Mười tám tiếng trước.
Lâm Phỉ Thạch đã từ chối yêu cầu của Giang Bùi Di muốn đưa cậu tới đó. Cậu sợ tới lúc đó không kiểm soát được tình hình, nên quyết định một mình gọi xe đến chân núi Bàn Long. Kết quả, sau khi xuống xe rồi đi bộ một đoạn, cậu bất ngờ phát hiện dưới tán cây phía trước đã có người đứng chờ sẵn.
Gần đây Lâm Phỉ Thạch hơi cận nhẹ, chỉ tầm một trăm độ thôi, cậu phải lại gần mới nhìn rõ được mặt người kia. Kinh ngạc hỏi:
“Hoa Đình? Cậu sao lại ở đây?”
Dưới tán cây, Hạ Hoa Đình quay đầu nhìn cậu. Gió nhẹ thổi mái tóc hắn hơi bay lên, tạo thành một độ cong mềm mại. Hắn nhìn thẳng vào mắt cậu, nhẹ giọng hỏi: “Cậu định một mình tới Đất Bồi à?”
Lâm Phỉ Thạch nhún vai, giơ tay ra: “Cậu thấy rồi đấy, đúng vậy.”
“Không sợ chết sao?”
“Sợ chứ.” Lâm Phỉ Thạch đáp.
Ai mà không sợ chết? Tham sống sợ chết vốn là bản năng con người. Nhưng nếu không phải ngày nào cũng ôm niềm tin xả thân vì chính nghĩa, thì sao lại chọn ngành này chứ?
Hạ Hoa Đình nhìn cậu một lúc, rồi nhẹ giọng nói: “Tớ sẽ đi.”
Khi hắn nói ra điều đó, giọng rất bình tĩnh. Không giống như đang quyết định cùng Lâm Phỉ Thạch mạo hiểm vận mệnh, không giống như người sẵn sàng chịu đựng cực hình sống không bằng chết, hay gánh lấy sóng gió hung hiểm. Mà chỉ như đang thuận tay làm một chuyện nhỏ nhặt không đáng kể. Cho nên Lâm Phỉ Thạch ban đầu còn chẳng phản ứng kịp, phải mất hai ba giây mới ngỡ ngàng ngẩng đầu nhìn hắn: “Cậu đi? Với thân phận ‘Lâm Phỉ Thạch’ ấy hả?”
“Không thì sao?” Hạ Hoa Đình bình thản hỏi lại.
Lâm Phỉ Thạch hoàn toàn không ngờ Hạ Hoa Đình lại đưa ra quyết định này. Cả hai bọn họ đều rất rõ nếu tới Đất Bồi rồi sẽ gặp phải chuyện gì. Câu “Ai đi người nấy xui” chẳng phải nói cho vui. Tới ngày mai còn được thấy mặt trời hay không cũng chưa chắc. Mà trong lòng Lâm Phỉ Thạch, Hạ Hoa Đình vốn là người phản bội không tình nguyện, là bị cậu dùng vài lời ngon ngọt lừa tạm thời, lúc nào cũng có thể quay lại đâm sau lưng cậu lần nữa… Vậy mà giờ hắn thật sự sẵn sàng vì cậu mà làm đến mức này sao?
Lâm Phỉ Thạch thở hắt ra, nghiêm túc nói: “Hoa Đình, không được. Tôi biết cậu muốn bảo vệ tôi, nhưng chuyện này là việc của một mình tôi, cậu không cần phải gánh vác thay tớ gì cả.”
“Đừng có tự mình đa tình, tôi không định bảo vệ cậu.” Hạ Hoa Đình dời ánh mắt đi nơi khác, ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh phía trên: “Tôi chỉ thấy cậu ở lại Cục có giá trị và ý nghĩa lớn hơn tôi nhiều.”
Lâm Phỉ Thạch vẫn kiên định nói: “Không được…”
Hạ Hoa Đình mất kiên nhẫn, cắt ngang lời cậu: “Tại sao chuyện gì cậu cũng phải giành với tôi?”
Lâm Phỉ Thạch thật sự không biết nói sao, chỉ có thể cãi lại: “Tôi không hề giành với cậu! Chuyện này vốn dĩ là việc tôi phải làm!”
Ánh mắt Hạ Hoa Đình trở nên phức tạp, hắn im lặng một lúc lâu rồi mới nhẹ giọng nói: “Tuy tôi không muốn thừa nhận, nhưng xét về IQ với đầu óc tính toán, tôi thua xa cậu. Nếu lần này cậu đi mà gặp chuyện không may, dù là với cảnh sát hay với xã hội, đều là tổn thất rất lớn. So với cậu, tôi mới là người không có ràng buộc, một thân một mình Lâm Phỉ Thạch, Giang đội còn đang đợi cậu đấy.”
Lâm Phỉ Thạch: “…”
Hạ Hoa Đình nói tiếp: “Cậu biết vì sao Thư Tử Hàn lại muốn ra tay với cậu không? Bởi vì đến bản thân hắn cũng không phân biệt rõ được chúng ta là ai, nên cần một dấu hiệu thật rõ ràng để xác định thân phận. Giữa chúng ta nhất định phải có một người xảy ra chuyện, nếu không thì hắn sẽ không dừng lại đâu.”
Lâm Phỉ Thạch hiếm khi nghiêm túc đến vậy, giọng cậu chững lại: “Hoa Đình, cảm ơn cậu. Mấy điều cậu nói tớ đều hiểu. Ý tốt của cậu tôi cũng ghi nhận. Nhưng là người có trí khôn, mạng sống ai cũng đáng quý như nhau, không có chuyện ai cao quý hơn ai, cũng không tồn tại chuyện ai thay ai đi chết cả. Tôi không cần bất kỳ ai phải thay tôi gánh chịu cái gì. Nếu thật sự có chuyện bất trắc xảy ra với tôi, mong cậu và Bùi Di có thể tiếp tục đi trên con đường này, đừng dừng lại.”
Hạ Hoa Đình thở dài khe khẽ, tay phải đút vào túi áo, không đáp lại gì.
Lâm Phỉ Thạch tưởng hắn đã bị thuyết phục, liền bước lại gần, nhẹ nhàng ôm hắn một cái. Giọng cậu nhẹ như đang dỗ dành một đứa trẻ bướng bỉnh: “Thời gian không còn nhiều, mau quay về đi.”
Kết quả ngay khoảnh khắc ấy, Lâm Phỉ Thạch cảm thấy cổ mình đột nhiên lạnh buốt. Cậu chỉ kịp thốt lên một tiếng "Cậu—!" đầy kinh hoàng, thì lập tức cảm giác toàn thân, kể cả đầu lưỡi, đều tê dại, không nói nên lời. Trước mắt chỉ còn những mảng màu sáng loá và hỗn loạn. Cậu trừng to mắt, không thể tin nổi, thân thể loạng choạng, rồi đổ thẳng xuống đất.
Hạ Hoa Đình một tay ôm lấy cậu, tay còn lại đỡ ngang người cậu đặt lên lưng mình, mặt không cảm xúc cõng cậu đi thêm một đoạn. Có một chiếc xe cảnh sát đậu cách đó không xa, Hạ Hoa Đình mở cửa xe, lấy từ trong ra một phong thư, nhét Lâm Phỉ Thạch vào ghế sau rồi nói với người ngồi trong xe: “Đưa cậu ấy về Cục, với cả đưa luôn lá thư này cho cậu ấy sau khi tỉnh lại.”
— Người lái xe không ai khác ngoài đội trưởng Vương của tổ đặc nhiệm bên cạnh. Năm nay ông với Lâm Phỉ Thạch coi như quan hệ cũng khá tốt, dù gì cũng là chiến hữu cùng vào sinh ra tử từ thời trận hỏa hoạn năm đó. Ông vừa nửa tiếng trước bị một “Lâm Phỉ Thạch” khác gọi đến gấp, nói là có việc cực kỳ quan trọng và phải tuyệt đối giữ bí mật, ai ngờ giờ lại thấy tận hai “Lâm Phỉ Thạch” sống sờ sờ trước mặt, mắt mở to như thể muốn rớt ra: “Gì đấy? Cậu từ bao giờ có thêm anh em song sinh thế?!”
Hạ Hoa Đình xưa nay luôn một thân một mình, giờ thật sự chẳng biết nên tin ai, chỉ đành liều một phen đánh cược nếu thua thì thua vậy.
Hắn hơi mệt mỏi nói: “Không còn thời gian để giải thích đâu. Người này mới là Lâm Phỉ Thạch thật, người quen cũ của anh. Tôi chỉ là bản nhái thôi. Đội trưởng Vương, anh nhất định phải đưa cậu ấy an toàn trở về Cục Công An. Bây giờ cả thành phố Trọng Quang đều đang dựa vào anh.”
Đội trưởng Vương đột nhiên bị giao cho trách nhiệm nặng như đè chết người, sững sờ nhìn hai người qua lại, mắt đảo loạn như bị quay 800 vòng, mãi một lúc mới gắng kéo được hồn vía về, há hốc mồm hỏi:
“Ý cậu là gì? Chẳng lẽ mấy ngày nay tổ hình sự chúng tôi làm việc với—”
Chưa kịp nói hết câu, Hạ Hoa Đình liếc đồng hồ, lạnh giọng cắt lời:
“Chờ Lâm Phỉ Thạch tỉnh lại rồi tự cậu ấy giải thích với anh! Bây giờ lập tức rời khỏi nơi này!”
“… ” Đội trưởng Vương chưa hoàn hồn, nhưng vẫn đạp ga chạy thẳng, chiếc xe cảnh sát mang theo cả một bụng câu hỏi rời khỏi Bàn Long Sơn.
Hạ Hoa Đình đánh giá cao khả năng chịu thuốc của Lâm Phỉ Thạch mũi tiêm thuốc mê cường hiệu kia, cậu ấy ước chừng phải mê man hơn mười tiếng đồng hồ. Đội trưởng Vương không cách nào đưa một người bất tỉnh về trụ sở nên đành đưa về nhà mình, vài phút sau còn thò tay ra thăm dò hơi thở, xác nhận người chưa chết mới yên tâm đi làm chuyện khác.
Lâm Phỉ Thạch mở choàng mắt tỉnh lại, ý thức còn chưa kịp về, cả người đã như bị sốc mà bật dậy. Cậu ngồi ở một nơi xa lạ, đầu ong ong như vừa bị dội cả thùng nước lạnh.
Cậu nhớ rõ chuyện cuối cùng xảy ra bị Hạ Hoa Đình chơi một vố, đâm một phát lên cổ, rồi sau đó chẳng biết gì nữa.
… Vậy là Hạ Hoa Đình vẫn quyết định thay cậu đi sao?
Tim Lâm Phỉ Thạch trầm hẳn xuống, cậu không hy vọng gì nhiều, chỉ liếc nhìn đồng hồ đã là sáng ngày hôm sau. Bây giờ có nói gì, làm gì cũng đã muộn mất rồi.
“Trời ơi tổ tiên ơi, cuối cùng cậu cũng chịu tỉnh rồi! Cậu mà không tỉnh là tôi gọi cấp cứu thật đấy!” Đội trưởng Vương mặc áo ba lỗ cũ, chân đi đôi dép tổ ong sứt mẻ, chạy vào la lớn: “Phỉ Thạch đại gia! Cậu hôn mê suốt từ chiều hôm qua tới tận sáng nay đó biết không?!”
Lâm Phỉ Thạch như người mộng du, quay đầu lại: “Lão Vương? Sao anh lại ở đây?”
Đội trưởng Vương đau khổ kêu lên: “Đây là nhà tôi!”
Lâm Phỉ Thạch: “…”
Lão Vương tiếp tục: “Cậu đừng hỏi tôi chuyện gì xảy ra, tôi cũng không rõ luôn, là cậu kia à không, ‘anh em sinh đôi’ của cậu nhờ tôi đón cậu về! Cậu ta kêu tôi đưa cậu đi!”
Lâm Phỉ Thạch lập tức hiểu ra: “Hôm qua anh cũng ở Bàn Long Sơn?”
“Phải.”
“Thế còn người kia đâu? Người rất giống tôi ấy?”
“Không biết. Cậu ta không nói đi đâu.”
Lâm Phỉ Thạch nhắm mắt lại, khẽ nói: “Tôi hiểu rồi.”
Đội trưởng Vương lại nói: “À đúng rồi, trước khi đi cậu ta còn nhờ tôi đưa cho cậu cái này. Tôi không mở đâu nhé, không biết bên trong là gì.”
Lâm Phỉ Thạch hơi sững người, vươn tay cầm lấy phong thư. Bên trong là một tờ giấy cùng một chiếc USB. Cậu tiện tay ném USB qua một bên, mở tờ giấy ra. Hàng chữ đầu tiên hiện lên trước mắt ——
“Lâm Phỉ Thạch, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì lúc cậu đọc được mẩu giấy này, tôi đã ở Đất Bồi rồi.”
Lâm Phỉ Thạch khẽ run, hít vào một hơi thật sâu, tiếp tục đọc xuống.
“Tôi đoán cậu sẽ không đồng ý để tớ thay cậu đến Đất Bồi, nên đã chuẩn bị một phương án khác từ trước. Cậu hẳn cũng đoán được rồi. Đúng vậy, tôi không có lý do gì để không đi, chẳng qua là vì tôi muốn đi. Tôi muốn cậu được sống. Bởi vì cậu có thể làm được nhiều thứ hơn tôi rất nhiều.”
“Từ trước đến giờ, thái độ tôi với cậu không tốt, không phải vì ghét bỏ gì, mà vì tôi luôn cực kỳ ghen tị với cậu. Ghen tị vì cậu là kiểu người không giống người bình thường, may mắn đến lạ. Ghen tị vì cậu chưa bao giờ vặn vẹo tính cách. Ghen tị vì sau ngần ấy chuyện, cậu vẫn giữ được chính mình. Tôi nghĩ cả đời này tớ cũng không thể trở thành người giống như cậu, vậy thì chi bằng.. kết thúc sớm một chút đi. Cậu đừng thấy áp lực gì, càng đừng áy náy. Đây là chuyện tôi tự nguyện làm. Tất cả những gì tôi biết về Đất Bồi đều ở trong USB. Xem xong rồi, cậu có thể hoàn hảo thay tôi tiếp tục sống trong thế giới này. Thư Tử Hàn sẽ không bao giờ nhận ra hai ta có gì khác biệt. Cậu có thể không cần dè chừng mà tiếp tục nằm vùng ở Đất Bồi. Đây là việc cuối cùng tôi có thể làm cho cậu, cũng xem như là chuộc lại một chút lỗi lầm. Ngoài ra tôi thật sự rất biết ơn vì khi đó đã gặp được cậu. Nếu không, có lẽ tôi đã càng lúc càng lạc lối trong những sai lầm của mình. Cậu nói đúng. Ba năm ở bên cậu, tôi từng rất vui vẻ.”
“Nếu như tôi đi mà không trở lại nữa, cậu có vì tôi mà rơi một giọt nước mắt không?”
Không ai trong tổ Lão Vương biết trong thư viết gì. Họ chỉ thấy một Lâm Phỉ Thạch từ trước đến nay luôn vô tâm vô phổi bỗng nhiên không kìm được nữa. Cậu đập mạnh tờ giấy xuống giường, rồi giơ tay lên che mắt.
---
Tác giả có lời muốn nói:
Buổi tối còn có thêm 7000 chữ nữa, nhớ ghé xem nhé!!