Nghịch Đồ - Mộc Tô Lý

Chương 27

Đây là lần đầu tiên Bạch Kha nhìn thấy bên trong căn phòng của Hoắc Quân Tiêu. Quả thật, nơi này đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn, thậm chí còn kém xa so với căn phòng của Lâm Kiệt. Ở đây chỉ có một chiếc giường đá đơn sơ, cùng một cái bàn đá không rõ từ thời nào, và vài chiếc ghế đá.

"Anh vẫn luôn sống ở nơi như thế nào sao?" Bạch Kha theo bản năng hỏi một câu, rồi mới phản ứng được lời nói của mình có phần mạo phạm.

Nếu như bình thường ở trước mặt người khác, Bạch Kha chắc chắn sẽ không có vô duyên vô cớ không có chừng mực như vậy, chỉ khi đối diện với nhóm người tu đạo kỳ quái này, Bạch Kha ngược lại không có chú ý nhiều như vậy.

Lúc trước đối diện với Hoắc Quân Tiêu y vẫn còn có chút không được tự nhiên, nhưng từ sau khi gặp phiên bản "Hoắc Quân Tiêu" kỳ lạ ở Tam Thanh Trì hôm qua, cũng không biết trong đầu Bạch Kha bắt đầu có phản ứng hóa học phức tạp gì, không khỏi nghĩ Hoắc quân Tiêu trở nên thân thiết hơn. Mà ngay cả khuôn mặt lạnh lùng kia nếu nhìn kỹ, dường như cũng có không ít biểu cảm nhỏ bên trong.

Vì vậy trong lúc vô tình, y trở nên táo bạo hơn rất nhiều.

Có điều hoắc Quân Tiêu dường như không cảm thấy không có gì sai biệt, ngược lại dù Bạch Kha có làm gì hay nói gì, hắn cũng không để tâm, nói chính xác ra, cho dù chỉ cần nhìn Bạch Kha, nghe giọng nói của y, trong lòng Hoắc Quân Tiêu đã cảm thấy có một loại mãn nguyện cùng mừng rỡ hân hoan như tìm lại được thứ gì đã mất. Chỉ là quá nhiều năm không tiếp xúc với người khác, cho nên hắn có chút không giỏi biểu đạt mà thôi.

"Chỉ là một chỗ để tạm nghỉ, không cần để ý." Hoắc Quân Tiêu liếc mắt nhìn căn phòng của mình theo hướng Bạch Kha, giải thích nói: "Khi còn bé chỗ ở rất tốt, sau này tu hành rồi từ từ nhập cảnh, ta tự ra ngoài mở động phủ, lúc ban đầu chẳng qua là một góc trong núi, có thể dùng để đả tọa nhập định là đủ rồi, sau này có chút thành tựu, vì ngại phiền, liền chọn mảnh đất này dựng hai căn nhà. So với động phủ ban đầu đã là không tệ. Có điều những thứ này cũng chỉ là vật ngoài thân, tròn hay vuông, đá hay gỗ, cũng không có quá nhiều khác biệt."

"Đây là bí cảnh của anh?" Bạch Kha có chút tò mò: "Tại sao lại xây hai căn nhà?"

Hoắc Quân Tiêu nhếch khóe môi mỏng, chỉ vào Dư Hiền nói: "Mặc dù là bí cảnh của ta, có điều sư phụ thường đến giám sát, có đôi khi sư tổ và sư đệ cũng sẽ theo cùng, tuy nói bọn họ có thể chịu được việc ngủ tạm trong rừng, nhưng vẫn tiện hơn khi có hai căn nhà để dừng chân."

Khi nghe đến từ "rừng", Dư Hiền tức giận liếc nhìn tên đồ tôn bất hiếu này một cái.

"Anh còn có sư đệ?" Có lẽ do hôm qua có chút ngộ ra điều gì khiến tâm trạng không tệ, hoặc cũng có thể vì nhiều năm rồi Bạch Kha mới ngủ được một giấc thoải mái, hôm nay Bạch Kha đột nhiên nảy sinh hứng thú đối với cuộc sống trong quá khứ của Hoắc Quân Tiêu: "Trong sư môn chỉ có hai người các anh à?"

Hoắc Quân Tiêu ngẩn người một chút, rồi sau đó rũ mắt xuống chốc lát, gật đầu: "Sư phụ năm đó cá ba đệ tử thân truyền, ngoài ta và sư đệ, còn có một tiểu sư muội."

"Vậy bọn họ—-" Bạch Kha không hiểu sao, sau khi nghe Hoắc Quân Tiêu nhắc đến những điều này, trong lòng y có một cảm giác ấm áp dâng lên, tựa hồ tiềm thức của y bị chạm đến một điều gì đó.

"Họ—-" Ánh mắt Hoắc Quân Tiêu dường như vô tình lướt qua Bạch Kha, rồi rơi xuống ngoài cửa sổ.

Những mảnh lá vân trúc thon dài tầng tầng lớp lớp chồng lên nhau, che khuất nửa phần sau cửa sổ, khung cảnh lại có chút tương tự với cánh cửa sổ ở phía sau điện Vân Phù.

"Mỗi người bọn họ đều có cuộc sống của riêng mình." Hoắc Quân Tiêu thản nhiên nói.

Bạch Kha cảm thấy mình càng ngày càng kỳ quái, khi nghe Hoắc Quân Tiêu nói xong câu đó, trái tim không hiểu sao nặng nề đập mạnh một cái, giống như đang vô thức chờ đợi một đáp án nào đó, mà sau khi đáp án được công cố, trái tim đập mạnh dường như lại trở về ban đầu.

Kỳ thực, nếu chỉ có một mình Hoắc Quân Tiêu nhận y đã từng là sư phụ của hắn, Bạch Kha sẽ nghĩ rằng người này chắc hẳn trong quá trình tu luyện đã bị tẩu hỏa nhập ma, khiến thần trí hỗn loạn, thế cho nên ở nghìn năm sau đã nhận lầm người.

Nhưng khi Dư Hiền cũng nhảy ra, và ngay từ cái nhìn đầu tiên ông đã gọi y là "đồ đệ cứng đầu", sau đó tiềm thức của Bạch Kha đã bắt đầu dao động.

Một người có thể là bị điên, nhưng hai người đều nghĩ như vậy thì chẳng lẽ cả hai người này tình cờ cùng nhau bị tẩu hỏa nhập ma?

Hơn nữa những cảm xúc lạ lùng không rõ thỉnh thoảng xuất hiện, và cảm giác như đã từng gặp những tình cảnh này ở đâu đó, tất cả đều khiến y ngày càng có khuynh hướng tin tưởng vào lời nói của Hoắc Quân Tiêu và Dư Hiền.

Chỉ là tin tưởng là một chuyện, tiếp thu lại là một chuyện khác.

Dù sao nếu y thực sự là người kia trong miệng bọn họ nhắc đến, đó cũng là đời trước rồi, chuyện mấy ngày năm trước sợ là đã sớm trôi vào quên lãng cùng với chén canh của Mạnh bà nơi đầu cầu Nại Hà, làm sao có thể nhớ lại được. Vậy nên y làm bộ như mình vẫn như trước không có chút tin tưởng.

Nhưng kể từ khi trở về từ nơi "Băng tuyết" hôm qua, sau khi ngủ một giấc lấy lại cảm giác, y không còn bận tâm nữa, phải thì phải, không phải thì không phải, mọi chuyện cứ thuận theo tự nhiên. Y sẽ không cố gắng đào bới những gì đã từng xảy ra trên người mình, những từ nay về sau cũng không cố ý né tránh nữa.

Một khi đã quyết định đối xử với chuyện này bằng tâm thái như vậy, Bạch Kha cảm thấy cảm giác kỳ quái khi tiếp xúc với hai người này trước đây đột nhiên biến mất không còn dấu vết.

Tuy nhiên đây cũng không phải là không có ảnh hưởng hưởng, chẳng hạn như bây giờ, khi nghe Hoắc Quân Tiêu nhắc đến sư đệ sư muội của hắn, Bạch Kha cảm thấy tâm trạng của mình có sự dao động mạnh mẽ.

Ngay cả sau khi nhịp tim của y "thịch" mạnh rồi trở lại bình thường, Bạch Kha vẫn còn có chút nỗi hoang mang.

Có lẽ y vô thức thể hiện biểu hiện đó ở trên mặt, vừa vặn bị Hoắc Quân Tiêu và Dư Hiền tóm được, vì vậy Dư Hiền ho nhẹ một cái, lớn tiếng nói: "Ay ya, lại nói tiếp, đồ đệ cứng đầu, nghe nói ngươi ngày hôm qua bị Chưởng môn của Hằng Thiên Môn lừa gạt đi thứ Tam Thanh Trì nọ của bọn họ, thế nào?"

Hoắc Quân Tiêu bổ sung giải thích một câu: "Đêm qua bọn ta có việc khẩn cấp cần xử lý, ta để ý thấy Đậu Phộng dường như cũng chưa từng đi ra khỏi bí cảnh, như vậy hẳn là người không gọi nó ra ngoài. Thế nào? Không gặp phải chuyện gì chú?"

"Haizz—" Dư Hiền phẩy tay áo, nói: "Tuy nói Hằng Thiên Môn nọ không phải thứ tốt lành gì, những mỗi môn phái nào cũng ít nhất có một hai cái thánh trì, thường là nơi mà đệ tử cần qua tẩy trần khi nhập môn, hoặc là để tăng cường tu vi, nâng cao tinh thần. Ta cũng được nghe về Tam Thanh Trì của Hằng Thiên Môn vài lần, nghe nói linh lực trong đó cực kỳ dồi dào, đối với đệ tử của bọn họ rất có ích. Chắc sẽ không có trở ngại gì đâu, chưởng môn kia nếu đã nói vậy, sợ cũng không phải lừa gạt ngươi, tu vi của hắn cách xa ngươi nhiều lắm cũng không cần thiết phải bày mưu tính kế đối phó. Có điều chỉ sợ rằng mấy con tôm nhỏ bên dưới hắn tự cho là đúng mà cản trở ngáng chân ngươi thôi."

Bạch Kha: "...." Nói thật ra đại khái sẽ có cảm giác tát vào mặt người khác.

Nhưng nếu không nói thật... Y tự nhận mình chưa đủ khả năng để một mình đơn độc ứng phó với mấy chuyện kia, cứ cứng rắn nhận lấy thì đúng là không biết trời cao đất rộng, tự chuốc lấy họa vào thân.

Vậy nên y quyết định chọn cách nói nửa thật nửa đùa: "Cũng không tệ lắm."

Dư Hiền cùng Hoắc Quân Tiêu đồng loạt gật đầu.

"Có điều ban đầu tôi bị hành hạ không nhẹ, thiếu chút nữa đi đời nhà ma ở đó."

Tay Dư Hiền đang vuốt chòm râu khẽ run rẩy, suýt nữa thì nhổ cả mớ râu của mình.

Hoắc Quân Tiêu bất ngờ nắm chặt lấy cổ tay Bạch Kha.

"Nhưng sau đó đã được cứu kịp thời."

Dư Hiền thở ra một hơi, nhưng Hoắc Quân Tiêu vẫn không buông tay. Hắn vừa định mở miệng muốn hỏi thêm điều gì đó thfi Bạch Kha lại ném xuống thêm qua bom nặng ký: "Người cứu tôi giống anh y như đúc."

Cuối cùng, Dư Hiền vẫn nhổ xuống một nhúm râu mép của mình, kêu đau: "Ai ôi!!!Ái da—-!"

Bàn tay Hoắc Quân Tiêu đang nắm tay Bạch Kha trở nên căng thẳng: "Giống ta y như đúc?"

"Đúng." Bạch Kha gật đầu, "Tôi tưởng anh phân thần ra cứu tôi, có điều sau đó tôi hỏi có phải anh không thì anh ta phủ nhận."

"À, còn nữa, Tam Thanh Trì nọ căn bản cũng không phải cái hồ nước thánh gì cả, mà là một khối to lớn, trông có chút giống ngọc mà lại giống như băng, phát ra ánh huỳnh quang, đến gần thì toàn thân rét run."

Dư Hiền vốn đang ngồi vuốt vuốt nghịch một cái chén, đột nhiên đứng bật dậy, đặt cái chén nhỏ xuống trên bàn, lực đạo to lớn, biểu tình vô cùng kích động, giống như tiêm máu gà, hưng phấn hét lên với Hoắc Quân Tiêu: "Ta biết ngay! Ta biết ngay nhất định chắc chắc đã bị hắn lấy đi! Chỉ là không ngờ rằng hắn lại giấu nó ở Hằng Thiên Môn, xem ra dốc toàn lực hạ cấm chế lên nó, bằng không nhiều năm như vậy chúng ta không có khả năng không tìm ra kết quả."

"Bên ngoài Tam Thanh Trì quả thực có một đạo sơn môn, xác thực là bị hạ cấm chê." Bạch Kha bổ sung, hơi nghi hoặc nhìn về phía Hoắc Quân Tiêu: "Trước đó, ở dưới tòa nhà lớn của Hằng Thiên Môn, anh phá cấm chế do chưởng môn và trưởng lão cùng liên hợp đặt ra một cách nhẹ nhàng như vậy, tại sao cấm chế ở Tam Thanh Trì lại không tìm ra được? Không có cách phá nào khác sao?"

Hoắc Quân Tiêu lắc đầu nói: "Cấm chế dưới tòa nhà của Hằng Thiên Môn chỉ là do chính chưởng môn và trưởng lão hạ, ta tự nhiên có thể tự do ra vào mà không bị hạn chế, nhưng cấm chế ở Tam Thanh Trì không phải thứ như vậy."

"Người đặt cấm chế nọ là ai?" Bạch Kha hơi kinh ngạc: "Ngay cả bọn anh cũng không thể phá nổi sao?"

Lại nói tiếp, Hoắc Quân Tiêu và Dư Hiền là hai trong số những tu sĩ tu đạo thâm sâu không thấy đáy mà y từng gặp. Tuy rằng y cũng biết kiến thức của mình còn hạn chế, nhưng dựa trên những điển tịch đáng tin cậy hay không đáng tin cậy mà Lâm Kiệt từng đọc qua, mặc dù xét trên toàn bộ giới tu đạo, bọn họ chắc chắc được coi là những cao thủ hàng đầu.

"Người đó vốn là có nghiên cứu đặc biệt đối với cấm chế, bất luận hạ cấm chế hay giải cấm chế đều trên ta...Nếu là lúc trước—-" Hoắc Quân Tiêu đang nói đột nhiên dừng lại một chút, tựa hồ đêm lời nào đó nuốt vào trong, rồi mới tiếp tục nói: "Có thể ta còn có cá mặn sư tổ có thể phá vỡ, nhưng bây giờ....."

Hắn cười khổ một cái, lắc đầu.

"Có điều vật đó đã bị hạ cấm chế khóa chặt tại một góc, chúng ta không thể phá được, những người khác tự nhiên cũng không phá được, chỉ cần không ai dùng thứ bỏ đi nọ làm mưa làm gió, thì tạm thời cứ để mặc nó ở đó." Dư Hiền thở dài, thể hiện rõ sự bất lực sức đầu mẻ trán như đang chấp nhận một tình thế không thể thay đổi.

"Ừm." Hoắc Quân Tiêu quay sang nói với Bạch Kha: "Chỉ là từ giờ tý ngày sau, người không nên đến đó nữa."
Bình Luận (0)
Comment