Lâm chi đội cuối cùng cũng dựa vào mặt dày vô sỉ và làm nũng giở trò hai tuyệt kỹ, thành công mở khóa trải nghiệm ngủ chung giường thăng hạng rồi nhé.
Sáng sớm Giang Bùi Di định dậy chạy bộ, vừa mở mắt đã thấy bên cạnh mình có người nằm ngủ, trong chốc lát không quen lắm, đờ ra mất vài giây mới nhớ ra tối qua đã ngủ cùng giường với Lâm Phỉ Thạch.
Mặt Lâm Phỉ Thạch nằm gần anh đến mức có thể cảm nhận được cả hơi thở của cậu, tay còn vắt hờ lên eo anh. Giang Bùi Di biết Lâm Phỉ Thạch không phải cố ý vì tối hôm qua rõ ràng hai người ngủ cách nhau một đoạn, nhưng tư thế ngủ của Lâm Phỉ Thạch từ trước đến nay đều không được đàng hoàng cho lắm.
Giang Bùi Di im lặng nhìn cậu một lúc, rồi nhẹ nhàng dời tay Lâm Phỉ Thạch ra, định rón rén xuống giường. Nhưng không ngờ cậu vẫn tỉnh, mí mắt vừa mở ra đã ngái ngủ lẩm bẩm: “Anh định đi đâu vậy?”
Giang Bùi Di giúp cậu đắp lại chăn, nói nhỏ: “Đi chạy bộ, cậu cứ ngủ tiếp đi.”
Lúc đó mới tầm năm giờ sáng, một người không có chí lớn như đồng chí Lâm Phỉ Thạch tất nhiên không thể bò nổi dậy, cậu chỉ uể oải gật gật đầu, chui tọt vào trong chăn tiếp tục ngủ say sưa.
Giang Bùi Di lúc về có mua theo bánh bao và sữa đậu nành. Lâm Phỉ Thạch đang đánh răng trong toilet, đứng soi gương mất mấy phút liền, sau đó mới ra ngồi vào bàn ăn, cắn một miếng bánh bao nóng hôi hổi, mắt nheo lại vì ngon: “Ôi dồi ôi, nhân đậu với thịt ai chọn thế!”
Giang Bùi Di giọng lười đáp: “Còn có cả rau diếp với cải trắng, trên vỏ có ký hiệu, cậu thích ăn loại nào thì tự chọn đi.”
Bữa sáng Lâm Phỉ Thạch ăn cũng không nhiều, hai cái bánh bao nhỏ là no căng, uống thêm một ngụm sữa đậu nành nhiều đường, rồi như vô tình hỏi: “Giang đội, trước kia anh với Côn Ngữ có ân oán cá nhân gì à? Tôi thấy hắn đối với anh hình như không chỉ đơn giản là buôn thuốc và cảnh nằm vùng, mà còn có gì đó kiểu b**n th** thưởng thức anh?”
Nghe xong, Giang Bùi Di im lặng một lát. Với anh đó không phải là chuyện đáng khoe khoang gì. Giọng anh đều đều: “Cũng coi như vậy đi. Trước kia hắn cực kỳ tin tưởng tớ. Gần như mọi chuyện lớn nhỏ trong Hắc Thứu tôi đều biết. Nhiều lần tôi gửi tin về cho tuyến trên, hắn cũng chưa từng nghi ngờ.”
“Vì thái độ tôi thể hiện là hoàn toàn không quan tâm tới hắn, giống như lúc nào cũng có thể rời khỏi Hắc Thứu. Tâm lý con người rất kỳ lạ, càng tò mò thì càng nghi ngờ, còn nếu cậu tỏ ra dửng dưng, ngược lại sẽ khiến người ta nôn nóng lấy lòng. Việc tôi làm nằm vùng ở Hắc Thứu dưới thân phận ‘Nam Phong’ không phải kế hoạch lâu dài gì, mà là quyết định tạm thời. Vì một sự cố đột xuất, tôi và Côn Ngữ tình cờ gặp nhau ở thành phố Y. Khi đó cả hai đều chưa biết thân phận thật của đối phương, sau mới phát hiện hắn rất có khả năng chính là trùm của Hắc Thứu…”
“Hắn lúc ấy khá hứng thú với tôi, muốn lôi kéo tôi về phe mình. Theo lời hắn kể sau này, tôi là người duy nhất dám đứng trước mặt mắng hắn là cháu trai, tính cách tôi khiến hắn cảm thấy rất thú vị.” Giang Bùi Di dùng giọng điệu bình thản tiếp lời: “Giang Bùi Di là tên thật của tôi còn Tống Chi Châu là cái tên tôi dùng thời đại học. Vì bố mẹ tôi có thân phận đặc biệt, từ nhỏ tới lớn tôi luôn dùng tên đó. Sau khi tôi vào Hắc Thứu nằm vùng, cái tên Tống Chi Châu cũng bị xóa hoàn toàn khỏi hồ sơ.”
“Khi ở trong Hắc Thứu, tôi thật ra không chủ động muốn giành lấy lòng tin của Côn Ngữ, mọi thứ chỉ là thuận nước đẩy thuyền, thậm chí nhiều lần còn từ chối lời mời của hắn.” Giang Bùi Di cụp mắt, cười giễu một chút: “Có khi chính vì vậy, hắn mới không nghi ngờ tôi ngược lại lại giao cho tôi rất nhiều trọng trách.”
“Nếu một năm trước người phản bội hắn là ai khác trong Hắc Thứu, chắc chắn Côn Ngữ cũng không phát điên đến mức độ như bây giờ. Hắn chưa từng thật sự tin tưởng bất kỳ ai, chỉ là tôi vô tình trở thành một ngoại lệ không mấy vẻ vang.” Giang Bùi Di cười khổ, “Cũng có thể hiểu là hắn bị tổn thương quá nên hóa ra giận dữ, giờ thì không từ thủ đoạn để trả thù tôi.”
Lâm Phỉ Thạch im lặng một lúc, rồi hỏi nhỏ: “Nửa năm qua anh có thường nghĩ về mấy người đồng đội năm đó không?”
Mặc dù là Lâm Phỉ Thạch, Giang Bùi Di cũng chưa từng nhắc nhiều tới vụ nổ ở núi Sừng Trâu một năm trước. Đó là một vết thương tinh thần nặng nề, đau đớn như một vết sẹo không bao giờ lành.
Giang Bùi Di sững người, khẽ thở dài: “Đôi khi có.”
Lâm Phỉ Thạch đặt cốc giấy lên bàn cậu chưa bao giờ uống hết sữa đậu nành, luôn để lại một chút vì ghét âm thanh “lộc cộc lộc cộc” nghe thấy kém sang, không hợp với hình tượng “tiểu vương tử thanh lịch” mà tự gán cho mình.
Cậu nghiêng người về phía trước, mắt đen láy nhìn Giang Bùi Di, giọng nói trầm thấp, nhẹ nhàng mà rõ ràng: “Nhớ lại là chuyện rất bình thường của con người, nhưng đừng để bản thân mãi kẹt trong đó. Anh biết mà, con đường bọn mình đang đi hiện tại, đầy rẫy bẫy rập, mưu mô khó lường, không ai có thể hoàn hảo tránh hết tất cả, cũng không thể tránh được tổn thất. Nhưng mà những nỗi đau người khác để lại cho anh, không nên trở thành xiềng xích kéo chân anh lại.”
“Bùi Di, những người vì anh mà hy sinh, họ sẽ không trách anh. Trái lại, họ sẽ dõi theo anh từ một nơi nào đó, hy vọng anh có thể giúp họ hoàn thành ước nguyện chưa kịp thực hiện khi còn sống, họ sẽ mãi mãi hiện diện bên anh, cùng anh đứng ở nơi ánh sáng rực rỡ nhất.”
Giang Bùi Di im lặng, không rõ có nghe lọt tai hay không. Một lúc sau mới nhẹ giọng nói: “Cậu hơi lắm lời rồi đấy.”
Lâm Phỉ Thạch “ừm” một tiếng, đưa tay gãi mũi: “Tôi nghe Quách Thính nói, trước kia anh còn là người khá dễ gần, giống mấy thanh niên khác chứ chẳng khác biệt gì mấy. Bây giờ có thể thử giao thêm bạn mới cũng được mà?”
Ánh mắt Giang Bùi Di thoáng lóe lên, khóe miệng cười nhạt như tự giễu: “Không cần thiết.”
Lâm Phỉ Thạch đứng dậy cùng qnh, cười hì hì: “Anh nghĩ mà xem anh đã đến Trọng Quang này lâu như vậy mà ngoài tôi ra, cậu không có lấy một người bạn.”
Giang Bùi Di xoay đầu nhìn cậu, khóe mắt hơi nhếch lên, trong ánh mắt thoáng hiện vẻ trêu chọc: “Vậy một người còn chưa đủ nhiều sao?”
Lâm Phỉ Thạch hạ giọng lẩm bẩm: “Đợi khi chúng ta không còn là ‘bạn bè’ nữa, thì đến một người anh cũng chẳng còn.”
Giang Bùi Di ngoài ý muốn nghe hiểu được ý ngoài lời của cậu, ngừng lại một chút nhưng không phản bác, chỉ nhàn nhạt nói:
“Không có thì không có thôi, đối với tôi cũng không phải thứ thiết yếu gì.”
Anh thật sự rất khó kết bạn, nửa năm qua Lâm Phỉ Thạch là người rõ nhất điều đó. Anh chưa từng tham gia bất kỳ buổi tiệc mừng công, hội họp cuối năm hay những sự kiện xã giao nào cả. Vũ trường, quán bar hay những nơi như thế, anh càng tránh xa. Cũng không thích kết giao thêm bạn bè. Nửa năm qua, người duy nhất đồng hành bên cạnh anh chỉ có một mình Lâm Phỉ Thạch.
Nếu không phải Lâm đội quá mặt dày, lại biết cách làm nũng, cộng thêm vẻ ngoài bắt mắt một chút, chắc đến giờ anh vẫn là cái bóng đơn độc không ai cạnh bên.
Côn Ngữ giờ đã biết thân phận thật của anh. Lâm Phỉ Thạch cũng không rõ mình còn có thể ở cạnh anh được bao lâu. Dù gì sớm muộn gì cũng đến lúc phải chia tay. Cái tình cảnh hiện giờ của cậu như hoa trong gương, trăng đáy nước nhìn ngoài thì có vẻ yên bình tốt đẹp, nhưng ai mà biết được lúc nào sẽ nứt toác, lộ ra vực sâu không đáy bên dưới.
Nhưng Lâm Phỉ Thạch không muốn sau khi mình rời đi, Giang Bùi Di lại quay về làm người cô đơn, lặng lẽ bước tiếp trên con đường hoang vắng ấy. Cậu muốn anh có thể sống dưới ánh mặt trời một cách thoải mái, nhẹ nhõm. Cho nên mới cố gắng kéo anh ra khỏi cái bóng tối dù chỉ để lại một chút ánh sáng trong lòng anh cũng được.
Giang Bùi Di hoàn toàn không nhận ra được bao nhiêu suy nghĩ đang xoay chuyển trong đầu Lâm Phỉ Thạch. Anh cúi đầu đi mang giày thể thao, khoác áo khoác lên tay rồi rời nhà đến cơ quan.
Từ sau khi trong nhà sắm được chiếc xe máy, Lâm Phỉ Thạch tên lười dậy sớm cuối cùng cũng dẹp luôn chuyện đi bộ đến cục, chuyện gì cũng bắt Giang Bùi Di chở theo.
Tuy vụ án của Nhậm Chí Nghĩa cơ bản đã được làm sáng tỏ, nhưng công việc điều tra thật ra mới chỉ bắt đầu. Vì đằng sau còn liên quan đến cả một hệ thống buôn bán dân cư, dính dáng dây mơ rễ má đến Đất Bồi và quyền lực, hung thủ thực sự vẫn còn chưa bị bắt, mà “cái đuôi” chờ xử lý vẫn còn xếp hàng dài.
Giang Bùi Di lập tức chỉ đạo chia đội điều tra hình sự thành các tổ cụ thể. Một tổ điều tra tình hình công ty nước ngoài cùng tất cả cư dân tỉnh Nguyên Lăng có liên hệ tài chính với công ty đó. Một tổ khác liên hệ với Cục Công an thành phố D, phối hợp truy tìm tung tích Triệu Sương;
Một tổ điều tra tất cả các “hồ bằng cẩu hữu” của Nhậm Chí Nghĩa, tra xem lúc sống hắn từng qua lại với ai, làm những việc gì;
Tổ còn lại thống kê và chọn lọc các nạn nhân mất tích có khả năng liên quan tới vụ án cụ thể là xác định có bao nhiêu người từng bị Nhậm Chí Nghĩa và Triệu Sương buôn bán đi.
Không ai ngờ rằng một vụ cố ý giết người tưởng chừng đơn giản lại có thể lôi ra cả chuỗi sự kiện liên hoàn phức tạp như thế. Điều này khiến Giang Bùi Di bất giác sinh ra một loại cảm giác quen thuộc kỳ lạ giống hệt như hồi đó khi Tháp Bộ thôn thuộc khu phân khu Hướng Dương bị xóa sổ, cũng chỉ vì một gã "Biên Thụ Toàn" trông chẳng có gì đặc biệt.
Thành phố Trọng Quang lại rơi vào vòng luẩn quẩn.
Dĩ nhiên, trong đám cảnh sát bận bịu chạy như ong vỡ tổ ấy không có cái tên Lâm Phỉ Thạch.
Cậu mãi mãi là người giữ nguyên một bộ dạng ung dung nhàn nhã, như thể dù cả căn nhà có sập xuống cũng không thể làm cậu ta vội thêm một bước. Ngày dài cậu chẳng có việc gì làm ngoài ngồi đọc sách, uống trà, ngủ gật trong văn phòng.
Đến gần giờ tan làm buổi tối, Lâm Phỉ Thạch tản bộ lên tầng hai khu làm việc chung. Vừa đặt chân tới cửa đã nghe tiếng Kỳ Liên hô hào phấn khích: “Mấy người có thấy không! Trước cổng bắc có một con Land Rover mới toanh, bóng loáng, ít nhất cũng phải từ 400 ngàn tệ trở lên đó! Không ngờ ở Trọng Quang còn có người có tiền tới vậy!”
Vừa dứt lời, một nữ cảnh sát trẻ tuổi từ cửa bước vào, thấy Lâm Phỉ Thạch lập tức lao về phía cậu: “Lâm đội! Dưới lầu có một anh chàng trẻ tìm cậu. Nhìn rất có phong cách Tây, trông cứ như kiểu du học sinh mới về nước ấy!”
Làm cảnh sát ở Trọng Quang vẫn tính là công việc có thể diện. Nhưng mà đa phần cảnh sát hình sự trong cục đều là người địa phương, sinh ra lớn lên ở đây, quanh năm suốt tháng chỉ loanh quanh trong mấy con phố cũ, đến cả người nước ngoài cũng chưa thấy bao giờ. Nghe đến từ “du học sinh” là lập tức xôn xao hứng thú:
“Du học về à? Thế chắc nhà cũng giàu lắm nhỉ!”
Người bên cạnh lập tức hùa theo: “Haiz… tôi cũng muốn ra nước ngoài mở mang tầm mắt đây.”
Lâm Phỉ Thạch vừa nghe miêu tả mơ hồ ấy là đoán ra được người đến là ai, chân mày khẽ nhíu lại một chút đến mức gần như không nhận ra, sau đó khóe mắt cong lên, mang theo vài phần ý cười trêu chọc: “Gì mà hâm mộ chứ, sính ngoại là tư tưởng không nên khuyến khích tôi thấy mấy người ở đây vì sự hài hòa xã hội mà cống hiến, còn cao thượng hơn cả mấy anh 'rùa biển' nhiều đấy.”
Mấy người còn đang nói đùa thì đúng lúc tan ca đến, Giang Bùi Di từ trên lầu bước xuống, gương mặt không cảm xúc, tai đeo tai nghe Bluetooth. Gót giày nện trên cầu thang phát ra tiếng lộc cộc đều đều. Ngay khoảnh khắc anh xuất hiện, bầu không khí ồn ào vừa rồi ngay lập tức đông cứng lại, giống như bị điểm huyệt, mọi người lập tức cúi đầu vào việc, vờ như chăm chỉ.
Lâm Phỉ Thạch đi tới bên cạnh anh, hạ giọng nói: “Giang đội, ngoài cửa có người tìm tôi.”
Giang Bùi Di tháo một bên tai nghe xuống, hỏi: “Ai?”
Lâm Phỉ Thạch lơ mơ đáp: “Tôi không chắc nghe mấy người kia tả thì giống bạn cùng phòng thời đại học của tôi. Nhưng mà bọn tôi cũng đã lâu không liên lạc rồi.”
Giang Bùi Di khẽ nhíu mày: “Giờ này mà lại tìm đến? Hồi học đại học hai người thân nhau đến mức nào?”
Lâm Phỉ Thạch ngẫm nghĩ một lát, rồi gật đầu: “Rất thân.”
Thành phố Trọng Quang không phải nơi yên ổn gì, Giang Bùi Di không yên tâm để Lâm Phỉ Thạch ra ngoài gặp một người “bạn cũ đại học” không rõ lai lịch, liền trầm ngâm một lúc, quyết định cùng cậu ra khỏi văn phòng.
Bên ngoài đối diện cổng Cục, một thanh niên dáng người cao gầy đang dựa vào thân xe Land Rover, kính râm Ray-Ban to bản, đầu tóc chỉnh chu, quần áo tỉ mỉ từng chi tiết xa xa đã toát ra mùi tiền rực rỡ, từ đầu đến chân đều viết mấy chữ lớn: tôi rất có tiền.
Lâm Phỉ Thạch kéo tay Giang Bùi Di đi tới. Trong đáy mắt cậu ánh lên chút vui mừng thật lòng, mở miệng gọi: “Từ Cách, sao cậu lại tới đây?”
Thanh niên tên “Từ Cách” đẩy kính râm lên trán, cười phớt đời, bộ dạng lười nhác nhưng đẹp trai: “Tôi mới từ Singapore về. Nghe ba tôi nói cậu đang làm cảnh sát ở đây, nên lái xe qua tìm.”
Lâm Phỉ Thạch mỉm cười dang tay ôm lấy hắn một cái: “Lâu quá không gặp rồi.”
Ánh mắt Từ Cách rơi lên người Giang Bùi Di, lặng lẽ đánh giá một lượt. Trong lòng thầm nghĩ ôi cái thành phố nhà quê quỷ quái này mà cũng còn sót lại một mỹ nam thế này hả?
Sau đó cụp mắt xuống, hờ hững hỏi: “Vị này là?”
Lâm Phỉ Thạch lập tức kéo Giang Bùi Di đến sát bên mình, nở nụ cười đầy nhiệt tình giới thiệu: “Đây là sếp của tôi, Giang Bùi Di.”
---
Tác giả có lời muốn nói:
Tui cũng muốn được Lâm đội ôm một cái QAQ…
Trước kia đã tính viết ngoại truyện tiền truyện sau khi chính văn kết thúc, nên ở chính văn không đào sâu nữa.
TT tui là đứa viết ngắn, nhưng mỗi ngày 3000 từ thật sự đã là cực hạn rồi, không outline chạy loạn đúng là quá khó nhất là thể loại trinh thám lại càng cực. Mọi người cứ đánh tui đi, tui sẽ nằm im, chờ đến quyển sau gom đủ 30 vạn chữ bản thảo sẽ lại viết tiếp (nằm phè).