nhiên lật qua sách, thuận miệng hỏi.

Nghe thấy hai từ "Vân Chinh" từ trong miệng Bạch Kha, ánh mắt Hoắc Quân Tiêu khẽ động, sững sờ chốc lát, sau đó nói: "Có lẽ là bởi vì hắn giết Huyết Yêu Vương."

"Đậu má Huyến Yêu Vương là Vân Chinh chân nhân giết?! Không phải truyền thuyết nói hắn chưa bao giờ ra khỏi hang ổ mình sao, làm thế nào giết hắn?" Quá khứ của Lâm Kiệt sống lại suýt chút nữa bĩu môi, so với Huyết Yêu Vương, mười hai con Huyết Yêu đều là cặn bã!

Hoắc Quân Tiêu dùng ngữ khí "Ăn chén cơm" nói: "Đập sào huyệt."

Bạch Kha: "..."

"...." Lâm Kiệt bị làm cho choáng váng một lúc, lại giống như nghĩ tới điều gì đó mở miệng hỏi: "Nói về Huyết Yêu, những cuốn sách tôi đọc qua đều nhắc đến hắn một cách mơ hồ, chỉ nói rằng cuối cùng đã chết, chưa chết nói thế nào, làm đủ loại khó thể không thể nói, thần thần bí bí, vì sao?"

Hoắc Quân Tiêu nhíu mày, tựa hồ có chút không quá kiên nhẫn với đề tài này, vì vậy vô cùng đơn giản tống cổ Lâm Kiệt: "Quá trình hỗn loạn, ít người biết chuyện, huống hồ còn dính dáng đến đại họa."

Lòng tò mò của Lâm Kiệt bị câu lên còn muốn hỏi lại, đáng tiếc Hoắc Quân Tiêu đã dời trọng tâm câu chuyện: "Sách này là người phương nào viết?"

Thứ này cũng là cái tính tình hấp tấp bộp chộp, bị Hoắc Quân Tiêu dắt đi, liền trợn mắt từ trong hồi ức nhớ tác giả.

Cuối cùng vỗ trán một cái reo lên: "Dư Thế Hiên! Tôi nhớ ra rồi! Tác giả tên là Dư Thế Hiên!"

Vẻ mặt Hoắc Quân Tiêu như ăn phải con ruồi: "...."

Bạch Kha lật xem quyển sách trong tay, dừng lại: "Dư Thế Hiên?"

"Thế nào?" Hoắc Quân Tiêu quay đầu hỏi.

Bạch Kha ngẩng đầu nhìn hắn, có lẽ bởi vì y có quá mẫn cảm, cảm thấy Hoắc Quân Tiêu dường như đối với ba chữ y vừa nói phản ứng có chút lớn.

"Không có gì, chỉ cảm thấy tên này quen tai thôi." Bạch Kha thuận miệng nói một cái lý do. Kỳ thực là mở miệng hỏi xác thực.

Nhưng ai biết y vừa dứt lời, Hoắc Quân Tiêu dường như càng cổ quái, cư nhiên truy vấn y một câu: "Vì sao cảm thấy quen tai?"

Bạch Kha: "...: Quen tai còn vì cái gì sao? Anh đang làm trò cười sao?

Lời vừa hỏi ra khỏi miệng, Hoắc Quân Tiêu đại khái cũng nhận ra có chút kỳ quái, vì thế ho một tiếng quay đầu hướng Lâm Kiệt nói: "Sau này nhìn thấy sách của Dư Thế Hiên thì trực tiếp khép lại thả về chỗ cũ."

"Vì sao?"

"Bởi vì những gì người này viết, mười câu chỉ có thể miễn cưỡng lấy ra nửa câu là thật."

"Nói trắng ra là chuyên môn nói chuyện linh tinh?" Lâm Kiệt giật giật khóe miệng, "Hắn viết vì cái gì...."

Hoắc Quân Tiêu mặt vô biểu tình: "Giải buồn."

"Giải buồn cho ai?"

"Chính hắn."

Lâm Kiệt: "...Bây giờ quá muộn để hối hận về nhà còn kịp không?" Nhìn giới tu đạo này xem, đến nay chưa từng nghe nói qua một người bình thường, không phải là bệnh tâm thần thì chính là 250.

*250: đồ ngốc (phát âm /èrbǎiwǔ/ na ná nhau)

Tuy nhiên người bình thường gặp phải thế giới hoàn toàn mới lạ, cho dù có ly kỳ cổ quái, đều khơi gợi một số tò mò.

Tính tình Hoắc Quân Tiêu nói một câu nuốt mười câu hoàn toàn khơi dậy lòng hiếu học của Lâm Kiệt, ngay cả Bạch Kha vốn không có hứng thú với cuộc sống của người khác, đối với thời đại gió nổi mây vân trong truyền thuyết sinh ra một chút tò mò.

Thấy hai người này dừng như muốn nói chuyện sâu hơn, Hoắc Quân Tiêu lập tức ngậm miệng, màu đen của ống tay áo đảo qua, chỉ thấy những bản thảo lộn xộn vốn dĩ rải rác khắp nơi trong phòng lập tức được gom lại cùng nhau, một chồng rồi một chồng chỉnh tề xếp trên bàn tròn phía trên, bao gồm cả bản << Nam Hoa Ký>> mà Bạch Kha đang nhìn. Sau đó ống tay áo quơ qua, những cuốn sách đầy bàn biến mất không có bóng dáng, toàn bộ căn phòng sạch sẽ đến mức có chút trống trải.

"Đi thôi, đi một gian khác." Hoắc Quân Tiêu trầm giọng nói, sau đó sải bước đi ra ngoài. Vạt áo màu đen liền biết mất ở ngoài cửa trong nháy mắt.

Bạch Kha: "..." Lật mặt nhanh hơn lật sách.

Lâm Kiệt vẻ mặt bi phẫn hướng về phía từ lâu đã không còn bóng dáng Hoắc Quân Tiêu nói: "Tráng sĩ, ngài khốc soái cuồng bá như thế, không túm theo đồ đệ ngài theo sao?!"

Dừng một chút, cậu tự trả lời với chính mình: "Theo!"

"..." Bạch Kha không muốn đứng ở cùng phòng với người bệnh thần kinh này nữa, vì vậy cũng đi nhanh hướng ngoài cửa đến, thời điểm Lâm Kiệt còn đang nói nhảm, y túm lấy Bạch Tử Húc đứng cạnh cửa như đang đi vào cõi thần tiên thế ngoại vẫn luôn không hé răng một lời.

Lại nói tiếp, số lần người cha không đáng tin cậy của mình bị phát ngốc một ngày hôm nay gần như bắt kịp với số lần của tuần trước, hơn nữa biểu cảm mỗi lần đều phá lệ mờ mịt, rồi lại giống như nhớ tới cái gì đó.

Trước kia Bạch Kha tuổi còn nhỏ, có một số thời điểm, nhìn thấy dáng vẻ ấy của Bạch Tử Húc, sẽ nhịn không được hỏi ông một câu rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, nhưng mỗi lần xoay người lại đều quên ngay lúc trước đang suy nghĩ cái gì, sau đó bởi vì một câu nói kia của Bạch Kha, liền bắt đầu liều mạng đập đầu xuống đất nhớ lại, càng không nhớ nổi càng sốt ruột, cuối cùng trực tiếp phát bệnh, làm trong nhà gà bay chó sủa.

Có vài lần bài học như vậy, Bạch Kha sau này không bao giờ hỏi thêm nhiều nữa, chỉ có chút âm thầm lo lắng trong lòng.

Nhưng may mắn thay sau nhiều năm như vậy, Bạch Tử Húc đã phát ngốc vô số lần, từng có vô số lần biển cảm mờ mịt trống rỗng, chỉ cần không ai quấy nhiễu, ông ngốc một lát rồi sẽ tự phục hồi tinh thần, sau đó sự chú ý lại bị chuyện khác hấp dẫn, chung quy là không có chuyện gì xảy ra quá đà. Bạch Kha dần dần cũng tùy ông đi.

Y túm Bạch Tử Húc vào một gian phòng khác, phía sau y là tiếng bước chân vội vàng một mạch của Lâm Kiệt đang chạy tới.

Có điều như vậy cũng không đuổi kịp tốc độ của Hoắc Quân Tiêu, khi ba người bọn họ bước vào cửa, liền thấy Hoắc Quân Tiêu vừa vặn thu tay, trong phòng trừ bỏ bố trí nguyên bản, thì không tìm thấy đồ vật dư thừa.

"Kỹ năng quét dọn một giây quá thực dụng! Bất quá nhị sư phụ, sao lúc trước ngài không dùng!" Lâm Kiệt còn tưởng chính mình cùng Bạch Kha hai người phải tự tay nhặt từng quyển một, quả thực là ngu ngốc!

"Phiền phức." Hoắc Quân Tiêu lời ít ý nhiều.

Bạch Kha: ""...." Dọn dẹp một phòng sách không phiền phức sao? Đây là loại logic gì?

Lâm Kiệt: "Vì sao vừa nãy lại ra tay?"

Hoắc Quân Tiêu liếc mắt nhìn cậu: "Bởi vì ngươi có quá nhiều câu hỏi, càng phiền phức hơn."

Lâm Kiệt:"..."

"Viện này hẻo lánh thanh tĩnh, nhưng thuận tiện cho ta bố trí." Hoắc Quân Tiêu không quan tâm cậu, chỉ nhìn Bạch Kha nói: "Hai gian phòng trống này các ngươi mỗi người một gian, vừa vặn ở lại."

"Vậy còn anh?" Bạch Kha hỏi.

"Ta có chỗ đặt chân." Hoắc Quân Tiêu đi tới cửa, quét mắt nhìn mấy góc hẻo lánh trong viện, hỏi Bạch Kha: "Định ở gian nào?"

"Bên cạnh khóm trúc. Căn phòng này kẹp giữa Lâm Kiệt cùng phòng bên trong ban nãy, ba người ở tương đối tốt, thuận tiện chăm sóc."

Hoắc Quân Tiêu gật đầu: "Ta sẽ thiết lập một đạo môn ẩn ở trên mảnh vân trúc này, thông qua nơi ta ở sẽ đến bí cảnh. Sau này, trừ bỏ mỗi ngày tử ngọ dùng linh đan, đều tiến vào bí cảnh tu luyện."

"Được."

Lâm Kiệt ở bên cạnh mắt trông mong nhìn: "Nhị sư phụ ta thì sao?"

Bất công thiên vị đến đúng lý hợp tình không chút che giấu, lúc này Hoắc Quân Tiêu mới quay đầu, hướng Lâm Kiệt bồi một câu: "Ngươi cũng đi."

Nói xong, hắn lại thấy Bạch Tử Húc dựa vào cột nhìn trời, khóe miệng giật giật nói: "Thôi, cho ba người mỗi người một cái phù bài."

—------------------

Vân Chinh chân nhân: Hầy. (".") 
Bình Luận (0)
Comment