Có lẽ do mới mưa xong, không khí ẩm ướt đến khó thở, trong xe càng nặng nề như bị phủ lên một lớp bùn lạnh băng, khiến người ta thấy ngột ngạt dính dáp. Thư Tử Hàn “hừ” một tiếng, sau đó im bặt không nói thêm gì nữa.
“Nếu Lâm Phỉ Thạch thật sự còn sống, vậy Giang Bùi Di rốt cuộc có đi hay không, cũng chưa chắc đâu.” Hạ Hoa Đình toát một lớp mồ hôi lạnh, có vẻ bị ý nghĩ đó dọa đến sợ hãi, giọng run run hỏi: “Boss, vậy… giờ tôi nên làm gì?”
Thư Tử Hàn quay đầu lại, đôi mắt sâu thẳm xuyên qua lớp kính xe nhìn ra đường phố phía trước, giọng u ám đầy ẩn ý: “Cậu tưởng là mình thiên y vô phùng mà gạt được Giang Bùi Di à? Thực ra là hắn ngấm ngầm theo dõi cậu từng ly từng tý. Lần này tôi thua rồi… Nhưng có chuyện tôi vẫn chưa nghĩ ra là Lâm Phỉ Thạch làm sao biết được tôi định ra tay với hắn, còn có thể chuẩn bị từ trước ở Phượng Hoàng Sơn?”
Hạ Hoa Đình nghiến chặt răng, không dám để lộ âm thanh run rẩy, lòng bàn tay hắn ướt đẫm mồ hôi. Nếu có ai lúc này đặt ống nghe lên ngực cậu, chắc tiếng tim đập đã đủ làm nổ tung màng tai.
Thình thịch, thình thịch…
“Hôm đó người bên Bình Minh phái đến bắt sống Giang Bùi Di chỉ giải quyết được bốn tên, còn lại ba đứa sống sót mà chẳng giúp được gì, đã vậy còn để lộ thông tin, bị cảnh sát lấy làm đột phá khẩu.” Thư Tử Hàn khẽ nhíu mày, trầm giọng: “Quả nhiên là tôi đã xem nhẹ khả năng quan sát của Ngư Tàng với Nam Phong.”
Mặt Hạ Hoa Đình trắng bệch, khẽ lẩm bẩm: “Nói vậy tức là Giang Bùi Di đã sớm biết thân phận thật của tôi… Giờ chỉ đang phối hợp diễn trò để kéo dài thời gian. Sau này bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay với tôi…”
Hắn nuốt khan, ánh mắt mang theo nỗi sợ nhìn về phía Thư Tử Hàn:“Boss… tôi… còn có thể quay lại nữa không?”
“Sao lại không thể?” Thư Tử Hàn như thể không bao giờ biết thế nào là lo lắng, điềm tĩnh nói: “Hiện tại cậu với Lâm Phỉ Thạch kiềm chế lẫn nhau, hắn nhất thời chưa thể động tới cậu được. Với lại, Nam Phong có bao giờ động thủ riêng tư với người khác đâu? Cậu sợ cái gì?”
“Hắn có khả năng nhất là tính kế thay thế cậu một cách âm thầm mà triệt để, ai cũng không biết hai người bọn cậu đã tráo đổi thân phận bao nhiêu lần.” Giọng Thư Tử Hãn trầm thấp: “Cậu giả làm Lâm Phỉ Thạch thì còn lộ sơ hở, nhưng Lâm Phỉ Thạch bắt chước cậu, đảm bảo là hoàn hảo không chê vào đâu được.”
Từng chữ từng lời, Thư Tử Hàn nói rất nhẹ, nhưng lại lạnh buốt như gió bắc: “Cho nên, để tránh mọi rủi ro thì Lâm Phỉ Thạch nhất định phải chết.”
Sát khí dày đặc đến mức như biến thành từng lưỡi dao lướt qua da thịt, Hạ Hoa Đình nổi hết da gà: “Nhưng mà, chúng ta hiện tại căn bản không biết hai người bọn họ đang ở đâu, Giang Bùi Di chỉ nói với tôi là hắn ở Tỉnh Thính, nhưng…”
“Không phải cảnh sát nổi tiếng trọng tình trọng nghĩa sao?” Thư Tử Hãn bật cười khẽ, giọng nói lạnh như rắn độc trườn qua cổ: “Tôi có cách khiến bọn họ tự nguyện xuất hiện trước mặt tôi.”
Hạ Hoa Đình nuốt khan một ngụm nước bọt.
“Cậu cứ về trước đi, tiếp tục làm cái đội trưởng Hình Trinh của cậu cho tốt, mấy người dư thừa cản chân thì giao cho tôi xử lý.” Đôi mắt Thư Tử Hàn nheo lại, đồng tử đen lóe lên tia tàn nhẫn: “Đã đi đến bước này rồi, tôi sẽ không để bất kỳ ai làm loạn kế hoạch.”
“Rõ…”
Hạ Hoa Đình đáp khẽ, rồi đẩy cửa xe xuống. Gió lạnh lập tức quất vào mặt khiến hắn khẽ run.
---
“Hoa Đình, hôm nay cậu sao về trễ vậy?”
Lâm Phỉ Thạch nghe tiếng cửa mở, trên tay đang ôm một hộp sữa chua vị dâu đi ra, nhìn thấy Hạ Hoa Đình mặt mày trắng bệch, cả người lạnh run thì trong lòng khẽ giật thót: “Có chuyện gì xảy ra à?”
Hạ Hoa Đình không trả lời, lặng lẽ đi vào nhà, ngồi phịch xuống sofa, ngửa đầu uống một cốc nước to rồi khàn giọng nói: “Thư Tử Hàn không thấy được thi thể thì không bỏ qua, đã sai người đi tìm ở dưới vực ở Phượng Hoàng Sơn còn phát hiện ra vết chặt cành cây mà các cậu để lại khi đó—hắn hẳn là đã biết cậu còn sống.”
Lâm Phỉ Thạch: “…!!”
“Bây giờ hắn có khi đã đoán được mọi tính toán của cậu, cả chuyện Giang Bùi Di vẫn chưa rời khỏi thành phố Trọng Quang.” Hạ Hoa Đình hít sâu một hơi: “May mà hiện tại hắn chưa phát hiện ra tôi có liên hệ với các cậu, cũng chưa nghi ngờ gì nên vẫn còn cơ hội xoay chuyển.”
Lâm Phỉ Thạch chỉ sững người trong chốc lát rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, uống một ngụm sữa chua cho đỡ nghẹn: “Vậy cậu vừa gặp Thư Tử Hàn hả?”
“Ừ, hắn để lại một ký hiệu cũ của Đất Bồi ngay trên đường, giống như đang thử xem tôi có phải là Hạ Hoa Đình thật không.” Hạ Hoa Đình trầm giọng: “Nếu hôm nay là cậu đi đến cục cảnh sát… hắn có khi đã nghi ngờ rồi.”
Lâm Phỉ Thạch: “…”
Hôm nay cậu vốn vì lười mà trốn việc, không ngờ lại tình cờ tránh được một cú chạm mặt nguy hiểm…
Giang Bùi Di đứng dựa vào tường, sắc mặt lạnh như băng, không nói một lời.
Giọng Hạ Hoa Đình trầm xuống: “Nam Phong, tôi khuyên các cậu nên nhanh chóng lên kế hoạch. Thư Tử Hàn là một kẻ điên không biết sợ chết, đối với mạng người hoàn toàn không có chút tôn trọng nào. Trong mắt hắn, một mạng hay một trăm, một ngàn mạng cũng chẳng khác gì nhau. Chỉ cần có thể ép hai người các cậu hiện thân, hắn chuyện gì cũng dám làm.”
“Nhưng tổ chức Đất Bồi rắc rối quá, trong thời gian ngắn không thể nhổ tận gốc.” Lâm Phỉ Thạch nhíu mày, nói: “Bọn tôi cần đợi thời cơ để bắt gọn một mẻ, hoặc ít nhất cũng phải kiểm soát được mấy đầu mối quan trọng. Nếu không, đợi một hai năm nữa bọn chúng lại sống dậy, thì mọi nỗ lực từ trước đến giờ đều vô nghĩa nên giờ chỉ còn cách đi tới đâu tính tới đó.”
Theo Lâm Phỉ Thạch điều tra, các thành viên của Đất Bồi lên đến hơn một vạn người, phân bố khắp tỉnh Nguyên Lăng. Cậu không có mộng tưởng nuốt trọn tổ chức này, nhưng những người thân cận bên cạnh Thư Tử Hàn, cuối cùng vẫn phải bị tiêu diệt sạch. Chỉ cần còn sót một người, Đất Bồi vẫn có thể tái sinh từ tro tàn.
Hiện giờ Thư Tử Hàn đang ở thế sáng, còn bọn họ thì ẩn mình trong bóng tối. Vậy thì chi bằng cứ án binh bất động, chờ xem bước tiếp theo của Thư Tử Hàn sẽ là gì.
“Bùi Di, anh thấy sao?”
Giang Bùi Di thở ra một hơi, lắc đầu đáp: “Trừ phi bọn mình chủ động xuất hiện, bằng không cũng chẳng còn cách nào khác.”
—— Kế hoạch đúng là không bao giờ đuổi kịp thay đổi, chẳng ai ngờ được Thư Tử Hàn lại phát điên đến mức cho người xuống tận vực điều tra. Khi đó để bảo vệ an toàn cho Lâm Phỉ Thạch, bọn họ buộc phải cưa đứt nhánh cây nhọn lộ ra bên ngoài. Nếu không thì lúc rơi xuống, Lâm Phỉ Thạch có khả năng đã bị xuyên thẳng từ bụng lên lưng rồi!
Nói công bằng thì đó không phải lỗi của Giang Bùi Di, mà là tình thế bắt buộc. Dù đổi là ai thì cũng chỉ có thể chọn cách ấy.
“Em đi báo cáo tình hình với cấp trên trước đã,” Lâm Phỉ Thạch nói lạc quan, “Hoa Đình nói đúng. Chỉ cần cậu ấy chưa bị lộ, thì tất cả vẫn còn cơ hội.”
Bên phía Bộ Công an phản ứng nhanh đến mức khiến người ta phải nghẹn họng. Mấy ngày trước Lâm Phỉ Thạch đã giao lên một bảng danh sách số liệu, căn cứ vào lịch sử tiêu dùng, mua vé và các giao dịch gần đây, cảnh sát đã sử dụng hệ thống “Thiên Nhãn” để lần ra phần lớn các đối tượng. Hiện tại có chuyên gia đang âm thầm theo dõi những người này, chỉ cần tổng chỉ huy ra lệnh, lực lượng cảnh sát ưu tú sẽ lập tức hành động đồng loạt ở các địa điểm, một mẻ bắt gọn toàn bộ lũ tội phạm tày trời này.
Mà mục tiêu mà Lâm Phỉ Thạch nhắm đến chỉ là một người là Thư Tử Hàn, cùng một vài thành phần lãnh đạo cốt cán của “Bình Minh”.
Cậu báo cáo tình hình hiện tại lên cấp trên, ban đầu còn định nhờ họ đưa ra chỉ thị hay hỗ trợ gì đó, ai ngờ bộ trưởng Đỗ đang bận túi bụi, hoàn toàn không có thời gian quan tâm đến “mấy chuyện lông gà vỏ tỏi” kiểu này, đẩy hết lại cho Lâm Phỉ Thạch tự xử lý.
Lâm Phỉ Thạch cảm thấy áp lực nặng như núi đè, đứng tựa tường rất lâu mới chịu đứng thẳng dậy, bất đắc dĩ đi ra ngoài, vừa xoa tay vừa thở dài: “Các đồng chí, tin không vui đây—chúng ta bị nuôi thả rồi.”
Hạ Hoa Đình chẳng buồn để tâm đến điềm gở trong miệng cậu, bình tĩnh nói: “Mấy ngày tới cậu đừng đến cục cảnh sát, tôi nghi Thư Tử Hàn vẫn sẽ tìm đến tôi.”
Lâm Phỉ Thạch “ừm” một tiếng: “Cũng tốt, tôi với Bùi Di có thể tranh thủ thời gian tính tiếp bước kế.”
“Còn nữa, Nam Phong, cậu tốt nhất nên dạy hắn vài chiêu cơ bản về kỹ thuật thoát thân,” Hạ Hoa Đình dùng giọng điệu không hề châm chọc, chỉ là nêu sự thật: “Nếu sau này Thư Tử Hàn thử kiểm tra thân thủ của hắn mà bị lộ ngay từ chiêu đầu, thì tôi không phải kiểu người để làm bình hoa đâu.”
Lâm Phỉ Thạch: “….”
Giang Bùi Di không nhịn được, đưa tay đỡ trán: “Biết rồi.”
---
Hôm sau, Hạ Hoa Đình thay Lâm Phỉ Thạch đến cục cảnh sát. Có thể là vì đã thoát khỏi sự khống chế của Đất Bồi, ánh mắt u ám thường trực nơi hắn dần tan biến, nụ cười cũng không còn vẻ gượng gạo như trước. Đôi mắt đen long lanh dần có lại ánh sáng thật sự ngày càng giống với Lâm Phỉ Thạch hơn.
Linh vật của cục vẫn được mọi người yêu mến như thường lệ, gần như mỗi ngày đều có đồng nghiệp mang bánh trái hay đồ ngọt đến cho hắn. Vì Giang Bùi Di đang “tạm rời nhiệm sở”, nên trong văn phòng chỉ còn một mình Hạ Hoa Đình. Hắn thường hay xuống lầu dưới, trò chuyện phiếm cùng các đồng sự ở khu văn phòng chung, giống như một người bình thường như một con người thực thụ mà hắn từng không dám mơ ước được làm.
Một đồng nghiệp nam chán đến xoay bút trên tay, lười nhác hỏi: “Đội trưởng Lâm, đội phó Giang bao giờ mới quay lại vậy?”
Hạ Hoa Đình đáp: “Tôi cũng không rõ, chắc ít nhất cũng phải đợi sau khi xử lý xong việc ở tỉnh lị.”
“Tôi nói này, dạo gần đây mấy tên tội phạm gan đúng là to thật, dám giỡn mặt cả pháp luật…”
“Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, mấy bữa trước độ phói Giang chẳng phải còn bị tay bắn tỉa úp sọt à? Dạo gần đây ngày nào cũng rối loạn cả lên, tôi cứ có cảm giác kiểu gì cũng có chuyện to sắp bùng phát.”
“Sợ gì, trời có sập cũng chẳng tới lượt tụi mình gánh, bọn nhỏ lít nhít như tụi mình thì tự có vận may của đám nhỏ lít nhít chứ sao.”
Mấy người trong phòng tranh nhau bàn tán, không ai chịu thua ai, thì bỗng nghe thấy một tiếng reo vang lanh lảnh cắt ngang không khí ——
“Tan làm nào, tan làm nào!!”
Giọng nói y như tiếng kèn thoát ly, tức thì ai nấy như ong vỡ tổ, ào ào cuốn đồ chuồn sạch. Hạ Hoa Đình cũng đứng dậy, định về, thì thấy Kỳ Liên xách túi da trâu đi tới cạnh hắn, hỏi nhỏ: “Lâm đội, con ếch xanh nhỏ của cậu… còn sống chứ?”
Hạ Hoa Đình hơi ngập ngừng: “Còn.”
Kỳ Liên thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt rồi. Lâm đội, tạm biệt!”
Hạ Hoa Đình mỉm cười gật đầu: “Tạm biệt.”
Kỳ Liên vẫn cứ thấy khó tin rằng Giang Bùi Di đã thật sự quay về Sở chỉ huy, trong lòng luôn cảm giác anh ấy đang âm thầm làm chuyện gì đó rất nguy hiểm. Dù sao thì hắn là một trong số ít những người biết có tới hai người tên Lâm Phỉ Thạch tồn tại.
Chỉ là, trên mặt nước sóng ngầm mãnh liệt, còn hắn thì chỉ là một chú cua bé tí lặng lẽ bên bờ, giúp gì cũng chẳng nổi, chỉ có thể âm thầm cầu chúc bọn họ bình an vô sự.
Tối hôm đó, Kỳ Liên ghé vào một quán thức ăn nhanh bên đường ăn tối, lúc ấy đã hơn sáu giờ, bầu trời dần sụp tối, mây đen phủ nặng.
Hắn lững thững đi bộ một mình trên đường, thì đột nhiên từ phía sau vang lên tiếng bước chân gấp gáp, cùng lúc đó là tiếng gió rít bén nhọn lao đến!
Kỳ Liên thậm chí còn chưa kịp quay đầu lại, sau gáy liền đau nhói, trước mắt tối sầm ——
---
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Phỉ Thạch: Tui vì quá vô dụng mà bị ngó lơ cả trăm chương đây nè…
P/S: Đoan Ngọ vui vẻ nha các bảo bối!