Nghịch Lưu - Thương Nghiên

Chương 124

Ở bên phía đội hình sự gọi tới: “Bên cậu hành động bắt đầu chưa? Đội trưởng Lâm tới giờ vẫn chưa quay về cục, tôi cũng không liên lạc được với anh ấy. Có chuyện gì xảy ra rồi sao?”

 

—— Lâm Phỉ Thạch vậy mà vẫn chưa quay về cục?!

 

“Cậu nói gì cơ?!” Phó chỉ huy nghe xong sững người, hoảng hốt hỏi lại: “Ngư Tàng vẫn chưa về hả?”

 

“Chưa. Mọi cách liên hệ đều không có phản hồi, tin nhắn gửi đi cũng chẳng thấy trả lời.”

 

Tin này chẳng khác gì sét đánh giữa ban ngày, tai phó chỉ huy “ong” lên một tiếng, đầu óc trống rỗng.

 

Lâm Phỉ Thạch không về cục, vậy giờ cậu ấy đang ở đâu?

 

Cậu ấy rời khỏi Đất Bồi, mà giờ lại hoàn toàn mất liên lạc, thì có thể ở đâu được nữa chứ?

 

—— Mặt Giang Bùi Di trong tích tắc mất hết huyết sắc, mí mắt giật liên hồi, đột nhiên quay đầu lại.

 

Tổng chỉ huy nghe được cuộc nói chuyện, liền bật kênh liên lạc hỏi: “Có chuyện gì thế? Bên Ngư Tàng xảy ra chuyện rồi à? Trước đó anh ấy báo mọi chuyện vẫn suôn sẻ mà?!”

 

“Báo cáo! Hiện giờ tình hình cụ thể chưa rõ, nhưng dựa vào khả năng ứng biến linh hoạt của Ngư Tàng, chắc chắn là đột ngột xảy ra biến cố gì đó rất lớn, khiến anh ấy không thể rút lui được.”

 

“Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?”

 

—— Bây giờ, họ nên làm gì?

 

Nếu tiếp tục hành động, chẳng khác gì mặc kệ sống chết của Lâm Phỉ Thạch. Người biết mật mã phòng T2 chưa tới mười người, cho dù Thư Tử Hàn “ép” cũng có thể cạy ra được một nửa.

 

Nhưng giờ đã 8 giờ, người bên Đất Bồi chắc chắn đã phát hiện có ai đó can thiệp theo dõi rồi. Dù giờ có đưa Giang Bùi Di trở về, giả vờ như chưa có chuyện gì, thì cũng không kịp nữa!

 

Một khi Thư Tử Hàn phát hiện Giang Bùi Di biến mất, lập tức sẽ nhận ra nội bộ có “nội gián”!

 

Lâm Phỉ Thạch…

 

Cả kênh liên lạc lập tức rơi vào im lặng khiến người ta nghẹt thở, như bị bùn lạnh phủ kín lỗ mũi. Giang Bùi Di cắn răng, cơ mặt run nhẹ, sắc mặt tái xám như than chì, mắt nhìn trân trân vào phía trước, bước chân khẽ động. Một cảnh sát hình sự bên cạnh lập tức giơ tay ngăn lại, khẽ giọng nói: “Đội phó Giang, cậu đừng xúc động, mọi chuyện chưa chắc đã tệ như mình nghĩ ——”

 

Ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi lên mặt đất vàng sậm, chim sớm xuyên rừng hót líu lo, hơn hai trăm cảnh sát đặc huấn âm thầm phục kích khắp làng, giống như những con báo săn chực chờ vồ mồi. Chỉ cần chỉ huy xe hạ lệnh, họ sẽ như gió lốc lao vào căn cứ đất bồi, bắt trọn ổ toàn bộ lũ tội phạm.

 

Cảnh sát tỉnh Thính đã dốc toàn lực đối phó với Đất Bồi mấy chục năm, nay cuối cùng có cơ hội tiêu diệt hoàn toàn. Cái giá phải trả có lẽ chỉ là một Lâm Phỉ Thạch. So nặng nhẹ, nhìn là rõ. Mà ý nghĩa của nằm vùng, không ai hiểu rõ hơn Giang Bùi Di.

 

—— Nhẫn nhịn, gánh vác và hy sinh.

 

Thật ra, rất hiếm có ai nằm vùng mà có thể toàn thân trở về. Phần lớn họ đều hy sinh âm thầm nơi tiền tuyến, không tên không tuổi, máu thịt đổ xuống con đường lót xương trắng, hoặc cam tâm tình nguyện trở thành tế phẩm cuối cùng để rèn thành thanh kiếm chém phá bóng tối, không ngoảnh đầu lại mà lao vào dung nham đang sôi trào.

 

…… Rất ít, rất ít người nằm vùng có thể tận mắt thấy được bầu trời rạng rỡ mà mình đã dốc mạng tạo ra. Những anh hùng trở về trong vinh quang kia, chỉ là phần may mắn một phần nghìn, một phần vạn còn sót lại.

 

Giang Bùi Di hít một hơi thật sâu, tay phải đè mạnh lên huyệt thái dương đang giật đau dữ dội, ép mình giữ bình tĩnh, giọng khàn khàn hỏi: “Tin nhắn cuối cùng cậu ấy gửi là gì?”

 

Phó chỉ huy ngừng một chút rồi đáp: “Mọi việc đều suôn sẻ.”

 

Giang Bùi Di lúc này cả người gần như tê liệt, giống như có ai đó thò tay vào lồng ngực, móc sạch từng giọt máu, đau đến mức rốt cuộc chẳng còn cảm giác gì nữa. Đau tới cực điểm thì thật ra chỉ còn trống rỗng. Có lẽ là vì đã từng trải qua cú đánh phủ đầu của Hạ Hoa Đình lần đó, nên giờ phút này anh mới có thể ngoài dự đoán mà bình tĩnh, từng chữ từng câu đều rõ ràng mà thốt ra: “Dựa theo tình hình hiện tại, thân phận của Lâm Phỉ Thạch khả năng cao là đã bại lộ rồi. Cứ kéo dài cũng không giải quyết được gì, làm theo phương án đã định sẵn đi, chuẩn bị hành động.”

 

Phó chỉ huy thấy sắc mặt anh thật sự quá kém, không nhịn được mà an ủi: “Nam Phong, chúng ta sẽ cố gắng hết sức để đảm bảo an toàn cho Ngư Tàng.”

 

Giang Bùi Di gần như bật cười, một tiếng cười lạnh như mỉa mai chính mình ——

 

Bảo đảm an toàn cho Ngư Tàng?! Ai đảm bảo được? Bây giờ thậm chí họ còn không chắc Lâm Phỉ Thạch còn sống hay đã bị Thư Tử Hàn chặt ra tám khúc!

 

Dựa vào tính cách máu lạnh của Thư Tử Hàn, một khi bắt được nằm vùng trong Đất Bồi, kiểu gì cũng phải tra tấn đến sống không bằng chết, chứ đời nào giữ lại để đàm phán với cảnh sát!

 

Lâm Phỉ Thạch rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì?!

 

—— Thời gian quay ngược lại một tiếng trước.

 

Sáng bảy giờ, Lâm Phỉ Thạch đẩy cửa ra khỏi phòng, vừa ra tới hành lang thì đụng mặt Thư Tử Hàn cùng mấy người bên Bình Minh. Cậu bước nhanh tới trước, gật đầu chào như không có gì: “Boss dậy sớm vậy ạ?”

 

Thư Tử Hàn không tỏ vẻ nghi ngờ gì: “Ừ. Dẫn mấy người đi tham quan phòng thí nghiệm mới.”

 

Lâm Phỉ Thạch nhìn giờ, gật đầu như không: “Vâng, vậy mọi người cứ đi trước. Tôi về Cục, có việc gì cứ gọi tôi.”

 

Thư Tử Hàn liếc cậu một cái, gật đầu dửng dưng: “Để A Đinh đưa cậu về.”

 

A Đinh là người thân với Hạ Hoa Đình ở đất bồi, cũng là cánh tay phải theo Thư Tử Hãn suốt bảy năm qua. Trước giờ Lâm Phỉ Thạch đều được A Đinh đưa đón từ căn cứ về Cục, nên để không lộ sơ hở, cậu vẫn giữ giọng điệu tự nhiên: “Vâng ạ.”

 

Trước mặt Thư Tử Hàn, cậu gọi cho A Đinh, bảo tới đón. Chờ mấy người kia rời đi rồi, Lâm Phỉ Thạch dựa lưng vào tường, lạnh lùng gửi cho nhóm đồng đội mai phục ở dưới chân núi một tin nhắn: “Mọi việc đều suôn sẻ.”

 

Chỉ vài phút sau, tài xế A Đinh đã bước nhanh tới. Lâm Phỉ Thạch còn chưa kịp lên tiếng, A Đinh đã vỗ mạnh vai cậu dùng sức đè cả người cậu thấp xuống mấy phân, rồi bá vai kéo đi:

 

“Hoa Đình, boss nói hôm nay khỏi đi Cục! Cho nghỉ một ngày đấy! Đi xem phòng thí nghiệm với tôi!”

 

Lâm Phỉ Thạch: “…”

 

Thư Tử Hàn hôm nay bốc trúng secret gì vậy trời?!

 

A Đinh không phát hiện ra sắc mặt cậu có gì lạ, vẫn cười ha hả: “Dù gì cái người họ Lâm đó đi làm cũng là kiểu cá ba ngày lưới hai ngày, nghỉ một hôm ai để ý? Cậu chẳng phải cũng đang lười khoác cái danh cảnh sát sao?”

 

Đầu óc Lâm Phỉ Thạch lập tức vận tốc 200km/h, nước bọt trong khoang miệng khô nhanh đến phát rát. Nhưng với dạng tình huống khẩn cấp này, cậu đã đối mặt vô số lần, không đến mức hoảng loạn. Chỉ thấy cậu rút điện thoại ra, nói rất tỉnh: “Vậy để tôi gọi cho lãnh đạo xin nghỉ.”

 

“Giờ này còn gọi gì nữa? Lúc đi làm rồi gọi vẫn kịp. Không phải đi xin xỏ mấy ông quan lớn đâu, nghỉ một hôm ai trách được?” A Đinh không để cậu giãy, kéo luôn tay đang thò vào túi, khoác cổ cậu rồi lôi đi thẳng: “Đi nhanh, tí còn ăn trưa chung!”

 

Lâm Phỉ Thạch: “…”

 

Không trách được tối qua Thư Tử Hàn hỏi cậu “Mai có bận gì không?”, khi ấy cậu còn tưởng hắn nghi ngờ mình nên theo bản năng đáp “Không có”, giờ thì muốn vớ lý do nào cũng không kịp nữa rồi.

 

Bị A Đinh kéo đi, tay phải của Lâm Phỉ Thạch chậm rãi lần xuống theo mép quần, lặng lẽ lấy ra một cây kim bạc nhỏ, kẹp giữa hai ngón tay. Đầu kim lạnh và bén như một tia sáng.

 

A Đinh chẳng hề hay biết, vẫn lải nhải bên tai. Lâm Phỉ Thạch nuốt nước bọt, cổ họng nhẹ nhàng chuyển động, từ từ nâng tay lên ——

 

Ngay lúc ấy, từ phía sau đột nhiên có một bàn tay vỗ mạnh lên vai cậu. Cả người Lâm Phỉ Thạch giật thót, gai ốc dựng đứng, đồng tử thu lại, đột ngột quay đầu nhìn ——

 

Một gã có biệt danh “Diều hâu độc nhãn” đứng sau, kề vai cậu từ lúc nào, vỗ thêm một cái vai còn lại, cười híp mắt: “Lão Đinh, hai người định đi đâu đấy?”

 

A Đinh đáp: “Đi gặp sếp, có việc.”

 

Gã diều hâu ngẩn ra, không vui ậm ừ: “Ờ, thế hai người cứ đi đi, tôi không hóng chuyện nữa.”

 

Dứt lời hắn quay người bước đi. Chân vừa nhấc lên liền phát ra tiếng “đinh linh”, cúi đầu nhặt cái gì đó. Hắn nhíu mày: “Sao lại có cây kim này?”

 

Cửa mở ra, trước mặt là cầu thang dẫn xuống tầng ngầm. Hai người đi xuống, bên trong phòng thí nghiệm mới bất ngờ có tới hơn ba mươi người mặc áo blouse trắng, tay cầm ống nghiệm làm gì đó không rõ.

 

Thư Tử Hàn nhìn thấy hai người bước vào, trong mắt hiện ý cười: “Hoa Đình, mấy hôm trước cậu còn than mệt vì khoác cái mác công an. Vậy nghỉ một hôm đi cho khỏe.”

 

Lâm Phỉ Thạch: “…”

 

Cái gì gọi là tự tay vác đá nện chân mình, chính là thế này đây!

 

Lâm Phỉ Thạch mặt không đổi sắc nói: “Cảm ơn boss.”

 

Cậu lại nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng, đảo mắt nhìn quanh một vòng rồi vờ như tiện miệng hỏi: “Cái tầng hầm này được xây từ khi nào vậy? Sao trước giờ tôi chưa từng nghe boss nhắc đến nhỉ?”

 

Thư Tử Hàn đáp: “Hai tháng trước là làm xong rồi.”

 

Nói xong, hắn đứng dậy, dắt Lâm Phỉ Thạch đi dạo khắp nơi. Phòng thí nghiệm này diện tích cực lớn, chẳng khác gì một trung tâm thương mại thu nhỏ, có điều trong đó chẳng phải hàng tiêu dùng gì cả, mà toàn là những thứ thật sự dính líu đến âm mưu, lòng tham và tội ác.

 

Lâm Phỉ Thạch đờ đẫn đi phía sau Thư Tử Hãn, nhân lúc không ai để ý, len lén rút điện thoại ra định gửi một tin nhắn kết quả là cái phòng thí nghiệm chết tiệt này lại hoàn toàn không có sóng!

 

Cậu cụp mắt nhìn thời gian hiển thị trên điện thoại, hiện giờ đã là 7 giờ 20, mười phút nữa bên ngoài sẽ bắt đầu hành động. Nếu cậu không thể gửi tin nhắn ra trong vòng mười phút, thì Thư Tử Hàn sẽ lập tức nhận được tin Giang Bùi Di đã được người khác cứu đi mất…

 

Lâm Phỉ Thạch nuốt khan một cái, cổ họng căng cứng, thấp giọng nói: “Boss, tôi đi vệ sinh một lát.”

 

Thư Tử Hàn giơ tay chỉ về phía trước: “Bên kia có sẵn, đi đi.”

 

Lâm Phỉ Thạch: “…”

 

Sao cái chỗ chết tiệt này cái gì cũng tiện nghi đầy đủ thế không biết!

 

Cậu đi từng bước dưới ánh mắt theo dõi của Thư Tử Hàn, tới cửa nhà vệ sinh, đẩy cửa bước vào rồi đóng sập lại, cả người dựa vào cánh cửa, nhìn thấy tin nhắn trên điện thoại vẫn hiện trạng thái “Không gửi được”. Không cam lòng, cậu thử gọi một cuộc ra ngoài, nhưng chưa kịp nghe thấy gì, cuộc gọi đã tự động ngắt.

 

Một giọt mồ hôi lạnh lăn xuống thái dương Lâm Phỉ Thạch, trong căn phòng hẹp này, cậu gần như nghe rõ tiếng tim mình đập rầm rập còn tám phút, chưa đến 500 giây, cậu phải làm sao để truyền được tin ra ngoài?!

 

A Đinh lúc nào cũng kè kè bên cạnh “Hạ Hoa Đình” giả, hận không thể lấy búa đập cho hằn một phát ngất xỉu, canh phòng đến mức không cho thoát nửa bước. Thời gian từng giây từng phút trôi đi, trong lòng Lâm Phỉ Thạch đột nhiên dâng lên một cảm giác bất an chưa từng có, mãnh liệt đến phát sợ.

 

Mãi đến khi cánh cửa thông ra phòng thí nghiệm một lần nữa bị mở tung, một người đàn ông trung niên mặt cắt không còn giọt máu lao vào, hoảng hốt nói: “Boss! Có chuyện rồi! Hệ thống theo dõi bị người ta can thiệp, Giang Bùi Di với Lâm Phỉ Thạch hai người kia đều biến mất rồi!”

 

Mí mắt Thư Tử Hàn hơi hơi nâng lên.

 

Giang Bùi Di cùng Lâm Phỉ Thạch?!

 

Nhưng cảnh sát làm sao biết được vị trí căn cứ ở khu đất bồi? Làm sao biết Giang Bùi Di đang bị giam ở đâu? Làm sao biết mã phòng T2?

 

—Tất cả đáp án, không cần nói cũng rõ ràng rồi——

 

---

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Tay nghề viết văn vụn vặt của tui, các bạn có tin nổi không chớ, mà cái chương này dài tận 3000 chữ tui phải gõ mất tận 6 tiếng trời luôn á trời.

Bình Luận (0)
Comment