Nghịch Lưu - Thương Nghiên

Chương 15

Rầm!

 

Rầm!! —

 

Một gã đàn ông trung niên bị đá một cú như trời giáng, cả người đập thẳng vào tường, sau đó rơi bịch xuống đất, va chạm mạnh đến nỗi nền nhà cũng phải rung lên. Chưa kịp định thần, đầu gã đã bị một đôi tay gầy đến mức xương xẩu túm lấy, hung hăng đập xuống sàn lần nữa!

 

“………” Gã đàn ông ho khan phun ra nửa cái răng dính máu, lắp bắp van xin: “Đừng đánh nữa.. tha cho tôi, đừng đánh nữa!!”

 

Từ cánh tay gầy guộc đang rỉ máu kia lần theo lên trên, người đang đánh gã là một chàng trai trẻ.

 

Cậu trông khá điển trai, thậm chí có phần trầm lặng và nội liễm, mà cảnh đánh người điên cuồng lúc này lại tạo nên một sự tương phản quá sức kinh hoàng với một vệt máu rớm từ đuôi mắt cậu kéo dài tới sống mũi, khóe môi bên phải bầm tím thâm lại, xuống dưới nữa thì toàn thân đều là vết thương.

 

Cậu thanh niên khẽ nhắm mắt, rồi tung một cú đấm thẳng vào đầu đối phương.

 

Bốp!

 

Âm thanh xương va vào xương nặng trịch như đánh thẳng vào tai người đứng xem, máu tươi từ kẽ tay nắm chặt của cậu b*n r* như tơ đỏ.

 

Có vẻ như cậu đã sắp kiệt sức, nhưng vẫn rơi vào trạng thái mất kiểm soát, cả người như căng lên đến cực điểm. Ánh mắt vô hồn, đồng tử như tan rã, một đôi mắt chết lặng máy móc mà lặp đi lặp lại động tác đấm, từng quyền từng quyền nện thẳng vào mặt, thái dương, cả hốc mắt đối phương.

 

Giang Bùi Di đứng bên cạnh cảm thấy có gì đó rất sai. Anh như bị một thế lực vô hình trói chặt, chân cứng đờ, không thể nhấc lên. Anh muốn ngăn lại hai người kia, nhưng không thể thốt ra lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn cảnh máu me bê bết diễn ra trước mặt.

 

Cú đấm của chàng trai trẻ vẫn không dừng. Gã đàn ông bị đánh đến mức chỉ còn biết giơ tay lên bóp cổ cậu như bản năng, nhưng sức đã cạn, toàn thân đau đến vỡ ra, ngón tay run bần bật không còn tí lực nào.

 

Lại thêm một cú nữa, cực kỳ mạnh mẽ, đấm thẳng vào mặt.

 

Máu tươi từ miệng gã đàn ông bị ép dán xuống nền nhà không ngừng trào ra, cổ họng phát ra những tiếng rít khô khốc “khục khục”, lồng ngực phập phồng dữ dội rồi giật lên hai lần, sau đó liền hoàn toàn bất động.

 

Gã đàn ông bị đánh chết.

 

Máu đỏ như mực loang ra sàn nhà, chảy lênh láng nhưng không một tiếng động. Cả căn phòng như đóng băng trong khoảnh khắc ấy.

 

Giang Bùi Di lúc này mới nhìn sang chàng trai thắng cuộc kia ——

 

Cậu như vừa bị hút cạn toàn bộ sức lực, toàn thân run rẩy dữ dội vì kiệt sức. Hai cánh tay run đến mức như không còn là của mình. Mặt cậu ướt đẫm nước, không biết là mồ hôi hay nước mắt, từng giọt một rơi từ chiếc cằm dính máu xuống sàn nhà, loang loáng. Một lúc lâu sau cậu mới lảo đảo rơi khỏi thi thể người kia, rũ xuống, ngồi bệt dưới đất.

 

Như một con thú bị thương đến tột cùng.

 

Chàng trai chậm rãi đưa hai tay lên, cả tay đều dính đầy máu nóng, phản chiếu ánh sáng lấp loáng như gương. Giang Bùi Di nhìn thấy trong lòng bàn tay đẫm máu kia là khuôn mặt của một người quen thuộc ——

 

“Reng reng reng ——!!”

 

Ngày đầu tiên đi làm sau Tết, đồng hồ báo thức vang lên đúng giờ không sai một giây. Giang Bùi Di lập tức mở bừng mắt, gần như bật dậy khỏi giường như thể bị ai đó kéo dựng lên. Tim đập thình thịch, mồ hôi lạnh túa ra từ thái dương tái nhợt.

 

Anh cảm giác máu trong người đang dồn dập tràn về tứ chi, yết hầu khô rát, nuốt cũng khó khăn. Cả cánh tay, thậm chí đầu ngón tay cũng run lên nhè nhẹ, ngón út còn co giật bất thường.

 

Mất một lúc lâu Giang Bùi Di mới khẽ thở ra, ánh mắt đờ đẫn dần trở lại tỉnh táo. Anh đưa tay vuốt lại những sợi tóc rối, để lộ cái trán trắng sạch sẽ, rồi mặc áo ngủ, lặng lẽ bước xuống giường rửa mặt.

 

Giang Bùi Di lúc nào cũng là người đến sớm nhất ở cục cảnh sát. Còn Lâm Phỉ Thạch thì ngược lại, thường xuyên là người cuối cùng có mặt, quen thói đi làm trễ mà Trọng Quang vẫn chưa triển khai hệ thống điểm danh nghiêm khắc, đi trễ mười, hai mươi phút cũng chẳng ai bắt bẻ.

 

“Lâm đội ăn Tết vui vẻ nha!” Tiếng chào rộn ràng vang lên từ khắp phòng làm việc.

 

“Chúc mọi người năm mới vui vẻ,” Lâm Phỉ Thạch cười tươi đáp lại, rồi hỏi luôn: “Giang đội tới chưa?”

 

“Chắc là tới rồi, chắc đang trong văn phòng,” Kỳ Liên ghé tai nói nhỏ, “Chỉ là bọn em chưa thấy anh ấy. Phó đội Giang ít khi chủ động bắt chuyện với tụi em lắm.”

 

“Giang đội nhà các cậu da mặt mỏng thôi. Lần sau thấy anh ấy thì cứ bắt chuyện thêm vài câu, kiểu gì anh ấy cũng sẽ nói lại, cố lên nhé.” Lâm Phỉ Thạch vỗ vai cổ vũ rồi xoay người đi lên lầu.

 

Cậu đẩy cửa văn phòng ra, quả nhiên thấy Giang Bùi Di đang ngồi trong đó nhưng có vẻ như đang thất thần. Anh ngồi bất động trên ghế, mắt nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay mình, như thể trong đó chứa đựng điều gì đó rất kinh hoàng.

 

“Hôm nay mới mùng Bảy thôi, Tết còn chưa qua hẳn đâu, sao không xuống dưới lầu chào mọi người câu ‘năm mới vui vẻ’ hả?” Lâm Phỉ Thạch cầm cái cốc inox rót nước, vừa uống vừa hỏi bâng quơ.

 

“Có gì mà vui để nói.” Giang Bùi Di lạnh nhạt đáp.

 

“Đầu năm đầu tháng nói lời tốt lành đi chứ. Mấy người làm hình sự như chúng ta càng nên tin mấy thứ huyền học ấy. Như tôi đây, tin chắc mình là bảo bối hiếm có,” Lâm Phỉ Thạch vừa cười vừa nửa đẩy nửa kéo Giang Bùi Di ra khỏi ghế, “Đi thôi, mọi người dưới lầu chờ anh đấy.”

 

Không còn cách nào, Giang Bùi Di đành phải cùng cậu đi xuống lầu.

 

“Giang đội chúc mừng năm mới!” “Chúc phó đội năm mới vui vẻ nha ~”

 

Giang Bùi Di khẽ gật đầu, giọng nhỏ đến mức gần như không nghe thấy: “Năm mới vui vẻ.”

 

Anh luôn khiến người ta có cảm giác xa cách, như một khối băng ngàn năm phủ trên đỉnh tuyết sơn, lạnh lùng và khó gần, nhìn chung đây chính là hình ảnh phó đội Giang trong mắt mọi người. Nhưng Lâm Phỉ Thạch luôn cảm thấy Giang Bùi Di chỉ là không giỏi giao tiếp, tính cách hơi hướng nội một chút. Nếu có ai chịu ở cạnh anh, Giang Bùi Di cũng không đến mức sẽ từ chối.

 

Dù sao thì, trong ký ức của Lâm Phỉ Thạch, Giang Bùi Di chưa bao giờ từ chối cậu.

 

Giang Bùi Di không thấy cần thiết phải nói chuyện phiếm với người khác. Ngoài chuyện thảo luận vụ án, anh vốn là người trầm tính ít nói. Anh liếc Lâm Phỉ Thạch một cái rồi xoay người rời đi.

 

Từ các tổ về lại sau kỳ nghỉ mang theo đống đặc sản chất đầy, Lâm Phỉ Thạch cũng lựa được vài món, định lát nữa đem cho Giang Bùi Di nếm thử. Trong lúc đang trò chuyện với đồng nghiệp, cậu giả bộ vô tình hỏi một câu: “Dạo này có vụ án mới nào chưa?”

 

“Cục mình thì chưa nhận được báo cáo gì, các phân cục cũng chưa chuyển lên,” một nữ cảnh sát cười nói, “Chắc bọn tội phạm cũng ăn Tết rồi.”

 

Kỳ Liên hóng hớt thêm: “Tôi nghe nói bên Q thị, ngay mùng Một có một vụ giết người giữa phố. Nhiều người ra ngoài chúc Tết còn tận mắt thấy, chụp ảnh đăng cả lên mạng, leo lên hot search luôn. Hung thủ vẫn chưa bắt được, cục bên đó đang bị dân mạng chửi sấp mặt, xui ghê.”

 

Lâm Phỉ Thạch tò mò: “Sao lại bị chửi? Vụ này xác định rõ rồi à?”

 

“Nghe nói là trước đó có mâu thuẫn cá nhân, kiểu kiểu âm ỉ từ lâu, mà đến Tết thì bùng nổ, chọn đúng dịp quan trọng này ra tay, làm cả nhà người ta ăn Tết không yên. Thật sự là kẻ ra tay quá độc.”

 

“Ơ kìa, đang bàn chuyện gì mà sôi nổi thế?” Một giọng nam vang lên từ cửa, giọng nói có chút bỡn cợt: “Mới ngày đầu đi làm mà đã lôi án mạng ra mổ xẻ rồi à?”

 

Lâm Phỉ Thạch quay đầu lại nhìn người đếnthì ra là lão Vương đội bên tổ phòng chống m* t** kế bên.

 

Vừa vào phòng, ánh mắt lão Vương đã khóa thẳng lên người Lâm Phỉ Thạch: “Tôi nói thật nhé, người ngoài tỉnh các cậu lớn lên đúng là có khác, vừa đẹp trai lại có khí chất. Nhìn xem quần áo cậu kìa, mỗi ngày đổi một bộ đúng không?”

 

Nghe vậy, Lâm Phỉ Thạch giả vờ ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt như thể đang cố che giấu chút tự hào: “Cái này là Giang đội nhà tôi mua cho đó.”

 

Vừa dứt câu, cả đám cảnh sát hình sự trong phòng đều há hốc mồm, mắt tròn mắt dẹt ——

 

Giang phó đội mua quần áo cho Lâm đội?! Đây là phát hiện chấn động chăng?!

 

“Cậu với cậu ấy quan hệ tốt thật đấy.” Lão Vương hạ thấp giọng như đang tám chuyện bí mật. “Tôi nghe mấy người dưới nói, Giang Bùi Di mới về không bao lâu đã dẹp yên đội điều tra hình sự bên các cậu. Không cần tỏ ra hổ báo gì hết, mà mấy người bên đó ngoan ngoãn hẳn. Tôi gặp cậu ấy chưa được mấy lần, không ngờ lợi hại đến thế.”

 

Lâm Phỉ Thạch gật gù như chuyện hiển nhiên: “Cực kỳ lợi hại luôn.”

 

“À đúng rồi, có chuyện này phải nói với cậu.” Lão Vương nghiêm túc trở lại, “Năm ngoái cậu từng bảo tôi để ý thị trường m* t** ở bên mình đúng không? Cậu đoán đúng thật rồi. Người của tôi vừa gửi tin về từ sau khi thôn Tháp Bộ bị dọn dẹp, đám buôn lẻ không có hàng để bán, đường nhập hàng từ chỗ khác cũng chưa mở lại. Đám nghiện sắp điên lên rồi. Mới nửa tháng Tết thôi mà giá h*r**n tăng lên hơn một nghìn tệ một liều!”

 

Một nghìn tệ ở Tháp Bộ à, quy ra tiền tiêu ở thành phố lớn cũng phải năm, sáu ngàn. Đám này đúng là liều lĩnh thật rồi.

 

Lâm Phỉ Thạch thoáng nheo mắt, giọng trầm xuống: “Có người ra tay chưa?”

 

Lão Vương gật đầu, mặt không đùa cợt nữa: “Vào phát là hàng khủng. Nghe nói trong tay người đó có tới năm trăm liều h*r**n loại mạnh. Với giá bây giờ thì là năm mươi vạn. Mà đó mới chỉ là lời đồn từ một người, tôi cá bọn họ còn nhiều hơn thế nữa.”

 

Lâm Phỉ Thạch hỏi: “Người của anh có thể tiếp cận bọn họ không?”

 

“Được. Dùng thân phận người mua thì nói chuyện được.” Lão Vương hỏi ngược lại, “Cậu tính khi nào ra tay?”

 

Lâm Phỉ Thạch suy nghĩ rồi đáp chậm rãi: “Cứ từ từ đã. Tôi bàn thêm với Giang đội đã, anh ấy quyết.”

 

Lời vừa ra, biểu cảm lão Vương hơi kỳ lạ, nghiêng người sát vào, thì thầm: “Nghe đám nhỏ nói, Giang Bùi Di làm việc kiểu sấm rền gió cuốn, đã thế còn rất độc đoán, nói một là một. Mới về được vài ngày đã đè luôn cậu là đội trưởng, ấy vậy mà tôi thấy cậu chả có vẻ gì là khó chịu cả?”

 

Lâm Phỉ Thạch bật cười: “Tôi có gì mà nổi bật? Giang đội vốn dĩ đã rất giỏi rồi. Người ta trình cao hơn hẳn. Như vậy chẳng phải quá tốt sao, tôi vốn chẳng thích đưa ra quyết định gì cả.”

 

Lão Vương giơ ngón cái lên: “Tư tưởng giác ngộ cao đấy!”

 

Trò chuyện với lão Vương thêm một lúc, Lâm Phỉ Thạch lén cầm đống thông tin quan trọng đi tìm Giang Bùi Di.

 

Giang phó đội lúc này đang tháo kính ra, cau mày đọc văn kiện trên bàn, chiếc kính của anh thực sự rất hợp, Lâm Phỉ Thạch vẫn luôn thấy đẹp: gọng bạch kim, không viền, thiết kế kiểu kim cương tinh tế, nhìn vừa thanh nhã vừa chững chạc.

 

Giang Bùi Di nghe tiếng, ngẩng đầu nhìn lên. Ánh mắt lạnh lùng phản chiếu qua tròng kính quét về phía hắn: “Nhìn cái gì?”

 

Lâm Phỉ Thạch khép cửa lại, lười biếng tựa vào khung cửa, không kiêng nể gì mà nhìn Giang Bùi Di từ đầu đến chân ba giây, rồi cười kiểu nho nhã pha chút "hư hỏng": “Lão Vương vừa khen người từ nơi khác đến như chúng ta đẹp trai.”

 

“Vương đội?” Giang Bùi Di lập tức bắt trúng trọng điểm, tiện tay đặt tập hồ sơ sang một bên: “Anh ta tới đây làm gì? Bên kia có tin gì sao?”

 

Lâm Phỉ Thạch: “………"

Bình Luận (0)
Comment