Nghịch Đồ - Mộc Tô Lý

Chương 55

Bạch Kha cảm thấy những sự việc liên tiếp phát sinh có gì đó rất quỷ dị, nhưng cụ thể từ khi nào thì y cũng không thể phân biệt rõ.

Chỉ là vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, khi trong đầu y thoáng qua những lời người khác nói, y đã để ý đến hai điểm không thích hợp——

Một là lúc mọi người nói cảm thấy mệt mỏi, Hoắc Quân Tiêu lại đột ngột hỏi Dư Hiền một câu: "Ngươi thì sao?"

Trong trí nhớ của Bạch Kha, Hoắc Quân Tiêu chưa bao giờ nói chuyện trực tiếp với Dư Hiền như vậy, nếu không gọi là sư tổ thì cũng sẽ gọi là cá mặn sư tổ.

Mặc dù Dư Hiền thỉnh thoảng có nhắc lại chuyện t quá khứ trước đây, sẽ miêu tả Hoắc Quân Tiêu từng chày gỗ thế nào, đến mức "ba ngày không đánh là lại leo lên lật ngói nóc nhà", là một đứa trẻ nghịch ngợm chính hiệu, còn làm lệch lạc cả những sư đệ, sư muội vốn ngoan ngoãn, khiến cả môn phái gà bay chó sủa. Nhưng bất luận dù là trước kia hay bây giờ, Hoắc Quân Tiêu từ trong xươn cốy vẫn rất kính trọng Dư Hiền, mỗi khi mở miệng nói chuyện với ông, dù có trêu chọc thì cũng luôn kèm theo hai từ "sư tổ".

Vậy mà ba chữ "ngươi thì sao" vừa thốt ra, Bạch Kha đã cảm thấy rất kỳ quặc, nhưng khi đó suy nghĩ của y do cơn mệt mỏi trở nên gần như ngưng trệ, cứ thế mà lướt qua. Mãi đến lúc này khi nhớ lại, y mới nhận ra rốt cuộc kỳ quặc ở chỗ nào.

Hai là lúc sương mù dần bao phủ xung quanh, Dư Hiền quay đầu nhìn các đệ tử của Trường Lăng và Huyền Vi môn đang đi theo phía sau, rồi quay sang Bạch Kha nói một câu: "Lúc nãy nói chuyện còn nhìn rõ người, giờ lại bị sương mù bao quanh đến nỗi trông như mấy cái hồ lô rồi."

Chỉ nói về sương mù, nó có thể che mắt người thường, nhưng với tu sĩ, đặc biệt là những người đã có tu vi nhất định, thì không thể gây trở ngại gì cho tầm nhìn. Huống hồ, đại năng như Dư hiền, sao có thể vì một lớp sương mà không nhìn rõ các đệ tử của Trường Lăng và Huyền Vi, lại còn bảo là "trông như cái hồ lô"?

Đúng như lời Hoắc Quân Tiêu từng nói: "Chỉ cần tìm ra sơ hở là được."

Một khi nhận ra những điểm bất hợp lý, ý thức đang rơi vào hố bùn hỗn loạn của Bạch Kha lập tức trở nên rõ ràng hơn rất nhiều. Cảm giác như có thứ gì đang đè ép đến mức muốn bóp nghẹt ngụm dưỡng khí cuối cùng trong ngực trong nháy mắt cũng biến mất không dấu vết, tựa như đang bị nhốt trong lồng hấp sắp chín tới nơi thì bất ngờ có người nhấc phắt nắp lồng ra.

Bạch Kha vừa được hít thở bầu không khí mới liền vô thức hít sâu vài hơi, lúc này mới cảm thấy chính mình sống lại.

Tai y như bị nhét hai khối bông lớn, chỉ nghe thấy tiếng ai đó đang gọi tên mình, nhẹ nhàng vỗ vào mặt y, nhưng dường như bị ngăn cách bởi hàng vạn ngọn núi, âm thanh trở nên chập chờn xa xăm. Rồi sau đó, khi y dần tỉnh táo, âm thanh kia ngày một rõ hơn, gần hơn, cuối cùng y mới phát hiện, thì ra có người đang ôm y, cố gắng gọi y tỉnh dậy.

Bạch Kha nhíu mày, cố gắng cử động ngón tay, theo sự hồi phục, dần dần lấy lại khả năng kiểm soát cơ thể, trong tầm nhìn đen kịt của y bắt đầu hiện lên một vài thân ảnh mờ nhạt.

Quả nhiên, người đầu tiên đập vào mắt chính là Hoắc Quân Tiêu đang ôm lấy y.

Thấy y tỉnh lại, Hoắc Quân Tiêu vốn cau chặt đôi mày bỗng giãn ra, như thể cuối cùng cũng nhẹ nhành thở ra, nhưng vẫn không khỏi có chút lo lắng hỏi: "Người có chỗ nào khó chịu không?"

Bạch Kha mấp máy môi định trả lời hắn, nhưng chỉ nếm được vị máu tanh trong miệng.

Vậy nên, dù mọi thứ vừa rồi đều là ảo cảnh, thì những tổn thương vẫn có tác dụng thật sao? Nếu khi nãy y không tìm ra sơ hở, trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc không kịp thời tỉnh lại khỏi ảo cảnh kia, vậy thì... thật sự sẽ chết sao?!

Cho dù có bình tĩnh đến đâu, trải qua cảm giác như chạm trán với tử vong trong giây lát như vậy, cũng sẽ khiến người ta phải sợ hãi.

Bạch Kha nuốt xuống mùi máu tanh trong miệng, được Hoắc Quân Tiêu nâng ngồi dậy, dựa vào hắn ngồi lên, sau đó dùng mu bàn tay cọ qua khóe miệng, quả nhiên cảm nhận được vết máu đã khô cứng lại. Y nói với Hoắc Quân Tiêu: "Hiện tại không sao rồi. Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì với ta?"

"Oa—vừa nãy suýt thì ta tè ra quần đấy!" Lâm Kiệt đứng bên cạnh ôm mặt hung hăng xoa xoa vài cái như muốn làm dịu đi cơ mặt căng cứng vì sợ hãi trước đó: "Đang đi bình thường, tự nhiên ngươi mềm nhũn rồi hôn mê bất tỉnh, may mà sư... ờ, kia kìa phản ứng nhanh, đỡ lấy ngươi. Bọn ta bị ngươi dọa sợ nên vội vàng dừng lại, kết quả là thấy ngươi mơ màng hàm hồ hừ hừ gì đó, không nghe rõ, rồi đột nhiên ngừng thở, lay kiểu gì cũng không thấy động tĩnh, sư... ừm, cuối cùng cũng hết cách, đành phải truyền khí cho ngươi, kết quả ngươi không những không thở, mà còn đột nhiên run lên, lại còn hộc ra một ngụm máu, mẹ nó làm bọn ta suýt ngất theo luôn! Khóe miệng của ngươi còn liên tục chảy máu, nói chung là rất kinh khủng."

Hắn nói một câu mà hai lần suýt nữa thốt ra chữ "sư phụ" trước mặt phiên bản thiếu niên của Hoắc Quân Tiêu, hai lần đều nhảy qua một cách vụng về. Kỹ thuật tệ đến mức là người thì đều có thể đoán ra vài điểm sơ hở, Mạnh Tích đứng bên cạnh cũng ngơ ngác nhìn Hoắc Quân Tiêu mấy lần, cuối cùng cảm thấy không lịch sự, liền ngượng ngùng thu hồi tầm mắt lại.

"Ây? Tiểu Bạch? Sao ngươi không có phản ứng vậy?" Lâm Kiệt nói xong thấy Bạch Kha vẫn luôn duy trì một tư thế, hoàn toàn không có ý muốn mở miệng đáp lời hay phát biểu cảm nghĩ, không nhịn được giơ tay quơ quơ trước mặt y: "Tiểu Bạch hoàn hồn chưa đấy~~~"

Bạch Kha không thể hoàn hồn được.

Thời điểm y vừa nghe đến hai chữ "truyền khí" thì cả người đã cảm thấy không ổn!

Bạch Kha nhìn Hoắc Quân Tiêu bằng ánh mắt đầy phức tạp, thầm nghĩ: Đối diện với cả miệng đầy máu mà ngươi vẫn truyền được sao......... hảo hán?

Đây là lần đầu tiên y muốn mượn lấy cái tính lắm mồm như súng liên thanh của Lâm Kiệt mà xả một tràng, dù chỉ là trong lòng cũng tốt, nhưng đồng thời lại muốn phát huy tinh thần đà điểu tiềm ẩn trong người, dúi đầu vào đống cát, giả bộ như mình không nghe thấy gì.

Ngay lúc nội tâm y còn đang xấu hổ và phức tạp đan xen, ngoài mặt vẫn phải giữ vẻ lạnh lùng, đau đầu không biết nên mở miệng nói gì, thì một giọng nói tựa thiên âm đã cắt ngang tất cả——

"Hầy—cuối cùng cũng đuổi kịp rồi, ơ? Sao mọi người lại dừng ở đây vậy?" Đó là câu đầu tiên mà một đám gà con lăn lông lốc đến nơi, con gà đầu đàn thở hổn hển nói.

Bạch Kha lập tức ném cho cậu ta một ánh mắt tán thưởng, dĩ nhiên, đôi mắt y trông thì như bình thường nhưng thực ra chỉ để làm cảnh, nên cho dù có khen thưởng, người khác cũng không thấy được.

Lâm Kiệt, vốn rất dễ bị cuốn theo mạch nói chuyện, liền vẫy tay với đám gà con: "Đi đường vất vả rồi, bọn ta đang nghỉ giữa chặng."

Dù nói là nghỉ giữa chặng, nhưng những người của Huyền Vi, Trường Lăng sau khi thấy tình trạng của Bạch Kha đều biết chắc là có chuyện xảy ra, chỉ không rõ rốt cuộc là chuyện gì, vì vậy bèn hỏi Bạch Kha: "Đã xảy ra chuyện gì vậy? Lại gặp phải thứ như đám dây leo khi trước sao? Có cần hỗ trợ không?"

Bạch Kha lắc đầu, mở miệng cất giọng khàn khàn vì bị ngấm máu: "Đã ổn, không có việc gì." Ngay cả y cũng không biết phải giải thích thế nào về tình trạng vừa rồi của mình rốt cuộc đụng phải cái gì mới có thể xuất hiện tình huống này.

Hoắc Quân Tiêu một tay đặt sau lưng y truyền linh lực, một tay siết chặt cổ tay y, sắc mặt trước đó có phần dịu lại khi Bạch Kha tỉnh dậy giờ đây lại càng thêm âm trầm, như đang cố khắc chế điều gì đó, bàn tay nắm lấy cổ tay Bạch Kha mỗi lúc một chặt hơn, đến mức xương cốt y như bị bóp đến có chút đau nhói, con ngươi của hắn không rời khỏi Bạch Kha, bên trong chứa đựng rất nhiều cảm xúc phức tạp, khó mà nhìn thấu, càng không cần nói đến Bạch Kha với đôi mắt vốn khác người bình thường.

Khi tất cả cảm xúc ấy mờ mịt như làn sương cuối thu bao phủ, ánh mắt Hoắc Quân Tiêu tràn ngập một nỗi đau đớn sâu thẳm bên trong.

Hắn dường như muốn ôm lấy Bạch Kha, nhưng xung quanh có quá nhiều người, hơn nữa lúc này cũng không phải thời điểm thích hợp.

Bạch Kha bị ánh mắt của hắn làm cho sửng sốt một chút. Y không hiểu những cảm xúc khác ẩn sâu trong đôi mắt đó, nhưng lại cảm nhận được nỗi đau đớn mờ mịt như sương mù bao phủ trên bề mặt ấy, vì thế y khẽ động tay, vỗ vỗ nhẹ lên bàn tay đang siết chặt cổ tay mình của Hoắc Quân Tiêu, khiến hắn nới lỏng ra một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn hắn một cái, xoay bàn tay lại, đổi thành tư thế đan ngón tay vào tay hắn, thấp giọng nói: "Như vậy sẽ không dễ bị lạc mất."

Lâm Kiệt và Mạnh Tịch ở gần đó: "......" Đột nhiên có cảm giác có điểm nào đó không thích hợp.

Dư Hiền gãi gãi cằm: "......" Đột nhiên cảm thấy nơi nào đó đều không đúng lắm.

Thông thường, trong tình huống như thế này, luôn có một người không biết điều đứng ra phá vỡ bầu không khí "không đúng chỗ nào" đó—lũ gà rừng vẫn chưa quen thân với họ, nên xấu hổ không tiện chen vào; đám gà nhà thì lại là fan não tàn Lâm Kiệt, đương nhiên không đời nào dám mở miệng ngắt lời sư phụ của mình; vì thế trọng trách này liền giao cho Dư Hiền, người duy nhất có tư cách lên tiếng.

Dư Hiền quả nhiên không phụ sự mong đợi, khụ một tiếng hắng giọng rồi hỏi: "Mặt lạnh, vừa rồi trong lúc hôn mê ngươi đã nhìn thấy gì?"

Bạch Kha lúc này mới thu hồi sự chú ý, đơn giản kể lại cảnh ảo cảnh mình gặp phải, rồi nói: "Sau khi sơ hở bị phát hiện, ta có thể khẳng định tất cả những gì xảy ra đều là ảo giác, nhưng trước đó, ta vẫn chưa thể chắc chắn điều gì là thật, điều gì là giả, các ngươi có cảm thấy buồn ngủ không? Có ai ngửi thấy sương mù và mùi hương đắng chát ấy không?"

"Buồn ngủ?" Đệ tử của Huyền Vi và Trường Lăng nghe vậy liền nhìn nhau, sau đó đồng loạt lắc đầu, "Không, chỉ là vì đuổi theo mà không kịp nên có hơi mệt thôi, nhưng không hề thấy buồn ngủ."

Ngay cả Lâm Kiệt cũng lắc đầu: "Không cảm nhận được. Chúng ta chỉ luôn trên đường đi. Cũng không ngửi thấy mùi hương đắng ấy, còn các ngươi thì sao?" Nói rồi, cậu nhìn về phía đám đệ tử của hai môn phái kia.

Mọi người đồng loạt cùng lắc đầu: "Không có."

Bạch Kha lại quay sang nhìn về phía Hoắc Quân Tiêu và Dư Hiền, hai người này ngũ cảm nhạy bén hơn họ rất nhiều, nhưng bọn họ cũng chỉ lắc đầu với Bạch Kha.

Hoắc Quân Tiêu lên tiếng: "Sương mù và mùi hương đắng đều không hề xuất hiện." Vừa nói, hắn vừa đưa tay xoa xoa lên đôi mày đang nhíu lại của Bạch Kha, "Đừng nhăn, chúng ta—"

Lời còn chưa dứt, đột nhiên cơ thể hắn căng lên, tay giơ lên không trung nhẹ nhàng kéo một cái—liền nghe một giọng nam trong trẻo kêu lên "Ai ui" một tiếng, sau đó một bóng đen không rõ từ đâu bị hắn tóm lấy, rơi xuống đất lăn hai vòng, sau đó tư thế có chút chật vật từ trên mặt đất bò dậy, phủi phủi bụi trên người.

Vừa nghe giọng nói này, Bạch Kha liền xả kinh, thanh âm này đối với y quả thực không thể nào quen thuộc hơn, vì y đã nghe suốt mười tám năm qua.

"Cha, sao cha lại ở đây?!" Bạch Kha đột ngột đứng dậy, nhìn Bạch Tử Húc trước mặt với dáng vẻ lôi thôi, không khỏi kinh ngạc đến mức khó tin vào mắt mình.

—------

Cmt raw bùng nổ:

Ít nhất là cũng có hôn!!

Cuối cùng cũng có chút tiến bộ!!

Đại ca chúng ta quá thân thiết rồi!!

Tiểu Bạch, anh đặt sai trọng tâm rồi, không phải truyền khí bằng máu mà là hun hun rùi!!(⊙_⊙)

Có...Có? Quá đột ngột!!!

Có hôn là sắp ở bên nhau~
Bình Luận (0)
Comment