Nghịch Lưu - Thương Nghiên

Chương 143

Phiên Ngoại 4: Con Mèo Của Schrodinger

 

.
Tin tức Lưu Chí Siêu tử vong vừa lan ra, vụ án vốn đã mơ hồ nay lại càng khó phân định rõ ràng. Trước mắt cảnh sát gần như không có bất kỳ manh mối gì hữu ích.

 

Ngay sau khi nhận được điện thoại báo án, Giang Bùi Di lập tức dẫn đội tới hiện trường, đây là một vụ án mạng liên hoàn, tính chất hình sự cực kỳ nghiêm trọng.

 

Lâm Phỉ Thạch ngồi ở hàng ghế sau xe cảnh sát, miệng ngậm một cây kẹo m*t chocolate, bộ dạng như thiếu ngủ đến mức sắp lăn ra chết, nghiêng đầu tựa lên vai Giang Bùi Di, mơ mơ màng màng nói: “Hiện tại chúng ta còn chưa chắc chắn hung thủ là một người duy nhất, biết đâu lại có đồng phạm thì sao. Một bệnh nhân tâm thần mới ngoài hai mươi, trong nửa tháng giết liên tiếp ba mạng mà không để lại chút dấu vết nào, em thấy có gì đó không ổn.”

 

“Với lại chuyện chúng ta nghi ngờ Triệu Đồng chỉ là dựa vào vài lời nói của người nhà họ Lưu, hoàn toàn không có bằng chứng thực tế gì, thật sự không vững đâu.”

 

Giang Bùi Di “ừ” một tiếng: “Anh biết. Trước cứ lên hiện trường nhà Lưu Chí Siêu xem thế nào đã. Ba người bị hại đều có liên hệ với nhau, điều đó cho thấy hung thủ quen biết cả ba. Khoanh vùng nghi phạm lại thì phạm vi sẽ thu hẹp nhiều. Hàn Anh, Lưu Mạn Vân, Lưu Chí Siêu kiểu gì cũng phải có một sợi dây logic nối ba cái chết này lại.”

 

Lâm Phỉ Thạch lẩm bẩm: “Nếu hung thủ thực sự là Triệu Đồng, nhưng cứ biến mất như bóng ma khiến cảnh sát không sao bắt được, thì phải làm sao đây?”

 

Giang Bùi Di liếc nhìn cậu, nói nhỏ: “Em nghĩ hắn sẽ dừng lại thật sao?”

 

Lâm Phỉ Thạch lắc đầu: “Cái này em không chắc. Chúng ta biết còn quá ít.”

 

Khi hai người vẫn đang nói chuyện qua lại, xe cảnh sát đã dừng trước khu dân cư hiện trường vụ án. Bên dưới khu chung cư là một đám đông bác gái trung niên vây quanh hóng chuyện. Vừa thấy Lâm Phỉ Thạch và Giang Bùi Di cùng bước xuống từ xe cảnh sát, một bác gái mắt sáng như đèn pha, tay còn đang cầm cây dù cách ly giơ lên như vẫy chào, bất ngờ túm lấy tay Lâm Phỉ Thạch, hỏi to: “Cậu trai này có người yêu chưa?”

 

Lâm Phỉ Thạch xấu hổ nhưng vẫn khéo léo giơ bàn tay đeo chiếc nhẫn kim cương ở ngón áp út lên, rút tay khỏi bác gái, hoàn toàn không hoảng loạn trước tình huống này, cười híp mắt nói: “Ngại quá ạ, hoa đã có chủ.”

 

Giang Bùi Di liếc nhìn cậu một cái, không nói gì thêm, dẫn đội trực tiếp lên lầu.

 

Lâm Phỉ Thạch cũng không dám đùa thêm, lập tức “kẹp đuôi” chạy theo sau, bỏ lại một bác gái tiếc hùi hụi vì không thành mai mối.

 

---

 

Hiện trường vụ án của Lưu Chí Siêu được giữ nguyên hoàn hảo nhờ hai vụ trước đã rút được bài học, đây cũng là lần đầu cảnh sát được tiếp xúc trực tiếp với hiện trường gốc.

 

Lưu Chí Siêu bị bóp cổ chết bằng gối ngay trong nhà. Khuôn mặt thi thể tím bầm, lưỡi thè dài, mắt xuất huyết dưới màng kết, mười đầu ngón tay co quắp lại các dấu hiệu rõ ràng của ngạt thở dẫn đến tử vong.

 

Lâm Phỉ Thạch dựa vào khung cửa, ánh mắt đảo một vòng phòng ngủ, phát hiện đầu giường có hai chiếc ly pha lê. Một ly chỉ còn chưa đến nửa, ly còn lại đầy ắp.

 

Vợ của Lưu Chí Siêu làm ca đêm, 6 giờ sáng mới về đến nhà thì phát hiện chồng đã chết trong tình trạng gương mặt méo mó, biến dạng, liền báo cảnh sát ngay. Thi thể nửa người dưới chưa xuất hiện cứng xác, thời gian tử vong ước tính trong vòng 7 tiếng trở lại thì tức khoảng từ 4 đến 5 giờ sáng.

 

Giang Bùi Di đeo bao tay cao su, cầm ly nước trên bàn đầu giường xem xét, rồi quay lại ra hiệu nhẹ cho Lâm Phỉ Thạch.

 

—— Hai người phối hợp với nhau đã lâu, chỉ cần một ánh mắt là hiểu ngay suy nghĩ đối phương. Lâm Phỉ Thạch bước ra khỏi phòng, đi tới phòng khách, ngồi xổm xuống trước mặt vợ Lưu Chí Siêu đang gục trên ghế sô pha khóc mệt mỏi.

 

Cậu nhẹ giọng hỏi: “Thời gian gần đây, người nhà chị liên tiếp gặp chuyện, chị cũng biết vụ án này không thể xem thường. Cảnh sát rất cần chị phối hợp điều tra... Bọn tôi thấy trên bàn đầu giường có hai ly nước pha lê, là do chị đặt đó từ trước khi đi làm ca đêm à?”

 

Cô vợ lau nước mắt, nghẹn ngào lắc đầu: “Không... tôi để ở bàn trà trước khi đi cơ.”

 

“Chị đi lúc nào?”

 

“Tầm hơn 6 giờ tối qua, sau khi ăn cơm xong thì tôi đi làm ca đêm. Lúc 10 giờ rưỡi tôi còn gọi điện cho anh ấy, lúc đó anh ấy vẫn bình thường.”

 

“Anh ấy thường ngủ lúc mấy giờ?”

 

“Khoảng 11 giờ. Anh ấy nói gọi cho tôi xong sẽ đi ngủ luôn.”

 

Lâm Phỉ Thạch đưa tay gãi cằm, nói cách khác, hai cái ly đó là do Lưu Chí Siêu mang vào phòng ngủ. Một người thì không cần dùng đến hai cái ly, ly còn lại chắc chắn là dành cho “khách”.

 

Hung thủ này đúng là dạng liều lĩnh. Nửa đêm ngang nhiên mò vào phòng ngủ, đánh thức chủ nhà mà vẫn không khiến Lưu Chí Siêu cảnh giác, thậm chí còn đưa nước cho nạn nhân uống sau đó ra tay nhanh gọn, sạch sẽ, không hề để lại dấu vết.

 

Lâm Phỉ Thạch nghĩ ngợi một lúc rồi hỏi tiếp: “Vậy chồng chị… quan hệ giữa anh ấy và Triệu Đồng như thế nào?”

 

Vợ Lưu Chí Siêu ngập ngừng hồi lâu, rõ ràng là không muốn nhắc tới, nhưng lại không dám giấu cảnh sát, đành phải kể thật: “Anh ấy… trước giờ không thích Triệu Đồng lắm. Vì tính cách của Đồng Đồng… các cậu chắc cũng biết rồi, đầu óc không bình thường. Có lần Tết, mấy nhà tụ họp, đám trẻ con chơi với nhau, mà Đồng Đồng lấy pháo hoa đốt quần tụi nhỏ, suýt chút nữa là bỏng cả chân. Chí Siêu tức quá… có tát thằng bé một cái.”

 

—— Động cơ giết người: đã có.

 

Một bệnh nhân tâm thần, lòng dạ hẹp hòi, ghi thù vì bị đánh rồi quay lại báo thù nghe thì có vẻ hợp lý.

 

Nhưng lại có một điểm không thông. Nếu hôm qua nửa đêm thật sự là Triệu Đồng tới nhà, Lưu Chí Siêu phải sợ đến hồn phi phách tán mới đúng, sao lại còn bình tĩnh nhận ly nước từ hắn?

 

Vợ Lưu Chí Siêu vừa khóc vừa nói: “Trong mấy đứa nhỏ nhà họ Lưu chúng tôi, Chí Siêu thương nhất là thằng Anh Anh bên nhà Mạn Khiết. Nó thông minh, có tiền đồ. Nhưng nó chết quá oan uổng… tôi biết tính cách của Đồng Đồng, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện, từ nhỏ nó đã không giống người bình thường. Thích chơi lửa, ai cũng sợ, chỉ có bên Mạn Khiết dám chăm sóc nó. Ai ngờ… lại không có kết cục tốt. Chúng tôi còn chưa kịp nhìn mặt Anh Anh lần cuối. Giờ đến lượt Mạn Vân rồi Chí Siêu cũng xảy ra chuyện… Cậu nói xem nhà họ Lưu chúng tôi rốt cuộc gây ra nghiệp gì mà bị như vậy…”

 

Lâm Phỉ Thạch khẽ nhướng mày, trên mặt hiện lên vẻ thú vị đầy ẩn ý.

 

—— Không lâu sau, bên bất động sản báo về camera an ninh dưới tiểu khu đã hỏng từ tám trăm năm trước. Không ai báo cáo, nên cũng chẳng ai sửa.

 

Huống hồ vụ án xảy ra ban đêm, trời tối om như mực, cho dù có camera thì cũng khó mà ghi lại gì rõ ràng.

 

Người của cục công an sau khi thu thập xong bằng chứng hiện trường, bắt đầu rút quân trở về.

 

Lâm Phỉ Thạch ngồi xổm bên cạnh giá thi thể, dùng hai ngón tay mở mí mắt Lưu Chí Siêu, đối mặt với đôi mắt mở trừng trừng đã trào máu. Sau vài giây quan sát, cậu vẫy tay ra hiệu đưa thi thể đi.

 

Giang Bùi Di lúc này đang từ trên cầu thang bước xuống, vừa vặn bị Lâm Phỉ Thạch chặn đường. Tên bám người lập tức ôm chầm lấy anh, làm nũng nói: “Anh mau nắm tay em đi ra ngoài đi, thể hiện chủ quyền một chút được không? Vừa rồi em suýt nữa bị bác gái xóm này bao vây đánh úp, anh chẳng hề ra giải cứu gì cả.”

 

Giang Bùi Di thản nhiên đáp: “Thấy em cũng vui mà.”

 

Lâm Phỉ Thạch nổi cáu: “Anh không biết ghen là gì à?!”

 

Giang Bùi Di rút sợi dây đeo nhẫn trên cổ ra, chiếc nhẫn sáng loáng đung đưa trước ngực, sau đó thuận tay nắm lấy tay cậu, kéo người rời khỏi tiểu khu.

 

Ánh mắt lạnh lùng và khí chất cao ngạo của anh lập tức dọa cho đám bà mai đang ngấp nghé lùi hết vào trong bóng râm.

 

Về đến cục cảnh sát, Lâm Phỉ Thạch vừa ngồi vào ghế đã nghịch ngợm xoay cổ, tay gõ gõ lên máy tính không biết đang tìm thứ gì. Giang Bùi Di cũng chẳng buồn quản, một mình đi xử lý các công tác điều tra tiếp theo.

 

Giữa trưa hôm đó, trong văn phòng đội hình sự.

 

Lâm Phỉ Thạch chống tay lên mũi, cắn môi suy tư, chợt "tê" một tiếng: “Bùi Di, em phát hiện một chi tiết rất thú vị Lưu Mạn Vân và Lưu Chí Siêu là con của cùng một ông bố, mà Triệu Đồng với Hàn Anh… lại gọi ông ấy là ông ngoại.”

 

“Ông cụ này hồi trẻ làm nghề sưu tầm cổ vật. Mà cái thời đó, tức là khoảng 50 năm trước, thứ ông ta giữ chắc chắn rất có giá trị. Nghe nói mấy năm gần đây ông ấy sức khỏe yếu, hay phải vào viện. Tuổi tác cũng cao rồi, xem ra sắp đến hồi phân chia di sản, theo lời đồn trên mạng thì tài sản nhà đó cỡ vài trăm triệu.”

 

“Anh thấy không, Lưu Mạn Vân, Lưu Chí Siêu liên tiếp gặp chuyện không giống như người ngoài giết, mà giống như anh chị em ruột đang tự giết lẫn nhau thì đúng hơn.”

 

Giang Bùi Di nghe ra điều bất thường trong lời cậu nói, ngẩng đầu hỏi: “Ý em là gì?”

 

Lâm Phỉ Thạch vẻ mặt mờ ám, dựa hẳn người ra ghế, giọng điệu thâm sâu khó lường: “Anh thử nghĩ đi, thời xưa mấy ông hoàng tử đấu đá nhau vì cái gì? Đơn giản chỉ vì ngai vàng thôi. Còn bây giờ, người ta chém giết vì tài sản, đâu có thiếu. Nếu Triệu Đồng chỉ là một quân cờ bị người ta lợi dụng thì sao?”

 

Giang Bùi Di nói: “Ý em là có người giết người vì di sản, mượn dao giết người.”

 

Lâm Phỉ Thạch đáp: “Không, em nghĩ có khi người giết thật sự không phải là Triệu Đồng. Hung thủ có thể là người khác.”

 

Giang Bùi Di vừa tra tư liệu trên máy tính vừa chậm rãi nói: “Nhà họ Lưu tổng cộng có bốn anh chị em. Bây giờ Lưu Mạn Vân, Lưu Mạn Khiết, Lưu Chí Siêu đều đã xảy ra chuyện. Chỉ còn lại ông cả Lưu Tử Đào là vẫn bình an vô sự. Nếu theo suy luận của em, thì người này là đáng nghi nhất.”

 

Một cảnh sát trẻ ở bên cạnh gãi đầu: “Nhưng đội trưởng Lâm này, tụi em tra rồi. Nhà ông cả vừa mới được hỏi thăm xong. Người trong nhà đều có bằng chứng ngoại phạm đầy đủ. Tối qua đến tận sáng nay đều không ở hiện trường, không có thời gian gây án.”

 

Lâm Phỉ Thạch đảo tròng mắt, cười bí hiểm: “Bảo bối, mấy người… còn quên mất một người.”

 

---

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Lâm đội thông minh nhìn thấu tất cả, ngày mai vạch trần chân tướng. Cảm ơn mọi người đã theo dõi!

Bình Luận (0)
Comment