Vụ án mất tích này, ngay cả Cúc Băng còn không hiểu nổi. Sở cảnh sát ban đầu cũng không có ý định tiếp tục điều tra vì thật sự không có manh mối nào cả. Chẳng có điểm nào để bắt đầu. Nghe có vẻ hơi nhẫn tâm, nhưng thẳng thắn mà nói thì đến việc liệu đứa trẻ ấy có thực sự tồn tại hay không cũng không ai chắc được.
Cho đến khi, cha ruột của đứa trẻ một người đàn ông mang dáng vẻ “bá đạo tổng tài”, đột nhiên xuất hiện ở sở với một vali đầy ắp 1 triệu tệ.
Người đàn ông ấy tên là Đường Tín, 39 tuổi, mười bảy năm trước từng có một đêm cuồng nhiệt với Cúc Băng đúng kiểu tình một đêm. Sau đó thì phát hiện ra mình có vấn đề khó nói, ai cũng biết, và đến giờ vẫn chưa có con cái.
Nói cách khác, cái đứa trẻ vô danh kia nếu có thật – chính là người thừa kế duy nhất của cả gia sản bạc tỷ.
Không ai biết Cúc Băng dùng cách gì mà liên hệ được với vị đại gia này, kể với ông ta rằng năm đó cô từng sinh cho ông một đứa con trai, giờ sắp tròn 18 tuổi rồi. Đường Tín, dù không hẳn còn nhớ rõ khuôn mặt Cúc Băng, nhưng nghe đến việc mình có khả năng có con trai ruột, liền nghiêm túc hẳn. Với một người đến giờ vẫn chưa có con, lại càng gần tuổi trung niên, thì chuyện này đúng là đáng để quan tâm.
Ngay trong đêm, ông ta đặt vé máy bay, vé tàu, lặn lội cả ngàn cây số về thành phố Trọng Quang.
Sau khi nắm sơ tình hình, vị đại gia này lập tức nói một câu khiến ai cũng sững người: “Chỉ cần tìm được con tôi, tôi tài trợ sở cảnh sát các anh 1 triệu tệ.”
Ở thành phố Trọng Quang, con số ấy đúng nghĩa là thiên văn. Lương tháng của một cảnh sát hình sự bình thường chưa tới 2.000 tệ. Trên đường nhặt được tờ 100 tệ thôi là đủ để cười sướng cả ngày.
Phó cục trưởng Hà Phong nghe tin có người mang tiền tới “đặt cược tìm con”, đích thân ra tận cửa tiếp đón có 100 vạn tệ rồi, văn phòng khỏi cần tiết kiệm máy điều hòa nữa. Gặp khối băng cũng có thể cúi chào!
Giang Bùi Di thì khác anh chẳng quan tâm mấy chuyện tiền bạc. Hồi được Tỉnh Thính chia tiền thưởng, anh còn chẳng buồn nhận cho đủ. Nhưng lần này thì khác nhìn phản ứng của cấp trên, có vẻ chuyện này rất được xem trọng. Nếu Hà Phong đồng ý nhận khoản tài trợ này, thì cái án không đầu mối kia rất có thể sẽ “rơi” xuống đầu đội hình sự của bọn họ.
Đường Tín bước vào, mặc vest giày da bóng lưỡng, bụng có hơi bia nhẹ, kính đen đeo lấp lửng trên mũi, dáng điệu hết sức thành đạt xã hội thượng lưu. Ông ta ngồi phịch xuống ghế tiếp khách, nghiêm túc thở dài: “Cúc Băng có nói sơ với tôi rồi. Bây giờ đúng là khó mà tìm được đứa con trai ấy. Mấy ngày tới, e là sẽ phiền các anh cảnh sát rồi.”
Nói xong lại liếc một cái kiểu “tôi rất có mối quan hệ” rồi nhẹ giọng bổ sung: “Thành phố Trọng Quang này cũng chẳng có mấy đường tiến thân, nếu có ai định điều chuyển, tôi quen mấy lãnh đạo ở Tỉnh Thính, có thể hỗ trợ vài lời.”
…Đây đúng là đang phạm pháp ngay trước mặt kiểm sát trưởng đấy. Lâm Phỉ Thạch “khụ khụ” hai tiếng, mắt không nỡ nhìn, cúi đầu xoa xoa thái dương. Giang Bùi Di thì mây đen kéo tới, sấm chớp lộp bộp ngay trên mặt.
Anh khoanh tay lạnh lùng hỏi: “Anh nói quen mấy lãnh đạo ở Tỉnh Thính? Tôi cũng muốn làm quen thử xem.”
Kỳ Liên ngồi một bên chỉ muốn lấy chân bới đất chui xuống, cố gắng cười gượng mà nói: “Đường tiên sinh, không giấu gì anh hai đội trưởng của chúng tôi đều là từ Tỉnh Thính xuống thị sát công tác đấy.”
Đường Tín mặt đổi màu ngay lập tức, sắc thái chuyển từ cao thâm khó dò sang muốn độn thổ, vội vàng cười chữa cháy: “À... cũng không phải thân thiết gì lắm chỉ là từng ăn vài bữa cơm chung thôi. Thật ra thì, chuyện điều chuyển hay thăng chức vẫn nên dựa vào năng lực cá nhân anh thấy đúng không?”
Giang Bùi Di chẳng nói chẳng rằng, chỉ nhìn chằm chằm vào ông ta với vẻ mặt lạnh như băng.
Đường Tín bắt đầu toát mồ hôi sau lưng.
Lâm Phỉ Thạch khẽ nhéo nhéo sau cổ Giang Bùi Di, như đang vuốt lông con mèo đang dựng ngược, sau đó nở nụ cười thân thiện kiểu “hoa giao tế”: “Đường tổng, đường xa đến đây chắc chắn cũng chẳng dễ dàng gì. Tôi hiểu anh rất nôn nóng muốn tìm con trai. Thế này đi, tôi đích thân dẫn anh đến trại trẻ Du Sơn một chuyến, xem thử có thể dò hỏi được gì không. Anh thấy sao?”
Lâm Phỉ Thạch không muốn để Giang Bùi Di tiếp xúc quá nhiều với kiểu người như Đường Tín. Vì cậu biết Giang Bùi Di cực kỳ dị ứng với mấy ông doanh nhân thành đạt mà toàn nói chuyện cửa sau. Nhỡ đâu Đường Tín nói lỡ lời một câu thôi, kiểu gì cũng chọc cho Giang Bùi Di nổi bão ngay tại chỗ.
Từ ngoài nhìn vào, ai cũng nghĩ Giang Bùi Di là kiểu người lạnh lùng khó gần, kiểu băng sơn mỹ nhân. Nhưng cái thứ khí chất từng l**m máu trên lưỡi dao ấy, không phải thứ mấy người ham tiền có thể đem tiền ra so được. Đường Tín diễn không nổi, đành cười trừ: “Thế thì quá tốt rồi. Phiền cậu Lâm.”
Trại trẻ Du Sơn nằm ở khu vực phía dưới thành phố, cách sở cảnh sát khoảng một tiếng rưỡi lái xe. Lâm Phỉ Thạch ban đầu định dẫn hai thực tập sinh đi trước thăm dò tình hình. Kết quả là Giang Bùi Di lại chủ động nói muốn đi cùng.
Lúc về văn phòng thay đồng phục cảnh sát, Lâm Phỉ Thạch nhỏ giọng hỏi: “Không phải anh luôn khó chịu mấy kiểu người như ông ta à? Tránh xa cho khỏe, mắt không thấy tim không đau, tự nhiên đi cùng tôi làm gì?”
Giang Bùi Di chỉ cúi mắt, không nói gì.
Bởi vì anh đâu thể nói cho Lâm Phỉ Thạch biết từ sau lần bị Côn Ngữ bắt cóc, anh hơi bị ám ảnh tâm lý nhẹ. Anh sợ sẽ lại có chuyện, cho nên mới kiên quyết đi theo, không rời nửa bước.
Nếu Lâm Phỉ Thạch biết được anh lo cho cậu tới mức ấy, chắc vui đến nỗi cái đuôi cũng vẫy đến tận trời. Nhưng cậu không nghĩ xa đến vậy, chỉ cho rằng phó đội trưởng Giang là kiểu người cực kỳ có trách nhiệm.
…
Khi họ đến được trại trẻ Du Sơn, đồng hồ đã chỉ hơn 3 giờ chiều. Giang Bùi Di tháo dây an toàn, mở cửa xuống xe. Lâm Phỉ Thạch vẫn ngồi yên ở ghế phụ, chưa có ý định bước xuống.
Giang Bùi Di chống một tay lên mép cửa xe, cúi mắt nhìn xuống người vẫn còn ngồi trong ghế phụ, hỏi: “Sao còn chưa xuống?”
Lâm Phỉ Thạch “ừm” một tiếng, mắt đảo về phía cánh tay mình, xoay xoay nhẹ: “Tôi mới chợp mắt một chút, chắc tì tay lên cửa xe lâu quá nên bị tê.”
Trong đáy mắt Giang Bùi Di thoáng hiện ý cười mềm mại. Anh cúi người tháo dây an toàn giúp cậu, sau đó vòng qua bên kia xe, đưa tay ra: “Xuống đi.”
Cử chỉ dịu dàng như thế rõ ràng không giống phong cách thường ngày của đội phó Giang, cái người lạnh lùng đến độ diệt sạch tính người. Lâm Phỉ Thạch như được sủng mà hoảng, ngẩng đầu nhìn anh một cái, rồi chậm rãi đỡ cổ tay bước xuống xe.
Thực tập sinh đứng bên cạnh đội mũ cảnh sát, nhìn cảnh tượng này mà trong lòng cảm khái: “Lâm công chúa” đúng là ngày càng kiều quý thật rồi.
Cơ sở vật chất của trại trẻ Du Sơn nghèo nàn đến đáng thương. Tường đá xây bằng mấy tảng bê tông chồng lên nhau, các khe nứt đủ để nhét mấy ngón tay. Vào mùa đông chắc chắn gió lạnh thổi qua cũng không chặn nổi. Có vài căn nhà còn xiêu vẹo như thể chỉ cần ai bước mạnh một cái là sập ngay lập tức. Vừa bước vào, Lâm Phỉ Thạch đã hồn vía bay mất nửa, sợ mình vô tình giẫm mạnh một phát khiến cái nơi sắp thành phế tích này đổ tanh bành.
Cậu không nhịn được than: “Nơi này nghèo dữ thần, không sợ mấy đứa nhỏ chơi giỡn làm sập phòng à?”
Giang Bùi Di nhíu mày nhẹ.
Cả nhóm đi vào trại trẻ, trong góc sân có mấy đứa nhỏ đầu tóc bù xù, mặt mày lấm lem đang ngồi xổm thành vòng tròn, có vẻ đang chơi gì đó. Bên cạnh là một nhân viên nam đứng dựa vào tường quan sát.
Hộ sĩ thấy có người vào, vội lau tay lên áo, chạy nhanh về phía họ.
Lâm Phỉ Thạch hơi hất cằm, ra hiệu cho Giang Bùi Di để ý đến hắn.
Giang Bùi Di dừng chân.
—— vừa nhìn thấy Đường Tín, ánh mắt người hộ sĩ hơi thay đổi, nhưng chỉ trong chớp mắt đã trở lại như cũ. Hắn nở nụ cười mang tính nghiệp vụ: “Chào các anh, cảnh sát đến có việc gì vậy?”
Lâm Phỉ Thạch đưa thẻ ngành ra, lịch sự nói: “Là thế này, có người báo rằng mười bảy năm trước ở trại trẻ này từng tiếp nhận một bé trai, nhưng giờ đứa trẻ ấy không còn ở đây nữa. Bọn tôi đến để tìm hiểu thêm một chút.”
“Mười bảy năm?” Người hộ sĩ nhíu mày, gãi đầu: “Khoảng thời gian đó lâu quá rồi, khi đó chưa có hệ thống lưu trữ gì cả chắc khó tra lắm. Nhưng mời các anh vào trong ngồi.”
Anh ta đưa tay ra hiệu, dẫn họ về phía văn phòng làm việc bằng bê tông.
Lâm Phỉ Thạch vừa đi, vừa liếc mắt nhìn lũ trẻ phía sau. Bọn nhỏ bẩn thỉu tơi tả, nhưng lại trật tự một cách kỳ lạ, đồng loạt mở to mắt nhìn họ. Ánh mắt tụi nó không có tia sáng, giống như những cái giếng cạn, mang theo một cảm giác nặng nề áp lực khó hiểu.
“—Không có hồ sơ cũng không sao. Chỉ cần từng sống ở đây, chắc chắn sẽ để lại dấu vết.”
Vừa bước vào văn phòng, Lâm Phỉ Thạch đã chủ động lên tiếng: “Chỗ các anh mỗi dịp Tết hẳn đều có chụp ảnh đúng không? Lúc nãy tôi thấy ngoài hành lang treo rất nhiều hình của bọn nhỏ. Có ảnh chụp gia đình không?”
“Có, có, để tôi đi tìm.” Người hộ sĩ vừa nói vừa nhìn lướt qua mấy người, rồi bất ngờ chỉ vào Đường Tín: “Cảnh sát, các anh đang tìm con của vị này à?”
Lâm Phỉ Thạch khẽ nhướn mày: “Sao anh biết?”
Người hộ sĩ ngẫm nghĩ một hồi, như đang cân nhắc nên nói sao cho hợp lý, chậm rãi mở lời: “Vừa nãy nhìn thấy ông ấy, tôi liền thấy quen mặt. Trước đây trong viện phúc lợi từng có một cậu bé trông rất giống ông ấy, giờ chắc tầm 17 tuổi.”
Vừa nghe vậy, mặt Đường Tín lập tức đổi sắc, hấp tấp hỏi: “Bây giờ cậu bé đó đâu? Con tôi đâu rồi?”
Người hộ sĩ thoáng bối rối, khó xử nói: “Thằng bé ấy tôi nhớ rõ lắm, nhưng nó bị đuổi khỏi viện khoảng một hai năm trước rồi.”
—Bị đuổi ra khỏi trại trẻ?
Lâm Phỉ Thạch và Giang Bùi Di lập tức liếc nhau, mặt không biến sắc hỏi tiếp: “Tại sao lại bị đuổi?”
Người hộ sĩ nhăn trán, dường như không biết nên trả lời thế nào, đang loay hoay tìm từ thì ngoài cửa có người chạy vào một người đàn ông mặc áo dài kiểu cũ, chính là viện trưởng Cung Kiến Hợp của trại trẻ.
Ông ta đeo kính, mặt đầy áy náy, vừa bước vào vừa nói: “Xin lỗi, lúc nãy tôi đang xử lý công việc trên tầng, giờ mới nghe có cảnh sát đến, nên tới chậm.”
Giang Bùi Di chỉ vào Đường Tín, đi thẳng vào vấn đề: “Trước đây, chỗ các ông có cậu bé nào trông rất giống người này không?”
Viện trưởng nhìn Đường Tín, sửng sốt nói: “Rất giống! Phải nói là như hai giọt nước!”
Viện trưởng Cung lại lên tiếng: “Tôi mới tiếp nhận trại phúc lợi này chưa được mấy năm, cũng không rõ tình hình lúc đón nhận đứa bé đó, chỉ nhớ mang máng là có một người phụ nữ đem tới vào buổi tối, không để lại tên họ gì cả. Chúng tôi cứ thế gọi nó là Tiểu Tranh.”
Lâm Phỉ Thạch nhíu mày: “Tiểu Tranh sao lại bị đuổi ra khỏi trại phúc lợi?”
Viện trưởng Cung thở dài, giọng đầy đau lòng: “Vì nó nhiều lần quấy rối mấy cô bé đồng trang lứa ở đây.”