Nghịch Đồ - Mộc Tô Lý

Chương 41

Ba người trong phòng chứ nói chuyện với nhau như thế chính là hơn nửa ngày.

Bí cảnh cũng giống như bên ngoài, có mặt trời mọc rồi lặn, có bốn mùa luân chuyển. Vì vậy mấy người đứng bên ngoài cứ trơ mắt nhìn mặt trời sáng loáng trên đỉnh đầu dần dần lặn về phía tây, treo lơ lửng trên đỉnh núi, để lại một tầng màu vàng đủ phủ lên nửa bí cảnh, sau đó lại trơ mắt nhìn tia sáng cuối cùng dần khuất sau bên kia núi, lúc này mới nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra.

Những gì Hoắc Quân Tiêu và Dư Hiền nói cụ thể, khuyên Bạch Kha như thế nào thì Lâm Kiệt và những người khác không biết. Nhưng có lẽ hiệu quả không được như mong đợi, hai người đã không thuyết phục thành công—

Vì thế tối hôm đó, khi hai người dự định theo kế hoạch tiến hành truyền tu vi, Bạch Kha đã ngất đi.

Lâm Kiệt: "...." Hai người này, một là sư phụ, một là lão tổ tông, cậu không dám chất vất.

Ba người dì mập kia ho khan vài tiếng, không nói lời gì mà kinh sợ.

Chỉ có Bạch Tử Húc, người hoàn toàn không hề có khái niệm gì về những nhân vật đại thần như Hoắc Quân Tiêu và Dư Hiền, dám trực tiếp giận dữ hỏi: "....Hai người đã làm gì Tiểu Kha của ta?!"

Hoắc Quân Tiêu và Dư Hiền bây giờ đối với Bạch Tử Húc có một chút cảm giác phức tạp. Một mặt, họ mơ hồ nghi ngờ rằng một phần hồn phách của Bạch Linh Trần lưu lạc bên ngoài có thể đang ở trong cơ thể Bạch Tử Húc. Mặt khác, người này là cha ruột kiếp này của Bạch Kha, đừng nói là rút hồn đoạt phách, chỉ cần động một chút thôi, Bạch Kha có lẽ cũng sẽ trở mặt. Hơn nữa, ngay cả khi đó là một người hoàn toàn không liên quan, Hoắc Quân Tiêu cùng Dư Hiền cũng không làm ra việc thất đức như vậy.

Hai người vốn cho là, phần phách nọ của Bạch Linh Trần lưu lạc sẽ bị trói buộc vào một người nào đó hoặc một vật gì đó, hoặc vẫn trôi nổi bên ngoài, dần mất đi linh lực vốn có, hồn khí ngày càng yếu đi, nên việc tìm kiếm mới khó khăn như thế. Thế nhưng một khi đã tìm thấy, chỉ cần xử lý một chút là có thể đưa nó trở lại cơ thể Bạch Kha.

Nhưng họ thật sự không ngờ rằng phần phách đó lại tình cờ gặp một hồn thể khác cũng vừa khéo bị tàn phá, và càng trùng hợp hơn, chúng lại dung hợp với nhau mà không bị bài xích quá mạnh mẽ, cứ như vậy mà lẫn lộn nhập vào trong luân hồi.

Chưa kể đến ba hồn Thiên, Địa, Mệnh, sáu phách như Thiên XUng, Linh Huệ, mỗi loại phụ trách những chức năng khác nhau, mà phần hồn phách đó phải trùng khớp chính xác với phần phách mà hồn thể kia thiếu mới là điều khó khăn đến như nào! Chỉ riêng việc linh lực mạnh mẽ của phần phách Bạch Linh Trần đã đủ khiến không phải hồn thể nào cũng tùy tiện dung hợp được, chịu đựng được.

Ai biết rằng việc có xác suất nhỏ đến mức gần như không đáng kể như vậy lại tình cờ để họ gặp phải, thật sự là muốn hộc ra một búng máu!

Vì vậy, khi Bạch Kha phát hiện linh lực của Bạch Tử Húc hai ngày nay tăng lên và sinh nghi, Hoắc Quân Tiêu với chọn cách mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng mà giữ im lặng. Nói ra suy nghĩ này chỉ là khiến cha con Bạch Kha và Bạch Tử Húc càng thêm phiền muộn mà thôi.

Về phần phách mà Bạch Kha thiếu hụt, chỉ đành nghĩ biện pháp khác.

Có điều những thứ này tạm thời phải để sang một bên, việc cấp bách lúc này là phải thúc đẩy quá trình kết đan của Thất Tinh Đan, sau đó sớm giúp Bạch Kha thoát khỏi sự khống chế. Cho dù Bạch Kha không đồng ý vì không muốn Hoắc Quân Tiêu bỏ một thân tu vi của mình để giúp y, bọn họ cũng phải tiến hành chuyện này.

"Như ngươi thấy, để hắn ngủ một chút, yên tâm, không có gì đáng ngại, không có gì thương tổn đối với hắn." Dư Hiền vừa nói với Bạch Tử Húc, vừa phất ống tay áo một cái, lập tức trên mặt đất trống rỗng xuất hiện thêm một cái đài thấp.

Hoắc Quân Tiêu thuận thế nhẹ nhàng đem Bạch Kha đặt ngang trên cái đài thấp đó, rồi lùi lại một bước. Hắn liếc nhìn Lâm Kiệt và mấy người khác.

Hắn còn chưa kịp mở miệng, Lâm Kiệt đã theo phản xạ kéo Bạch Tử Húc và mấy người bánh chưng lui qua phòng nhỏ bên từng, chừa ra một khoảng cách an toàn, không quá gần không quá xa, đủ để quan sát.

Thấy bọn họ tự giác như vậy, Hoắc Quân Tiêu không nói gì thêm, chỉ gật đầu với Dư Hiền.

Hai người này đứng đối diện nhau ở hai bên Bạch Kha, sau đó đồng thời giơ tay lên. Trong nháy mắt, hai ống tay áo bị gió mạnh khuấy động, vạt áo tung bay, luồng khí nhanh chóng cuộn lên, uy áp cường đại lấy hai người này làm trung tâm, lan ra từng vòng như gợn sóng. Bầu trời trong bí cảnh vốn đã tối sầm lập tức thay đổi, những đám mây thơ thớt trước đó đột nhiên tan biến, muôn vàn mảnh sao trên trời cũng ẩn mình, ánh trăng đang sáng cũng trở nên mờ nhạt rồi biến mất không thấy....

Phảng phất trong nháy mắt, bức màn đêm dày đặc nặng nề buông xuống, bao phủ chặt chẽ toàn bộ bí cảnh.

Mấy người đứng dựa sát tường của phòng nhỏ mở to tròng mắt, dì mập từng va chạm xã hội coi như bình tĩnh, nhưng Lâm Kiệt và Bạch Tử Húc đã nắm chặt góc tay áo của nhau, giật mình không dám thở mạnh, cũng không dám nhúc nhích một chút. Tất cả đều ngừng thở, muốn xem động tác kế tiếp của Hoắc Quân Tiêu và Dư Hiền.

Chỉ thấy trong lòng bàn tay hai người có ngọn lửa xanh lam bốc cháy lên trong hư không, sau đó nâng hai tay lên, năm ngón tay hơi khum lại, cẳng tay hai cong, khoảng cách giữa họ vừa khéo tạo thành một vòng tròn. Mà ngọn lửa xanh lam trong lòng bàn tay hai người nhảy nhót như ánh sáng, đột nhiên giống như nước, lan ra một tầng mỏng manh, bao phủ toàn bộ vòng tròn.

Sau đó, Hoắc Quân Tiêu và Dư Hiền rút tay cùng lúc lại, vòng tròn trong suất màu xanh lam sáng ngời yên lặng treo lơ lửng trên không trung.

Hai người làm một thủ thế, đầu ngón tay như chuồn chuồn lướt nước, chạm nhẹ vào tâm điểm giữ vòng mấy cái, vừa chạm lập tức thu lại, sau đó ngón tay quơ nhẹ qua, bên trong vòng tròn lập tức sáng lên nhiều quang điểm như những vì sao, các quang điểm liên kết với nhau bằng những sợi tơ, đan xen phức tạp. Nhìn qua toàn bộ, trông giống như nó đã trực tiếp mở một bản đồ sao trên chín tầng trời được sao chép xuống.

Trận thành, Hoắc Quân Tiêu và Dư Hiền đồng thời giơ tay, lòng bàn tay hướng xuống, nặng nề đè xuống, phảng phất như dưới bàn tay của họ không phải là một lớp mỏng xanh lam lơ lửng trong không trung, mà là một vật nặng hàng nghìn vạn vân. Ngay tại lúc đó, quanh thân hai người trong nháy mắt xuất hiện những ký tự kim quang, dày đặc, đan xen ngang dọc, bay lượn xung quanh, lưu chuyển với tốc độ nhanh chóng, gần như làm người ta chóng mặt.

Trận bàn màu xanh lam lấp lánh ánh sao bị đè nặng mà rơi xuống mặt đất, nằm dưới đài thấp nơi Bạch Kha đang nằm, khoảnh khắc nó chạm đất, luồng khí bốn phía xoay tròn nhanh chóng, khiến người ta hoa mắt.

Những sợi tơ nối liền giữa các ngôi sao trên trận bàn bỗng nhiên bay lên, quấn lấy cơ thể Bạch Kha, vòng này qua vòng khác.

Những người đứng sát tường gần như biến thành thằn lằn dán vào vách, nhưng vẫn bị kình khí mãnh liệt và phong đao hỗn loạn tạt đến mức da thịt đau nhức. Tuy nhiên, may mắn là không ai thực sự bị thương. Dù có trầy xước một chút, họ cũng không còn tâm trí để đoái hoài tới. Họ đang cố gắng nỗ lực mở mắt trong cơn gió lốc, không muốn bỏ lỡ bất kỳ động tác nào của Quân Tiêu và Dư Hiền.

Khi toàn thân Bạch Kha bị bao bọc bởi những tia sáng mờ ảo, Hoắc Quân Tiêu thu tay lại, xoay vạt áo, ngồi xuống trong tư thế xếp bằng. Hắn khép năm ngón tay bẻ cong lại, lòng bàn tay hướng về phía khí hải, tay còn lại từ từ nâng lên, đỡ lấy cánh tay buông thõng của Bạch Kha, sau đó lòng bàn tay áp vào nhau. Khép hai mắt lại.

Phía bên kia, Dư Hiền cũng ngồi xuống theo tư thế xếp bằng, cơ thể hơi lơ lửng một chút, sau đó ngón trỏ và ngón giữa tay trái của ông chụm lại, nhẹ nhàng điểm lên trán Bạch Kha, ổn định thượng đan điền, lòng bàn tay phải úp xuống, đặt trước ngực Bạch Kha, bảo vệ tâm mạch, cũng hơi khép hai mắt lại.

Cả hai cùng lúc vận khí, lập tức tia sáng trên cơ thể Bạch Kha rung động không ngừng, giống như đang chịu đựng vô số dòng kình khí mạnh mẽ tuôn chảy qua thần kinh mạch lạc.

Ánh sáng xanh lam ở rìa vòng trận càng lúc càng rực rỡ, sau đó giống như một tấm màn, từ từ bao phủ cả ba người.

Những người đứng dán bên tường đợi thêm một lát, thấy cả ba không có động tác gì mới, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng không dám động tĩnh quá lớn.

Họ chỉ có thể nhìn qua tấm màn sáng xanh lam mờ ảo, mơ hồ thấy được bóng dáng người bên trong, không nhìn được rõ hơn, cũng không biết tình hình của ba người thế nào, lại càng không dám quấy rầy, chỉ có thể hạ giọng thì thầm lén lút thảo luận.

"Như vậy là xong rồi à?" Bạch Tử Húc gần như nói thì thầm, "Ai ya nha, hiệu ứng đặc biệt thật, còn hơn trong tivi."

Lâm Kiệt không biết phải than thở thế nào với người trưởng bối có vẻ hơi điên điên khùng khùng này, chỉ đành có chút sốt ruột mà nhìn ông một cái: "..."

"Nhìn ta làm gì?! Lại nói tiếp, chuyện này sẽ không gây hại gì cho Tiểu Kha nhà ta chứ?" Bạch Tử Húc vẻ mặt nghiêm túc hỏi.

Lâm Khiết im lặng sụt sịt một hơi mũi: "... Vậy Bạch thúc, vừa rồi thúc làm gì, giờ trận đã thành, không thể ngăn được nữa."

"Đây không phải là do không dám ngăn nha!!" Bạch Tử Húc bực tức trả lời. Dừng lại một lát, lại nói thêm: "Nói thật, ta cảm thấy hai người họ cũng không có vẻ gì muốn làm hại Tiểu Kha nhà ta. Hai người này cứ kêu Tiểu Kha nhà ta là đồ đệ, sư phụ, nhóc cứng đầu thật lộn xộn, cũng không biết có phải đầu óc có chút vấn đề hay không."

"..." Lâm Kiệt thật sự không biết phải nói gì.

"Có điều họ luôn lo lắng cho Tiểu Kha nhà ta, dù đầu óc có vấn đề chút, nhưng vẫn là người tốt." Bạch Tử Húc lại lẩm bẩm nói nhỏ, "Nói chứ Tiểu Kha nhà ta từ khi nào lại nhận sư phụ và đồ đệ sau lưng ta vậy? Ta sao không biết? Đúng là đứa con bất hiếu!"

Dì mập cuối cùng không nhịn được, ồm ồm nói chen vào: "Chắc là đời trước."

"Ồ?" Bạch Tử Húc gật đầu, "Có lý! Nhưng sao bái sư thu đồ đệ lại không dẫn theo cha ruột? Vẫn là đứa con bất hiếu."

Lâm Khiết: "..." Đời trước thì có liên quan gì đến Bạch thúc chứ?

Nhưng khi quay đầu lại, Lâm Kiệt bỗng nhiên cứng đờ.

Sư phụ...?!

Đồ đệ...?!

Đúng như Bạch Tử Húc nói, Dư Hiền và Hoắc Quân Tiêu luôn gọi Bạch Kha bằng những danh xưng mơ hồ, Dư Hiền đa phần gọi y là "đồ cứng đầu", còn Hoắc Quân Tiêu dường như... Trong ấn tượng, Hoắc Quân Tiêu dường như chưa bao giờ xưng hô với Bạch Kha, có gì muốn nói đều trực tiếp nói với y. Vì vậy trước đây Lâm Kiệt cũng không rõ mối quan hệ giữa họ, chỉ cảm thấy giữa họ có chút việc sâu xa không ai biết. Còn mối quan hệ giữa Lâm Kiệt và Bạch Kha lại giống như bạn bè thân thiết, huynh đệ tốt, mà Bạch Kha thì quá mức bình thường, chỉ có căn cốt hơn người bình thường một chút. Điều này khiến Lâm Kiệt cũng chưa từng nghĩ đến khả năng khác, theo thói quen mà coi Bạch Kha như một chàng trai bình thường có chút khác biệt.

Sau này trong cuộc sống hàng ngày, càng lúc càng nhiều lời nói khiến Lâm Kiệt phát hiện ra rằng mối quan hệ giữa Hoắc Quân Tiêu và Dư Hiền với Bạch Kha có lẽ bắt đầu từ đời trước của Bạch Kha. Vì họ thỉnh thoảng trong câu chuyện lại nhắc đến một vài mảnh ký ức ngắn nào đó trước đây. Nhưng về mối quan hệ của họ vẫn không có sự giải thích rõ ràng nào. Lâm Kiệt giữ nguyên tắc không tọc mạch, không tìm hiểu quá khứ của người khác nếu không liên quan đến mình, nên cũng không hỏi nhiều.

Về sau nữa, cậu biết được thân phận thật sự của Hoắc Quân Tiêu và Dư Hiền, từ đó về sau, cậu luôn đắm chìm trong trạng thái hưng phấn, ngày nào trong đầu cũng là "Ta thật sự quen biết hai vị đại thần Vân Chinh chân nhân và Dư Hiền!", "Ta thật sự trở thành đồ đệ của đại thần Vân Chinh chân nhân!", "Ta thật sự bái thần tượng suốt đời làm sư phụ!". Ngoài những điều đó ra, cậu không thể nhét thêm bất cứ điều gì khác đi ngang qua sân khấu vào đầu, mọi đoạn ký ức trong cuộc sống như chỉ đi qua một lần, bên trái vào, bên phải lập tức ra. Thế cho nên, cậu không không nhận ra rằng người có thể thân quen thành dạng này với hai vị Vân Chinh chân nhân và Dư Hiền ở kiếp trước, còn có thể là ai?!

Đồ cứng đầu, sư phụ, đồ đệ... tất cả danh xưng cuối cùng đều gộp lại thành một người—

Vị chưởng môn của Ngọc Sinh Môn, từng là đứng đầu ba môn sáu phái: Bạch Linh Trần!

Phản xạ vòng quanh trái đất hai vòng như một tách trà sữa đang xoay tròn trong đầu Lâm Khiết cuối cùng cũng đã có phản ứng, trong đầu cậu bật ra năm chữ: "Cái c*n mẹ nó không thể nào!*"

*Raw: 卧了个大槽!: Ngọa cái đại tào. ( Cái này tui cũng không rõ, vì là truyện viết từ 2014 nên dùng thuật ngữ từ khoảng 2013 12, tui tra baidu cũng không hiểu lắm =)) ai biết thì cmt nhó.)

—-------------------

Lâm Kiệt: Cuộc sống không còn luyến tiếc gì nữa. ~v~
Bình Luận (0)
Comment