Nghịch Lưu - Thương Nghiên

Chương 59

Lâm Phỉ Thạch đột nhiên bị “Thanh sơn đâm nhập hoài”, cả người hơi cứng lại, chỉ mất một giây sau đã bình tĩnh giơ tay đỡ lấy cánh tay của cô ta, điềm đạm nói: “Chị không cần như vậy, có chuyện cứ từ từ nói, đừng vội. Đã xảy ra chuyện gì?”

 

Người phụ nữ kia dường như đứng cũng không vững, cả người sắp ngã đè lên Lâm Phỉ Thạch, móng tay dài cào lấy vạt áo sơ mi của cậu, sắc mặt hoảng loạn, hét lên thất thanh: “Con trai tôi mất rồi, bọn họ làm mất con tôi, nhiều năm nay tôi chưa từng gặp lại nó, giờ quay về muốn tìm thì lại không thấy! Con trai tôi a ——!”

 

Cô ta nói năng rối rắm, nghe không rõ câu nào ra câu nào, Lâm Phỉ Thạch kéo lỏng cổ áo, giữ vẻ lịch sự nhẫn nại hỏi tiếp: “Con trai chị năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Còn ‘bọn họ’ là ai? Chị nói rõ ràng chút được không?”

 

Giang Bùi Di thì chẳng khách sáo như thế, nhìn thấy người phụ nữ kia ôm lấy Lâm Phỉ Thạch không buông, mà cậu thì là con trai, trai gái khác biệt, cũng không tiện né tránh, trông thật chẳng ra thể thống gì, Giang Bùi Di lập tức vươn tay kéo người kia ra một bên, giọng lạnh tanh: “Chị gái này, chú ý hành vi của mình một chút.”

 

Người phụ nữ hình như bị Giang Bùi Di doạ sợ, “ực” một tiếng nuốt nước miếng, không dám lại bám lấy Lâm Phỉ Thạch, chỉ đứng yên tại chỗ, khóc hu hu: “Con tôi năm nay chắc là mười bảy tuổi rồi…”

 

“Năm nay chắc là”, câu này nói ra thật không giống lời của một người mẹ.

 

Lâm Phỉ Thạch hơi không tin nổi: “Chị nói con trai chị mất tích ở đâu? Tên gọi là gì?”

 

Người phụ nữ cúi đầu, uể oải nói: “Tôi cũng không biết nó tên gì nữa hơn mười năm trước tôi đem nó gửi ở cô nhi viện Du Sơn, chắc chắn là vứt ở đấy! Giờ tôi quay về muốn đón nó đi, kết quả cô nhi viện bảo là nó mất tích rồi! Giờ hoàn toàn không thể tìm thấy nó nữa!”

 

Lâm Phỉ Thạch: “…”

 

Giang Bùi Di: “…”

 

Lâm Phỉ Thạch vẫn giữ nụ cười, rất nhã nhặn nói: “Chuyện là như vậy, bây giờ đúng lúc chúng tôi tan ca, chị đi đến trước quầy để khai báo ghi chép, sau khi lập hồ sơ rồi thì bọn tôi mới có thể điều tra tiếp. Nếu có tin tức gì sẽ báo chị ngay.”

 

“Ghi chép nữa hả?! Tôi đã làm tám trăm cái ghi chép ở phân cục rồi, bên kia mấy người cảnh sát không ai quan tâm tới tôi hết! Căn bản không coi sự sống chết của con trai tôi ra gì! Giờ còn chưa tìm được nó đâu!” Người phụ nữ vừa nghe đã nổi đoá, gào to lên, sau đó bù lu bù loa khóc rống: “Không có thiên lý rồi! Tôi báo án trên Weibo còn nhanh hơn cả mấy người làm việc! Cảnh sát các người tồn tại để làm gì vậy hả!”

 

Cô ta cứ khóc rống lên như sắp sụp trời: “Không có con tôi thì tôi sống kiểu gì đây trời ơi!”

 

Người phụ nữ này đúng là kiểu chanh chua không nói lý, như thể Cục Công An thiếu nợ cô ta tám trăm vạn, sắc mặt Giang Bùi Di rõ ràng đã tối sầm lại, nhưng anh cũng không muốn tính toán với phụ nữ, cố kìm nén nói: “Chị nói là mất tích, nhưng ngay cả tên giả của đứa trẻ chị cũng không nhớ, diện mạo cũng không nói nổi, không có bất cứ manh mối gì. Chúng tôi không thể nào vì một lời kể không đầu không đuôi mà bỏ hết tất cả để đi tìm một người vô danh được. Cảnh sát không phải thần thánh, không ai làm được như vậy.”

 

Người phụ nữ hừ nhẹ một tiếng, không dám nhìn thẳng vào mắt Giang Bùi Di, cúi đầu lầm bầm: “Không phải chỉ là tìm một người thôi à, có gì mà khó…”

 

Lâm Phỉ Thạch đứng bên cạnh, lặng lẽ đánh giá cô ta, người phụ nữ trung niên này mặc áo sơ mi loại mấy chục tệ ngoài chợ đêm, không giống người có điều kiện. Không có lý do gì đang yên đang lành bỗng nhiên muốn quay lại tìm đứa con vứt ở cô nhi viện mười mấy năm trước, trừ khi…

 

Lâm Phỉ Thạch là người cả ngày bị văn học hàng vỉa hè đầu độc, các loại kịch bản cẩu huyết xem mãi cũng thành tinh, lập tức đoán được mấu chốt, nửa cười nửa không hỏi: “Sao, chị tìm được ba ruột của đứa bé rồi à?”

 

Người phụ nữ có vẻ xấu hổ, giậm chân một cái: “Cũng không hẳn là.. sớm biết vậy thì——”

 

Cô ta như thể sực nhớ ra điều gì, lập tức im bặt, trừng to mắt nhìn Lâm Phỉ Thạch: “……Cậu, cậu sao cậu lại biết?”

 

“Đứa trẻ đáng thương không ai thương, bị đưa vào cô nhi viện, nhưng đến lúc bay lên thành phượng hoàng thì đột nhiên lại có cha mẹ.” Lâm Phỉ Thạch một tay bỏ túi, giọng nói ôn hòa vô hại mà câu chữ lại sắc như dao, mỉm cười châm biếm: “Chim sẻ líu lo thì ở đâu chẳng có, phượng hoàng thì lại đáng giá. Chị nhất định đột nhiên muốn tìm lại nó, chẳng qua là phát hiện ra nó có dòng máu nhà giàu chảy trong người, muốn bám lấy nó để đổi đời, đúng không?”

 

Người phụ nữ kia đầu óc không hiểu rõ Lâm Phỉ Thạch đang xỉa xói mình, nhưng nghe ra đại khái cũng đoán được một phần, sắc mặt lập tức đỏ bừng, theo bản năng lùi về sau một bước, luống cuống nói: “Sao, sao cậu cái gì cũng biết hết vậy!”

 

Lâm Phỉ Thạch đoán đúng rồi, đứa trẻ mất tích kia chính là kết quả của một lần tình một đêm giữa cô ta với một người đàn ông xa lạ.

 

Tên người phụ nữ là Cúc Băng, hiện vẫn chưa tới ba mươi lăm tuổi, theo lý mà nói thì vẫn chưa “hết đát”, nhưng tư duy và cách sống đều nghèo nàn, cộng thêm ngoại hình tàn tạ, da dẻ kém, khóe mắt đầy nếp nhăn. Lúc thì gào thét lúc thì khóc rống, trông như thể vừa trốn viện tâm thần ra.

 

Lần đầu tiên ngủ với đàn ông, lúc đó Cúc Băng mới mười bảy tuổi. Có một người phụ nữ lớn hơn cô ta tự xưng là “chị” bảo với cô rằng làm nghề này kiếm được tiền. Cúc Băng không được học hành đầy đủ, cũng chẳng có khái niệm gì về trinh tiết, đầu óc mơ hồ mơ hồ thế là đi ngủ với người ta luôn. Họ cũng chẳng dùng biện pháp bảo vệ nào, xui xẻo một lần là dính ngay. Sau đó cô có thai.

 

Cô chỉ là một đứa con gái yếu ớt, chắc chắn không thể tự mình nuôi nổi con. Lại không có tiền đi phá thai ở bệnh viện, đành mặc kệ, sinh con ở nhà xong rồi mang đứa bé vứt vào trại trẻ mồ côi.

 

Thấm thoắt đã mười bảy năm trôi qua.

 

Thời trẻ, Cúc Băng cũng coi như là một cô gái có gương mặt ưa nhìn. Dựa vào thân thể để kiếm sống, cô từng kiếm được không ít tiền. Nhưng về sau, cô bắt đầu dính vào m* t**. Tiền tiêu hàng tháng càng lúc càng nhiều, đến mức ngay cả ba bữa ăn một ngày cũng không đủ, sắp chết đói đến nơi. Cùng đường rồi, cô đành rời giới nghiện ngập.

 

Cô đã từng lên giường với đủ kiểu đàn ông, không đến một ngàn thì cũng phải mấy trăm, coi như đã nếm đủ mùi đời, mỗi lần tỉnh dậy người nằm cạnh đều chẳng giống ai, vậy mà gương mặt người đàn ông đầu tiên, cô vẫn chưa từng quên ngày nào cũng nhớ, đêm nào cũng nghĩ tới.

 

Cúc Băng vốn tưởng cả đời mình sẽ cứ thế sống trong mê mê man man, bị cuộc sống giày vò cho đến chết, chẳng ngờ số phận lại bất ngờ rẽ lối. Ông trời dường như đưa cho cô một tia sáng giữa khói sương, một ngọn đèn lờ mờ soi vào cảnh hoa nở sau rặng liễu.

 

Trên màn hình điện thoại, cô lại một lần nữa nhìn thấy người đàn ông đó, người đàn ông đầu tiên của cô, cha của đứa trẻ cái tên quê mùa năm xưa, giờ lại lột xác ngoạn mục, thành công rực rỡ, từ một kẻ không ai ngó tới lắc mình biến thành tổng giám đốc của công ty niêm yết, nghe nói tài sản lên đến cả chục triệu, thật sự khác xa năm đó.

 

Cúc Băng trừng mắt nhìn tin tức ấy, cả đôi mắt đờ ra. Những ngón tay gầy gò không ngừng run lên, mãi một lúc sau mới sực nhớ ra đứa trẻ năm xưa cô từng vứt lại ở viện mồ côi Du Sơn hơn chục năm trước. Trong đáy mắt cô, một tia sáng kỳ vọng cháy lên rực rỡ ——

 

Thật ra, Cúc Băng cũng đâu cố tình vứt bỏ đứa bé. Dù sao cũng là xương máu mình mang nặng đẻ đau mười tháng mà sinh ra, lúc đó cô mới có mười bảy tuổi, chẳng có lấy một đồng thu nhập, sống được đã là may, còn phải gồng gánh thêm một đứa nhỏ không biết gì chỉ biết khóc, chẳng khác nào hai mẹ con dắt nhau đi chết đói. Thế thì thà đưa con vào trại trẻ mồ côi, hy vọng có người nuôi nấng, ai nấy đều yên ổn sống tiếp, còn hơn là cùng kéo nhau xuống hố.

 

Cô chưa từng quay lại tìm đứa bé ấy lần nào.

 

Nhưng bây giờ, mọi chuyện đã khác rồi. Chim sẻ hóa phượng hoàng, bay thẳng lên cành cao, đứa nhỏ năm xưa trong bụng cô, nay lại chính là con ruột của một đại gia tài sản hàng chục triệu. Cô nghĩ bụng giá trị con người cũng theo đó mà lên vùn vụt! Dù nó là con ngoài giá thú thì cũng cao quý hơn người thường biết bao nhiêu. Cô còn chưa tìm lại được con trai đã bắt đầu nằm mơ mộng được làm bà chủ nhà giàu, không được thì làm vợ hai cũng được, ít nhất thì nửa đời sau cơm áo chẳng còn lo.

 

Cúc Băng vui đến mức tay chân run bần bật, chẳng buồn chải tóc rửa mặt, lập tức chạy một mạch tới trại trẻ mồ côi Du Sơn muốn tìm lại đứa con thất lạc bấy lâu nhưng người ta chỉ lạnh lùng trả lời: “Không có đứa trẻ nào như vậy cả, từ trước tới nay cũng chưa từng có.”

 

Tin sét đánh ngang tai như một thùng nước đá dội thẳng xuống đầu, dập tắt giấc mộng vàng rực của Cúc Băng trong tích tắc, cô như con gà sống rớt vào nồi nước sôi. Trước cổng cô nhi viện, cô lăn lộn khóc lóc, dọa tự tử, nhưng người phụ trách chẳng buồn nhướng mày, chỉ đứng nhìn cô làm loạn mà mặt lạnh như tiền.

 

Thấy ầm ĩ chẳng ăn thua, cô liền chạy thẳng đến đồn cảnh sát báo mất tích, nói con trai yêu quý của mình mất tích.

 

Kết quả? Cô cái người tự xưng là mẹ đến tên con, mặt mũi ra sao còn chẳng nhớ nổi, bị bỏ vào cô nhi viện từ khi nào thì mù mờ không rõ, không có lấy một manh mối xác thực. Tóm lại, hỏi gì cũng "không biết", "quên rồi", "hình như", khiến đám công an nghe xong chỉ biết mỉm cười lịch sự rồi nói: "Thông tin quá ít, không có cơ sở lập hồ sơ. Phiền cô về cho."

 

Cúc Băng lần nào cũng thua, nhưng vẫn chưa chịu bỏ cuộc. Cắn răng một cái, dậm chân một cái, cô mua vé xe cao tốc chạy sang Cục cảnh sát thành phố Trọng Quang, tính nhờ công an lớn bên đây ra tay tìm người cho chắc ăn ai ngờ lại vừa đúng lúc đụng phải hai người đang tan ca là Lâm Phỉ Thạch và Giang Bùi Di.

 

Vấn đề là Lâm Phỉ Thạch chưa bao giờ giỏi đối phó với kiểu phụ nữ rồ dại như thế này. Cậu hít sâu một hơi, bụng đau âm ỉ, nói một cách ôn tồn nhẫn nại: “Chị à, chị cứ làm ầm lên ở đây cũng chẳng giải quyết được gì. Hay thế này đi, chị nói hết tất cả các manh mối mà chị nhớ được, để lại số điện thoại, chúng tôi sẽ cử người đến Du Sơn hỏi lại thông tin. Trong vòng ba ngày sẽ có hồi đáp, chị thấy được không?”

 

Cúc Băng liếc mắt xoay hai vòng, lén nhìn sang mặt Giang Bùi Di vẫn lạnh như băng đá, không dám tiếp tục mặc cả cò kè, lập tức gật đầu: “Được, được.”

 

Cúc Băng nghĩ nghĩ, gãi đầu nói: “Hồi đó tôi sinh nó chắc cỡ chín tháng, cũng có thể là mười tháng gì đó, tôi cũng không nhớ rõ nữa. Chỉ chắc chắn là vào mùa thu mười bảy năm trước. Lúc sinh xong tôi nằm liệt giường, chẳng làm được gì, tiền thì xài gần hết, căn bản là không có cách nào nuôi nổi một đứa bé. Tôi đành nhờ chị họ mang nó tới trại trẻ mồ côi Du Sơn.”

 

Lâm Phỉ Thạch kiên nhẫn hỏi: “Bây giờ chị còn liên lạc được với chị họ đó không?”

 

Cúc Băng lắc đầu: “Chị ấy chết lâu rồi!”

 

Đuôi lông mày Lâm Phỉ Thạch giật nhẹ: “Vậy còn manh mối nào cụ thể hơn không? Kỹ một chút càng tốt.”

 

Giang Bùi Di bên cạnh nhắc bằng giọng thản nhiên: “Ví dụ như bớt bẩm sinh, hay cô có để lại đồ gì bên cạnh có thể chứng minh thân phận đứa bé?”

 

Cúc Băng trầm ngâm nửa ngày, cuối cùng “À” một tiếng rồi nói: “Không có! Lâu quá rồi, tôi không nhớ nổi cái gì hết!”

 

Trên bầu trời phía tây, từng khối mây đen như trát mực ùn ùn kéo tới, che khuất cả mặt trời đang lặn. Gió mùa hè nổi lên dữ dội, chẳng mấy chốc sấm sét nổ rền, một trận mưa giông sấm chớp kéo tới ào ạt đến nhanh như tâm trạng của tổ điều tra khi nghe xong lời khai của Cúc Băng vậy.

 

---

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Vụ án mới đây rồi! Cảm giác như đây là vụ đẹp nhất trong bốn vụ lớn từ đầu truyện tới giờ! Kết thúc vụ này là đến phần chính cốt truyện nha~

Bình Luận (0)
Comment