Nghịch Đồ - Mộc Tô Lý

Chương 77

Ngọc Sinh Môn không hổ danh đứng đầu tam môn sáu phái, mỗi một cây cỏ, mỗi một ngọn núi, mỗi một ao hồ bên trong đều cực kỳ có linh tính, không có gì không thể được coi là bảo vật.

Bạch Linh Trần cùng những người khác do bị ảnh hưởng bởi Băng Phách mà mang trong người tà khí, sau vài lần điều tức tại linh trì ở Vong Trần Phong, cuối cùng đã hoàn toàn thanh trừ loại bỏ sạch sẽ, không còn ảnh hưởng gì nữa.

Đối với các đệ tử mới vào môn, sau một tháng rưỡi làm quen, họ cũng dần dần thích nghi với nhịp sống của Ngọc Sinh Môn, bắt đầu tu luyện một cách nghiêm túc.

Thẩm Hàm sau khi đầu thai được mọi người trực tiếp đưa trở về núi Ngọc Sinh cũng đã tròn nửa tháng, nhờ có dì mập luôn nhọc lòng lo lắng chăm sóc, cùng với một đám bán tiên sư tổ, sư phụ, sư huynh, thêm vào đó là linh khí quẩn quanh Ngọc Sinh Môn, tiểu cô nương lớn lên nhanh chóng hơn so với những đứa trẻ bình thường.

Đôi mắt đen lúng liếng tròn xoe giống như quả nho đen, to và sáng, nhìn ai cũng mang vẻ nghiêm túc và lanh lợi, giống như mèo con.

Ổ Nam gần như chỉ cần có thời gian là lại nàng đi lắc lư khắp nơi, suýt chút nữa đã khám phá hết mọi ngóc ngách trong Ngọc Sinh Môn.

Hắn và Thẩm Hàm tiếp xúc càng nhiều, cho nên người đầu tiên mà Thẩm Hàm nhận ra chính là hắn. Mỗi lần bị hắn ôm, nha đầu này đều chăm chú nhìn hắn một lúc lâu, sau đó bất ngờ nở một nụ cười hề hề ngốc nghếch với hàm răng chưa mọc, rồi lại đưa móng vuốt nhỏ mềm mại ra, nắm lấy một đầu ngón tay của Ổ Nam.

So với đám đồ tử đồ tôn không lo làm ăn đàng hoàng như bọn họ, thì Dư Hiền lại quan tâm đến sự tiến bộ của nhóm đệ tử mới nhiều hơn, thỉnh thoảng lại chỉ điểm vài câu.

Dù ông luôn tỏ ra thảnh thơi cà lơ phất phơ, cầm bầu rượu ngồi trên mái nhà xem người luyện kiếm không có bộ dáng đàng hoàng nào, nhưng một đám đệ tử mới vẫn rất kính sợ và nể ông. Người duy nhất gần gũi với ông chính là Lâm Kiệt, người đã quen thuộc với họ từ trước.

Chỉ là dù Lâm Kiệt có nhảy nhót đến đâu, vẫn không thiếu đi chút sùng kính với ông.

Năm xưa, những đệ tử như Hoắc Quân Tiêu, Ổ Nam, và Thẩm Hàm, dám hố sư tổ của mình, có lẽ rất khó tìm ra một nhóm thứ hai tương tự.

Đôi khi, khi Dư Hiền ngồi uống rượu, tựa lưng vào lan can mái nhà nhìn đám đệ tử mới luyện kiếm, ông không khỏi nhớ lại ngàn năm trước, chỉ cần nghĩ đến hiện tại, những đồ tử đồ tôn của ông vẫn đang nhởn nhơ dưới con mắt của ông, dù toàn làm những trò khiến ômg không thể nhìn, nhưng đã đủ trọn vẹn.

Đối với ông, người tự cho mình là lão nhân, thật sự là không thể nào trọn vẹn hơn.

Trong khi đó, Bạch Linh Trần và Hoắc Quân Tiêu hai ngày gần đây luôn chạy tới Vô Phương Động.

Vô Phương Động là một trong những động linh khí lớn của Ngọc Sinh Môn, nằm trên đỉnh ngọn núi cao thứ hai chỉ sau đỉnh Vân Phù, quanh năm lạnh lẽo, bên trong có một cái giường băng tự nhiên, là địa điểm tốt để tu hành, dưỡng thương và điều hòa nội tức.

Hiện tại, trong động này, chính là người cha của Bạch Linh Trần đời này, người một đời điên điên khùng khùng không bình thường — Bạch Tử Húc.

Nếu là bình thường, Bạch Linh Trần biết một phách đã chạy mất của mình đang ở trong cơ thể Bạch Tử Húc, y chắc chắn sẽ không lấy lại một phách đó lại.

Nhưng cách đây một tháng rưỡi, trong cuộc hỗn chiến, do Băng Phách tự nhiên rối loạn và đảo ngược, nên hai hồn phách của hai người đã hoán đổi vị trí trong lúc cả hai đều không rõ ý thức, cư nhiên lại một lần nữa đổi lại.

Mà thật trùng hợp, giữa muôn ngàn linh hồn lạc lối bị giam cầm trong Băng Phách, lại có một linh hồn đúng như Bạch Tử Húc mong muốn, lấp đầy khoảng trống trong linh hồn của ông.

Có thể nói là may mắn.

Tuy nhiên, căn cơ của ông rốt cuộc không thể so với Bạch Linh Trần, Hoắc Quân Tiêu và những người khác, cho nên bất luận tà khí trong Băng Phách, lẫn việc hồi hồn dẫn đến sự không thích ứng, đều ảnh hưởng rất lớn đến ông.

Từ khi được dì mập và những người khác từ Hằng Thiên Môn khiêng về, đến giờ ông vẫn chưa tỉnh lại.

Để giúp ông sớm hồi phục, Bạch Linh Trần đã sắp xếp ông ở trong Vô Phương Động, trải qua bốn mươi chín ngày đêm, thì Bạch Tử Húc với tỉnh lại được.

Và hôm nay, đúng vào ngày thứ bốn mươi chín kể từ khi ông được đặt trong Vô Phương Động, là thời điểm Bạch Tử Húc nên tỉnh lại.

Dù Bạch Linh Trần đã phục hồi ký ức ngàn năm, nhưng Bạch Tử Húc đối với y mà nói vẫn là người đã sống nương tựa lẫn nhau suốt mười mấy năm đời người, sự quý trọng của y đối với Bạch Tử Húc không hề thua kém so với Dư Hiền.

Vì vậy, trước khi Bạch Tử Húc mở mắt, trong lòng y không khỏi có chút thấp thỏm.

Dù sao, trong cơ thể Bạch Tử Húc đã có một linh hồn khác, không biết điều này có ảnh hưởng lớn đến tính cách của ông hay không.

Cửa động Vô Phương đã bị thiết lập nhiều tầng cấm chế, không phải ai muốn lên cũng có thể lên được.

Nhưng khi Bạch Linh Trần và Hoắc Quân Tiêu đến chờ, cũng đưa theo những người lo lắng cho tình trạng của Bạch Tử Húc — dì mập.

Khi gần đến giữa trưa, người luôn nằm trên giường băng, mặt không có huyết sắc, gần như không có sức sống, cuối cùng cũng từ từ mở mắt, chăm chú nhìn lên đỉnh động một lúc lâu trước mặt bao người, sau đó vẻ mặt mờ mịt chống thân thể ngồi dậy.

Bạch Linh Trần lập tức lắc mình đến bên mép giường, đưa tay muốn đỡ ông.

AI ngờ Bạch Tử Húc lại theo phản xạ lùi lại, nhìn Bạch Linh Trần với vẻ mặt có chút ngẩn ngơ.

Bạch Linh Trần trong lòng lộp bộp một chút, thầm nghĩ: "Chẳng lẽ linh hồn thay đổi rồi mà ngay cả nhi tử cũng không nhận ra sao?"

Những người khác cũng nhìn nhau đầy lo lắng, dì mập không nhịn được lên tiếng: "AI—— lão Bạch, sao ngươi lại không nhận ra tiểu—"

Chữ "Kha" của bà còn chưa nói ra, thì Bạch Tử Húc đột nhiên lắc lắc đầu, như thể cuối cùng đã tỉnh táo từ sự mờ mịt, rồi ngẩng đầu nhìn Bạch Linh Trần, ôm chặt lấy cánh tay của Bạch Trần, gào lên: "Ai ôi, Tiểu Kha à—— con trai! Phụ thân ngươi vừa rồi mơ một chuỗi mộng dài, không sao thoát ra được, sợ hãi hơn cả thiên lôi lúc độ kiếp, suýt nữa làm ta sợ muốn chết!"

Bạch Tử Húc vẫn luôn rất dính Bạch Linh Trần, trước đây, kiểu túm cánh tay nhi tử mà kêu la như vậy là chuyện ông làm rất thuần thục. Nhưng sau này, ở trong bí cảnh của Hoắc Quân Tiêu, do ảnh hưởng của linh khí, làm cho phách kia của Bạch Linh Trần trong cơ thể ông có chút động tĩnh, khiến liên tục nhớ về một số đoạn ký ức mơ hồ, dẫn đến việc ông thường xuyên ngẩn người phát ngốc, nói chuyện càng ngày càng ít.

Giờ đây, thình lình trở lại dáng vẻ của vài tháng trước, khiến Bạch Linh Trần có điểm không kịp phòng ngừa, sau vài giây không thích ứng kịp, trong lòng y cư nhiên lại dâng lên một cảm giác hoài niệm.

Y như mọi khi, bất đắc dĩ vỗ vỗ lưng Bạch Tử Húc, hỏi: "Cha mơ thấy cái gì?"

Giọng nói đang kêu la của Bạch Tử Húc bỗng dừng lại, nháy mắt suy nghĩ khoảng nửa phút, rồi rất quyết đoán nói: "Ôi, vi phụ không nhớ nổi nữa."

Bạch Linh Trần: "......"

Nghe cái cách tự xưng lộn xộn cùng những câu nói không đầu không đuôi, Bạch Linh Trần biết mình không cần phải lo lắng nữa, cho dù Bạch Tử Húc có đổi phách, thì vẫn là cái tính tình ấy, chẳng thay đổi nửa điểm nào!

Bên cạnh, dì mập rõ ràng cũng hiểu Bạch Tử Húc, nhìn thấy dáng vẻ này của ông cũng thở phào nhẹ nhõm.

Bạch Tử Húc vừa tỉnh lại vẫn còn hơi yếu, sau khi ra khỏi Vô Phương Động, Bạch Linh Trần và Hoắc Quân Tiêu lần lượt giúp ông vận khí điều tức, mất một tuần mới ổn định được một phách trong cơ thể ông.

Khi Bạch Tử Húc lại tung tăng nhảy nhót như trước, trong lòng vẫn như dĩ vãng, tâm tâm niệm niệm muốn độ kiếp phi thăng.

Trước đây, Bạch Linh Trần luôn phải nhìn chằm chằm để phòng ông lợi dụng lúc người khác không để ý mà chạy ra ngoài vào những ngày mưa bão, giờ thì không cần phải lo lắng về chuyện đó nữa.

Trong Ngọc Sinh Môn, không bao giờ tự dưng xuất hiện sấm chớp, cho dù có mưa cũng chỉ là những cơn mưa phùn nhẹ nhàng, nhưng tuyết thì còn nhiều hơn. Hơn nữa, đây vốn là thánh địa tu hành, Bạch Tử Húc ở đây, khi hứng thú sẽ khoa chân múa tay tập luyện một vài chiêu kiếm pháp, còn lúc rảnh rỗi thì thường bị Dư Hiền bắt cóc dẫn đi tiêu dao khắp nơi, uống rượu tâm sự chuyện đời.

Thực sự là vui vẻ hơn rất nhiều so với mười năm trước.

Ông sống tự do thoải mái, Bạch Linh Trần cũng hoàn toàn yên lòng.

Tất cả những người mà y quý trọng, đều đã được an bài vào cuộc sống êm đềm nhất, còn gì thỏa mãn hơn thế nữa...
Bình Luận (0)
Comment