Nghịch Đồ - Mộc Tô Lý

Chương 37

"Đồ vô dụng! Chỉ nhìn thấy một vòng hạt gỗ thì có ích lợi gì?! Người mang theo hạt châu đầy ra đấy!" Trưởng lão cuối cùng cũng không nhịn được nữa, sắc mặt đen như đáy nồi.

Ngón tay của chưởng môn đang gõ nhẹ lên tay vịn ghế gỗ chợt dừng lại, cả đại điện đột nhiên không còn nghe thấy tiếng gõ nhịp nhàng nữa, không khí càng thêm áp lực hơn: "Trên tay mang một vòng hạt gỗ màu đen...?" Hắn ta nhẹ giọng lặp lại một câu, không có biểu tình gì, nhìn không đoán được có nghĩ hay nhớ ra điều gì không.

Một lát sau, hắn ta mới mở miệng nói: "Hiện trong thành phố không tìm được người sao?"

Đệ tử kia lúng túng: "Bị người áo đen can thiệp, đả thảo kinh xà, những kẻ chưa bị tìm thấy có lẽ cũng tạm thời trốn rồi. Có lẽ...."

"Ừ." Chưởng môn vẫy tay, "Ngươi lui xuống đi."

Giống như vừa nhận được lệnh ân xá, đệ tử kia hành lễ rồi vội vàng rời đi.

Đợi trong điện chỉ còn lại tất cả các trưởng lão, chưởng môn mới mở miệng: "Hồng Quân, ngươi đi triệu tập các đệ tử mới nhập môn, Hồng Hiền, ngươi gửi thư thông báo cho các môn phái khác, thông báo bọn họ, nói rằng đại hội thí luyện tháng sau sẽ được tiến hành năm ngày sau."

"Chuyện này... đột ngột dời lên gần một tháng, dù sao vẫn phải có một cái lý do?" Hồng Hiền trưởng lão có chút do dự.

"Nói rằng—" Chưởng môn trầm ngâm trong chốc lát, nói: "Môn phái ta may mắn có được một đơn thuốc từ chỗ dược quỷ, luyện ra đan dược có hiệu quả kinh người, trải qua trăm năm, đan dược này cuối cùng cũng ra lò, môn phái ta muốn mượn dịp hội thử thách để mời các phái đến cùng đánh giá. Đến lúc đó các phái chắc chắn sẽ có nghi ngờ, không thể không phái thêm những người khác đến xem rõ ngọn ngành."

Nói xong, hắn ta không giải thích nhiều, kêu mọi người giải tán.

Bên trong bí cảnh, mấy người chỉ thấy Tẩy Mặc Trì gợn lên vài vòng sóng, sau đó lại trở về sự trong suốt và yên bình.

"Đại hội thí luyện?" Dư Hiền vuốt cằm nói.

"À, là như thế này, lão tổ tông." Lâm Kiệt vội vàng bước tới giải thích: "Đại hội thí luyện này bắt đầu từ trăm năm trước, bởi vì bây giờ thế gian càng ngày càng có nhiều hạn chế, đệ tử chiêu mộ có căn cốt ngày càng tạp nham, mối quan hệ giữa các phái ngày càng ít đi theo thời gian, có ý tứ an phận ở một góc. Để tránh cho các môn phái cứ ngồi yên mà không biết trời cao đất rộng, dần dần suy tàn, cứ mười năm sẽ cử hành một lần đại hội thí luyện, các trưởng lão ở các môn phái sẽ dẫn theo những đệ tử mới nhập môn trong mười năm qua tham gia. Đại hội thí luyện này cũng là dịp để các môn phái giao lưu, đồng thời cũng có thể nhìn sự chênh lệch của đệ tử mình so với các phái khác, dùng cái này để nhắc nhở các đệ tử phải siêng năng tu luyện. Bởi vì những năm gần đây, Hằng Thiên Môn gần như độc chiếm ngôi đầu, nên đại hội thí luyện vẫn luôn do Hằng Thiên Môn tổ chức."

Dư Hiền gật đầu: "Ra là vậy, thời của chúng ta cũng có, nhưng lúc đó không có cửa cho Hằng Thiên Môn, không nghĩ tới hôm nay lại đảm nhiệm nhiều việc rồi."

"Thí luyện này có từng xảy ra thương vong không?" Bạch Kha hỏi một câu.

"Mỗi phái mỗi lần hầu như đều có thương vong, nhưng cũng chỉ mất một hai người, các môn phái đều cảm thấy trong phạm vi chấp nhận được." Lâm Kiệt nói.

Hoắc Quân Tiêu cau mày: "Thí luyện không phải chỉ là hai bên tỷ thí, điểm đến là ngừng lại sao? Sao lại còn có thương vong?"

Lâm Kiệt lắc đầu: "Đại hội thí luyện này không lấy tỷ thí làm cách thức chính, mà là đem đệ tử các phái thả vào trong Vạn Triều Cốc, bên trong đầy rẫy nguy hiểm, môn phái nào có đệ tử ra khỏi lối ra trước tiên sẽ coi như đứng đầu."

"Vậy trong này có thể ra tay nhiều hơn!" Giọng dì mập chen vào. Bà hai ngày nay vẫn đang dưỡng thương thoải mái trong bí cảnh, nên luôn xuất hiện dưới bản thể thật. Vì vậy mọi người nhìn thấy một cây thược dược cực lớn lắc lư hai cái, ba hoa một tràng dài, cảnh tưởng có chút kỳ quái.... Mọi người đến nay vẫn không thể đối mặt với sự thật việc dì mập thực ra là một cây thược dược, dù sao hai thứ này ngoại trừ có chút mập mạp thì không có điểm gì giống nhau có thể khiến người ta có thể liên tưởng được.

Đang nói, kính huân trên mái hiên đột nhiên vang lên ù ù. chắc là thông báo triệu tập các đệ tử tập hợp.

Bạch Kha cùng Lâm Kiệt lên tiếng chào mọi người, rồi đi qua rừng trúc về lại trong tiểu viện, vừa vặn nhận lệnh triệu tập của đệ tử.

Lâm Kiệt kéo tờ phù triệu tập xuống, đầu ngón tay chà xát ra một quả cầu lửa nhỏ đốt sạch sẽ tờ phù màu vàng, sau đó mang theo Bạch Kha bước đến quảng trường trước đại sảnh Hằng Thiên Điện.

Khi hai người đến nơi, cảnh tượng là một đám đông người chen chúc. CÁc đệ tử dưới trướng các trưởng lão đều đứng thành hàng ngũ chỉnh tề tại sân rộng, trường bào phấp phới, thật sự có khí thế của một đại môn phái. Lâm Kiệt dẫn Bạch Kha đứng vào hàng ngũ dưới của các đệ tử dưới quyền trưởng lão Hồng Hiền, nhưng có vẻ vị trí đứng này cũng có quy tắc, không biết có phải dựa vào thời gian nhập môn để xếp hàng hay không. Lâm Kiệt để Bạch Kha đứng vào cuối hàng, cùng Bạch Kha chào hỏi người đứng trước, rồi vội vã bước lên phía trước vài hàng, đứng vào vị trí của mình.

"Ngươi là đệ tử mới nhập môn sao? Người đứng ở trước Bạch Kha vừa chào Lâm Kiệt là một đệ tử có chút gầy nhỏ. Bạch Kha không nhìn rõ được diện mạo hắn, chỉ nghe giọng nói có vẻ tuổi không lớn lắm, giọng vẫn còn mang một chút non nớt, hơn nữa ngữ điệu ôn hòa quả thực có chút mềm mại.

Bạch Kha vốn luôn ăn mềm không ăn cứng, bởi vậy đối với vị đệ tử này không có ác cảm, cũng không giả vờ câm điếc, gật đầu đáp: "Xem như thế."

"Thảo nào trước kia chưa từng thấy ngươi. Ngươi là bằng hữu của A Kiệt sao? Sau này nếu có việc gì, nếu như A Kiệt không có ở đó, cứ đến tìm ta cũng được, gọi ta là Mạnh Tích là được." Mạnh Tích có vẻ là người hay nói chuyện, cứ lải nhải một chuỗi dài với Bạch Kha.

Bạch Kha mỉm cười yếu ớt, y đang định có qua có lại báo tên của mình, nhưng đột nhiên cảm thấy mặt đất dưới chân không biết sao lại rung lên một chút.

Cảm giác chấn động chỉ là đột nhiên bất ngờ nhưng không lớn lắm, trong nháy mắt, Bạch Kha thậm chí cho rằng mình chỉ hoa mắt không đứng vững. Sau đó y nghe thấy tiếng bàn luận rì rầm vang lên trên quảng trường vốn yên lặng.

"Ể?! Là ta đứng không vững hay là do động đất? Ngươi có cảm giác không?" Mạnh Tích xoa xoa trán một cái, hướng Bạch Kha hỏi.

"Ta cũng cảm giác được." Bạch Kha cau mày, hiển nhiên không biết vì sao mặt đất tự nhiên lại rung. Y đã biết qua Tẩy Mặc Trì trong bí cảnh của Hoắc Quân Tiêu, phần nào hiểu được tình hình hiện tại của Hằng Thiên Môn, có rất nhiều yếu tố không ổn định. Vì vậy cho nên khi y ý thức được mặt đất thật sự đã rung lên một chút, phản ứng đầu tiên chính là "Không tốt"!

Trên thực tế, hai chữ này y cũng vô tình thốt ra.

"Hả? Cái gì không tốt?" Mạnh Tích có vẻ không hiểu tình hình, vẫn còn phối hợp với đằng kia lẩm bẩm: "Có điều đúng là không bình thường thật, dù sao môn phái chúng ta đều có hạ cấm chế bày trận, động đất bình thường chúng ta căn bản không thể nào cảm nhận được, chẳng lẽ có ai đó ở ngoài vô tình chạm vào cấm chế địa giới Hằng Thiên?"

Suy nghĩ của y hiển nhiên không mưu mà hợp cùng với đa số đệ tử Hằng Thiên Môn, trong lúc nhất thời, xung quanh rì rầm tiếng bàn luận, thỉnh thoảng có thể nghe thấy những từ "cấm chế" các loại. Nhưng Bạch Kha lại theo bản năng cảm thấy có gì đó không đúng."

Ngay khi mọi người đang bàn tán, một giọng nói trầm ổn hơi già nuôi truyền khắp sân, rõ ràng là bỏ thêm thuật pháp: "Hoảng sợ cái gì! Chỉ là một cơn địa chấn nhỏ mà thôi, đáng giá để các ngươi kiêng kỵ như vậy? Chưởng môn đã cử người đi kiểm tra bốn phía rồi, các ngươi—-"

Lời còn chưa dứt, Bạch Kha đột nhiên nghe thấy tiếng thét kinh hãi vang lên cách không xa: "Mẹ ơi— Đó là cái gì!"

Theo sau tiếng kêu đó lại là những âm thanh ồn ào náo động hơn: "Phía tây! Mau nhìn lên trời!" "Đen thùi lùi một mảng!" "Mẹ ơi, nhanh qua— nó, nó đang đến—A—"

Một tiếng hét chói tai chợt im bặt mà dừng lại.

Bạch Kha ngước nhìn theo tiếng kêu, thứ mà các đệ tử trong miệng gọi là đồ vật đen thùi lùi trong mắt y lại không phải màu đen, mà là một đoàn linh thể kết thành một đám lớn. Chúng giãy dụa vô thanh vô tức kêu gào, Bạch Kha thậm chí còn có thể nhìn thấy rõ một khuôn mặt dữ tợn từ linh thể nào trong đó lộ ra, thò đầu há miệng, vươn tay bao trọn lấy một đệ tử Hằng Thiên Môn cách gần nó nhất, trong nháy mắt, đệ tử đó chỉ còn lại một vũng máu, linh khí hoàn toàn biến mất, không còn chút dấu vết nào trong tầm mắt Bạch Kha, mọi thứ chìm vào tĩnh lặng.

"Kết, kết trận!" Bạch Kha dường như mơ hồ nghe được tiếng Tần Hà hô to, nhưng toàn bộ quảng trường đã biến thành tràng cảnh hỗn loạn.

"Tiểu Bạch!" Lâm Kiệt đẩy đám đâm đang hỗn loạn qua một bên chạy đến chỗ Bạch Kha, rồi kéo Mạnh Tích.

Sau khi nhìn thấy rõ vật kia, liền vỗ mạnh vào Lâm Kiệt và Mạnh Tích, như đinh chém sắt: "Đi!"

Các trưởng lão và chưởng môn Hằng Thiên Môn hiển nhiên cũng không ngờ sẽ xảy ra biến cố đột ngột như vậy, nhất thời ngây người, liền nhanh chóng tản ra các vị trí kết trận, vừa thực hiện động tác, vừa quát lớn các đệ tử đang hoảng loạn: "Còn đứng ngây ra đó làm gì?! Nhiều năm học hành vô ích sao?!"

Hiển nhiên đệ tử Hằng Thiên Môn không phải ai cũng là thùng cơm, chỉ là trong thời gian quá yên bình, không có kinh nghiệm thực chiến, bị chưởng môn và các trưởng lão quát, đều nhanh chóng phản ứng lại, bắt đầu tung mọi luật thuật pháp về phía đám mây đen kia.

Nhưng ai biết đám mây đen kia không hề dễ đối phó. Nó như bị một bài tay vô hình xé thành nhiều mảnh, sau đó lấy tốc độ không phản ứng kịp lao qua đám đông gào thét.

Trận pháp của các trưởng lão bắt đầu phát huy tác dụng, cơn gió xoáy được hình thành từ kình khí bao quanh đám mây đen, khiến mắt mọi người gần như không thể mở ra được. Từng đám mây đen bị kình khí quấy rối cắt ra thành mảnh nhỏ. Tuy nhiên điều này không làm suy yếu đám mây đen bao nhiêu, chúng rải rác bay trên không trung, hình dáng biến hóa kỳ lạ, lúc nhanh lúc chậm, khi bắt được đệ tử không thể chống cự, chúng lập tức bao trùm người đó trong cơn lốc, sau đó nhanh chóng chuyển qua mục tiêu tiếp theo.

Dưới mặt đất, máu chảy loãng thành từng vùng, những chiếc choàng bào ngâm ở trong máu, tạo nên cảnh tượng kinh hoàng.

Bạch Kha và Lâm Kiệt sau khi được Hoắc Quân Tiêu chỉ điểm trong bí cảnh, tiến bộ nhanh chóng so với các đệ tử khác, nhưng chung quy thời gian quá ngắn, dù tiến bộ nhanh đến đâu cũng không thể nhảy lên đột phá đến một cảnh giới cao như vậy. Những thứ này khiến ngay cả chưởng môn và các trưởng lão đối phá còn có chút vương tay chân, huống hồ bọn họ là hai ba con mèo nhỏ, vị vậy trực tiếp từ bỏ việc kháng cự, chạy là thượng sách.

Nhưng bọn họ đã đánh giá thấp tốc độ của những linh thể phân tán này, hoặc có lẽ có thể nói họ đã đánh giá quá cao về năng lực thoát thân của mình.

Cũng không biết trong ba người bọn họ ai thoạt nhìn tương đối "ngon miệng" hơn, ngay khi bọn họ vừa thoát ra khỏi đám đông hỗn loạn, tránh được bùa chú cùng pháp trận loạn xạ, quay đầu lại thì đã thấy ba linh thể đang lao thẳng về phía họ.

Bạch Kha gần như đã hình dung được khuôn mặt dữ tợn miệng mở rộng một cách đáng sợ dị thường đang nhào tới, dường như trong nháy mắt bao phủ lấy mình.
Bình Luận (0)
Comment