Nghịch Lưu - Thương Nghiên

Chương 12

Lâm Phỉ Thạch không dám nghĩ thêm nữa, cậu cảm thấy cái ý tưởng đó quá nguy hiểm, mang đủ thứ ẩn ý kỳ quặc theo sau.

 

Nếu như Giang Bùi Di thật sự không biết gì về chuyện này, vậy thì là ai đang âm thầm thao túng, lợi dụng anh bằng mọi cách? Mà nhìn biểu hiện của Giang Bùi Di thì hoàn toàn không giống như đang che giấu điều gì, chẳng có chút nào giống đang diễn, nếu đúng là giả vờ thì đầu óc người này thật sự đáng sợ.

 

Lâm Phỉ Thạch chỉ mong là mình đang nghĩ sai.

 

Cậu nhẹ nhàng thở ra một hơi, đứng dậy đi về phía văn phòng.

 

Giang Bùi Di vốn là kiểu người chẳng bao giờ thể hiện cảm xúc gì ra ngoài mặt, vì tính cách của anh gần như chỉ có một trạng thái duy nhất là: “Biến đi, đừng làm phiền.” Ngày thường mặt lạnh như tiền, gần như không bao giờ có khoảnh khắc nào gọi là "tâm trạng tốt". Lâm Phỉ Thạch cũng chưa từng nhìn thấy cảm xúc nào dao động trên mặt anh ngoại trừ vừa nãy.

 

Bây giờ người này lại quay trở về cái vẻ lạnh lùng xa cách ấy, sống mũi cao thẳng đeo kính không gọng, tròng pha lê phản chiếu ra ánh sáng lạnh, cả người mang theo khí chất "ngàn dặm đừng đến gần".

 

Lâm Phỉ Thạch ho nhẹ một tiếng, cố tình làm ra chút cảm giác tồn tại, rồi tiến lại gần Giang Bùi Di, thần thần bí bí hỏi nhỏ: “Giang phó đội, anh vừa nãy có phải phát hiện ra gì không?”

 

Giang Bùi Di không thèm nhìn cậu lấy một cái, im lặng một lúc rất lâu, lâu đến mức Lâm Phỉ Thạch tưởng là sẽ không nhận được câu trả lời, thì mới nghe thấy anh khẽ khàng lên tiếng: “Không có.”

 

Anh khép mắt lại, giọng nói khàn khàn: “Tôi không muốn nói.”

 

—— đúng chuẩn phong cách Giang Bùi Di, không giải thích một lời nào, chỉ một câu “Tôi không muốn nói” là đủ phá vỡ toàn bộ những gì Lâm Phỉ Thạch định tiếp lời.

 

Lâm Phỉ Thạch từ trước đến giờ chưa từng bị người ta từ chối thẳng thừng như vậy, ngẩn người nhìn anh một lúc, rồi mới nhỏ giọng nói tiếp: “Tôi đã liên lạc với đội tập độc bên đó rồi, bảo họ tăng người theo dõi những tay buôn m* t** quanh tuyến mai phục gần nhất. Nếu có gì khả nghi, họ sẽ báo cho chúng ta đầu tiên.”

 

Giang Bùi Di chỉ nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, ngắn gọn đến mức không còn gì để nói thêm.

 

Lâm Phỉ Thạch có linh cảm Giang Bùi Di bây giờ tâm trạng rất tệ, chắc là đang muốn một mình yên tĩnh một lát, thế nên cũng rất biết điều mà rút lui ra ngoài.

 

Giang Bùi Di vẫn nhắm mắt, trong võng mạc là một mảnh tối đen không thấy ánh sáng, giống như mặt biển chìm trong đêm tối.

 

Trong lòng anh lại vô cùng bình tĩnh mà suy nghĩ. Vụ án bắt đầu từ Biên Thụ Toàn, cuối cùng chấm dứt bằng việc cả thôn Tháp Bộ bị xóa sổ, hẳn là không thể điều tra tiếp nữa.

 

Biên Thụ Toàn đã chết vì độc dược hy sinh, còn chiếc xe tông chết người gieo độc cũng biến mất không chút dấu vết, chẳng ai biết nó đi đâu. Dù có đào ba thước đất thì cảnh sát cũng không tìm ra manh mối nào khác, có vẻ như vụ việc thật sự phải kết thúc tại đây.

 

“Mũi tên độc mộc” thì chứng minh được gì?

 

Chẳng chứng minh được gì cả.

 

Bỗng nhiên, cái ly pha lê trong tay Giang Bùi Di “rắc” một tiếng vỡ toang, nước ấm nóng từ kẽ tay chảy xuống, ròng ròng tràn đầy mặt bàn.

 

Cả buổi sáng, Giang Bùi Di ngồi lì trong văn phòng. Vừa định đứng dậy ra ngoài kiếm gì ăn trưa thì WeChat vang lên một tin nhắn đến từ người dùng tên “Nam sinh viên ngây thơ”:

 

“Cá chép sốt chua ngọt!”

 

【Ảnh chụp long lanh kim quang】

 

“Lập tức đến cục liền! (:3_ヽ)_”

 

Giang Bùi Di: “………”

 

Cái tên Lâm Phỉ Thạch này, nếu đổi nghề làm đầu bếp, chắc cũng nổi tiếng được mà đôi khi người ta thật sự cảm thấy cậu ta chẳng giống cảnh sát hình sự chút nào, rõ ràng đang cosplay "trai ngoan dễ thương" thì đúng hơn.

 

Thông thường, buổi trưa Lâm Phỉ Thạch sẽ không nấu nướng gì cầu kỳ. Nếu đồ ăn ở căng-tin cục cảnh sát hôm đó ngon, thì cậu ăn luôn ở đó nếu không hợp khẩu vị vị thiếu gia này, thì cậu lại lượn ra sau phố tìm quán quen.

 

Nhưng mà, xét thấy sáng nay phó đội Giang chẳng biết bị lên cơn gì, đột nhiên sầm mặt, tâm trạng rõ ràng không tốt, chắc giữa trưa cũng chẳng ăn tử tế. Lâm Phỉ Thạch tan ca buổi sáng xong liền phi về nhà làm một phần cá chép sốt chua ngọt, cho vào cà mèn mang đến cục cảnh sát.

 

Vừa mở nắp hộp ra, mùi thơm ngào ngạt xộc thẳng vào mũi. Lâm Phỉ Thạch đứng ngay sau lưng Giang Bùi Di, cười hí hửng hỏi: “Anh nếm thử xem, hương vị thế nào?”

 

Mà cái tên Lâm Phỉ Thạch thiếu đạo đức này, trời đã lạnh vậy rồi vẫn không chịu mặc quần dài đàng hoàng, cứ phải diện cái quần 9 tấc, kết quả tay chân bị lạnh đến cứng ngắc. Thế mà còn dám lấy mu bàn tay lạnh buốt như đá áp sát vào gáy Giang Bùi Di, làm anh giật bắn cả người.

 

Giang Bùi Di cảm nhận được bàn tay lạnh toát dán lên da, cả người khựng lại một giây, cố nhịn, rồi trực tiếp nghiêng người né tránh.

 

Cá chép sốt chua ngọt được chiên da giòn rụm, vị chua ngọt hài hòa, cắn một miếng là thấy lớp thịt trắng ngần tươi ngon, vị cá không tanh chút nào, lại còn chẳng có lấy một cọng xương.

 

Giang Bùi Di dùng ngón tay lau nhẹ môi, hỏi: “Cậu ăn chưa?”

 

Lâm Phỉ Thạch trả lời tỉnh rụi, không hề đứng đắn: “Còn chưa ăn. Tôi chỉ mang theo một đôi đũa thôi, hay là anh đút cho tôi một miếng?”

 

Cậu chỉ thuận miệng trêu chọc, hoàn toàn không nghĩ rằng Giang Bùi Di lại thật sự dùng đũa gắp một miếng cá, giơ tay, đưa thẳng đến bên miệng cậu.

 

Lâm Phỉ Thạch sững người mất nửa giây, sau đó mới nhớ ra Giang phó đội là một thẳng nam đầu sắt mắt mù EQ, kiểu người chẳng bao giờ suy nghĩ mấy chuyện mờ ám. Nghĩ vậy xong, cậu liền thoải mái cúi đầu cắn lấy miếng cá Giang Bùi Di đưa đến, răng khẽ cắn một cái, “rắc” một tiếng, miếng cá mềm mại tan trong miệng.

 

Giang Bùi Di không hiểu vì sao Lâm Phỉ Thạch lại đối xử với mình tốt như thế. Có thể là do Quách Thính nhờ cậu chăm sóc, hoặc cũng có thể là vì lý do nào khác. Nhưng dù là gì, sự quan tâm này là thật, khiến người ta không nỡ từ chối.

 

Hai người dùng một đôi đũa ăn xong bữa trưa.

 

Lâm Phỉ Thạch tiện tay ném cái cà mèn sang một bên, xách túi nilon đi đổ rác. Nhưng vừa đến cạnh thùng, cậu đã thấy mấy mảnh thủy tinh vỡ nằm lẫn trong rác. Sắc mặt lập tức đổi nhẹ, quay đầu liếc nhìn Giang Bùi Di một cái.

 

Giang Bùi Di bình thản nhìn lại.

 

Lâm Phỉ Thạch bước tới gần, nắm lấy tay đang đặt trên bàn của Giang Bùi Di, cẩn thận quan sát. Giang Bùi Di khẽ giật tay, nhưng không rút ra nổi.

 

Một vết cắt không quá sâu nằm trên lòng bàn tay, là do mảnh thủy tinh rạch qua. Chỉ trầy da một chút, không chảy nhiều máu, chỉ có một lớp máu mỏng ban đầu thấm ra.

 

Giang Bùi Di tưởng cậu sẽ mắng mình, nhưng giây tiếp theo, lại nghe thấy Lâm Phỉ Thạch lẩm bẩm một câu: “Lần sau đổi hết ly trong văn phòng thành ly sắt.”

 

Giang Bùi Di: “……”

 

“Tiểu Giang đội à,” Lâm Phỉ Thạch chống tay lên cạnh bàn, cúi mắt nhìn cậu ta nói, “Tôi vẫn luôn cảm thấy, đỉnh cao nhất của đời người chẳng qua cũng chỉ là chuyện sinh tử thôi. Bọn mình làm nghề này, chuyện sinh ly tử biệt là cơm bữa. Có gì phải nghĩ quẩn? Tôi chưa từng thấy ai giận đến mức hại sức khỏe mà có ích gì cả.”

 

Giang Bùi Di im lặng hồi lâu, rồi đột ngột mở miệng: “Tôi có một đồng nghiệp.”

 

Lâm Phỉ Thạch bị câu chuyện mở đầu không đầu không đuôi này làm cho choáng váng, “A?” một tiếng.

 

Giang Bùi Di hạ giọng, khẽ nói: “Trước kia, cậu ấy bị mũi tên độc mộc bắn trúng mắt… rồi mù.”

 

 

Tết Nguyên Đán cận kề, trong cục có vài người là dân từ tỉnh ngoài lên, ai nấy đều nôn nóng muốn về nhà, không khí rã rời. Những người ở lại thì phơi nắng cũng thấy lòng lâng lâng, đi làm mà hồn vía lơ lửng.

 

Dù vậy, gần đây cục vẫn chưa có án mới nào.

 

Lý do thì dễ hiểu gần đây gió ở thành phố Trọng Quang đang thổi rất căng. Danh tiếng Diêm Vương mặt lạnh của Giang Bùi Di đủ khiến cả lãnh đạo các phân khu phải dè chừng. Ai nấy đều giám sát cực kỳ gắt gao, nhất là giai đoạn cuối năm thế này, chẳng ai muốn địa bàn mình xảy ra chuyện rồi bị thị cục hỏi tội.

 

Lâm Phỉ Thạch ngồi phè trên sofa, dáng vẻ nhàn tản, không thèm mang giày, ôm gối cắn ống hút sữa chua, vừa nói vừa lắc lư chân: “Tôi thấy, nếu 'lão hổ' mà muốn ra tay, rất có khả năng là phải sau Tết. Khi đó đám buôn m* t** chắc cũng bán gần hết hàng tồn rồi. Ngày nào mà giá m* t** tăng đột biến bất thường, có lẽ chính là ngày lão hổ thu lưới. Giai đoạn này chắc sẽ không có động tĩnh lớn đâu, anh ăn Tết thì tính về quê, hay vẫn ở lại Trọng Quang?”

 

Giang Bùi Di đáp ngắn gọn: “Vẫn ở lại Trọng Quang.”

 

“Tôi cũng không định về quê, đi tới đi lui phiền lắm.” Lâm Phỉ Thạch cười khẽ, ánh mắt đen tuyền như hắc bảo thạch ánh lên chút ý cười, giọng mũi lười biếng: “Vậy hai kẻ độc thân bọn mình cùng nhau đón năm mới nhé?”

 

Giang Bùi Di thản nhiên đáp: “Tết có gì vui đâu, chỉ là 24 tiếng như mọi ngày, chẳng khác gì các ngày khác cả.”

 

Lâm Phỉ Thạch chớp chớp mắt: “Hồi trước, lúc tôi còn chẳng có tiền mua quần áo, tôi mê nhất là mấy ngày Tết. Chỉ cần được mặc đồ mới, liền đi khoe khắp nơi, thấy còn oách hơn cả chim công xòe đuôi. Sau này khi đã tự mua được rồi, lại cảm thấy chẳng còn gì thú vị nữa. Thứ gì dễ dàng có được luôn khiến người ta thấy rẻ rúng.”

 

“Nhưng mà người Trung Quốc mà,” cậu ngẩng đầu, cong khóe môi, “nghi thức cảm là phải có chứ, nếu không thì niềm vui sống lấy đâu ra.”

 

Giang Bùi Di bỗng nhiên hỏi: “Cậu mua đồ Tết chưa?”

 

Lâm Phỉ Thạch nghiêng đầu cười khổ: “Chưa. Bên này lương thấp lắm, có tiền thì lo ăn trước đã, còn phải dành dụm gửi về cho ba mẹ.”

 

Giang Bùi Di trầm ngâm một chút, rồi nói: “Cuối tuần đi.”

 

Lâm Phỉ Thạch: “……Hả?”

 

Giang Bùi Di nghiêng mặt nhìn cậu, cặp lông mày dài hơi nhướng lên một chút, giọng điềm nhiên:
“Tôi đưa cậu đi mua đồ Tết. Muốn không?”

 

Từ sau khi Giang Bùi Di quay lại thị cục, gần như ngày nào Lâm Phỉ Thạch cũng tới nhà anh ăn tối. Mỗi lần đều mang theo mấy món cá thịt cao cấp, chắc chắn tốn không ít tiền. Giang Bùi Di vốn đã chẳng có gì để báo đáp, mua tặng cậu một bộ đồ Tết coi như là chút lòng thành.

 

Lâm Phỉ Thạch lúc đầu ngẩn ra, nhưng rồi khóe môi cong dần, ánh mắt như bầu trời đêm sáng lên bởi tinh vân trôi nhẹ: “Được thôi.”

 

---

 

“Cốc cốc”

 

Ngoài cửa văn phòng cục trưởng Sở Công An thành phố Trọng Quang vang lên tiếng gõ dồn dập.

 

“Vào đi.” Giọng cục trưởng Gì Phong vang lên.

 

Cánh cửa văn phòng bị đẩy ra khẽ run, một cảnh sát trẻ gầy gò lúng túng bước vào, vừa thở hổn hển vừa lắp bắp: “Cục… cục trưởng, tôi có chuyện muốn báo cáo.”

 

Hà Phong phất tay như muốn đuổi người: “Có gì thì nói với đội trưởng của các cậu trước.”

 

Tiểu cảnh sát nuốt nước bọt, mặt tái mét, giọng lí nhí: “Chuyện này tôi không thể nói với họ được…”

 

Hà Phong cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn: “Rốt cuộc là chuyện gì?!”

 

Cảnh sát trẻ hít sâu, run giọng nói: “Rạng sáng hôm qua, bên bộ phận trinh sát mạng đã phá được tầng mã hóa đầu tiên của hệ thống ‘Ám võng’. Kết quả cho thấy… ‘Đất Bồi’ đã chính thức đổ bộ vào thành phố Trọng Quang.”

 

—— “Đất Bồi.”

 

Đây là tổ chức khiến toàn bộ hệ thống cảnh sát hình sự, phòng chống độc, phòng chống buôn lậu, thậm chí cả tư pháp của tỉnh Nguyên Lăng phải đau đầu.

 

Tổ chức này được thành lập hơn hai mươi năm trước, ban đầu chỉ là một nhóm buôn lậu tội phạm nhỏ lẻ, không đáng bận tâm. Nhưng từ mười hai năm trước, sau khi thay đổi người cầm đầu thế lực của chúng phát triển như cháy rừng gặp gió lớn, lan nhanh đến mức kinh người. Chúng len lỏi qua đủ địa bàn, vươn xúc tu độc ra khắp các lĩnh vực ở tỉnh Nguyên Lăng.

 

Sau vài năm lặn sâu dưới lòng đất, khi bóng dáng của chúng lần nữa xuất hiện trong tầm ngắm cảnh sát, thì đã trở thành thế lực cực kỳ khó đối phó. Đất Bồi từ đó luôn là mục tiêu hàng đầu cần tiêu diệt của tỉnh Nguyên Lăng.

 

Từng có biết bao tiền bối hy sinh, máu đổ xương rơi vì nhiệm vụ, nhưng vẫn không thể ngăn được Đất Bồi mở rộng thế lực.

 

Vì Trọng Quang là một trong những khu vực xa xôi nhất phía tây nam tỉnh Nguyên Lăng, giao thông kém phát triển, kinh tế lạc hậu nên vài năm nay còn tránh được tai họa. Không ngờ lần này…

 

Thành phố Trọng Quang vốn đã náo loạn đủ kiểu, giờ lại bị Đất Bồi chen chân vào!

 

Gì Phong nghe xong mà đầu như muốn nổ tung, gằn giọng: “Được rồi, tôi biết rồi.”

 

Tiểu cảnh sát không dám ngẩng đầu, càng nói càng nhỏ, lưng cúi gập đến sắp dính đất: “Còn… còn một chuyện quan trọng hơn..bọn họ phát hiện ngày mà Đất Bồi đặt chân vào Trọng Quang cũng chính là ngày hai đội trưởng của chúng ta đến Trọng Quang.”

 

Hà Phong lúc đầu không hiểu ý câu đó, nhưng ngay sau đó sắc mặt lập tức thay đổi hẳn.

Bình Luận (0)
Comment