Giang Bùi Di sơ lược tính toán số người trong phòng, thật ra một căn nhà nhỏ lụp xụp, nứt nẻ đến mức như sắp sập, mà lại chứa được hơn hai mươi đứa trẻ thì đúng là chuyện khó tin. Ánh trăng mỏng manh xuyên qua khung cửa sổ, in xuống mặt đất vài vệt sáng tối lờ mờ, bọn trẻ ngủ không theo trật tự gì, người ngả nghiêng nằm nghiêng nằm ngửa, có mấy đứa chia nhau một cái chăn mỏng, tay chân lộ ra ngoài, nhìn mà khiến người ta không khỏi thấy chua xót trong lòng.
Bọn trẻ trong phòng đều tầm tuổi tiểu học, chưa đến mười tuổi, những đứa lớn hơn thì không ở cùng phòng với tụi nhỏ.
Phải nói một câu công bằng, cô nhi viện Du Sơn thật sự không chính quy chút nào, phòng ốc và thiết bị ở đây hoàn toàn không đạt chuẩn của các cơ sở phúc lợi nhà nước. Nhưng Trọng Quang không phải là nơi có thể cân nhắc bằng tiêu chuẩn thông thường. Hơn nữa, bản ý của cô nhi viện là nhận nuôi trẻ lang thang không nơi nương tựa, dù gì cũng còn tốt hơn để bọn nhỏ đói chết ngoài đường. Nói thế nào thì cũng là đóng góp cho xã hội, các cơ quan nhà nước phần lớn đều mắt nhắm mắt mở cho qua.
Lâm Phỉ Thạch khẽ gãi má phải, nheo mắt nhìn ra xa: "Hay là mình qua chỗ khác xem thử?"
Giang Bùi Di gật đầu, mười ngón tay song song giơ lên ra hiệu, rồi cả hai lặng lẽ bước khỏi căn phòng, ngay đúng lúc này khóe mắt Giang Bùi Di bỗng bắt được một tia sáng bạc le lói, như có gì đó phản chiếu ánh trăng. Anh lập tức dừng chân, Lâm Phỉ Thạch đi bên cạnh cũng dừng lại theo: "Sao vậy?"
Giang Bùi Di nghiêng người về bên phải một bước, ngẩng đầu nhìn về phía vừa phản sáng, trên cánh cửa gỗ treo một tấm biển số bằng sắt đã sơn, mặt trên viết bốn con số đen: 0426.
Lâm Phỉ Thạch cũng nhìn theo tầm mắt anh, đuôi lông mày khẽ nhúc nhích, trên mặt hiện ra một biểu cảm đầy hứng thú.
Cô nhi viện Du Sơn lại có cả 0426?
Vậy thì 0816 có phải cũng ở gần đây?
Hai người liếc nhau dưới ánh trăng, trong khoảnh khắc đã hiểu được suy nghĩ của đối phương. Họ men theo bóng tối sát chân tường, vòng qua mấy căn phòng có đèn sáng rồi đi về phía khác. Theo như quan sát sơ lược của Lâm Phỉ Thạch, không phải căn phòng nào cũng có biển số nhà. Căn thư viện lúc nãy thì không có, những phòng họ đi vào trước đó cũng không, nếu không phải ánh mắt Giang Bùi Di tinh tường thì trong bóng tối mịt mờ này, đến cả cái bảng số đó chắc cũng bị bỏ sót.
Họ đi gần như nửa vòng cô nhi viện, phát hiện ra phần lớn những phòng có biển số là nơi để ngủ hoặc từng được dùng làm nơi nghỉ. Còn những căn phòng khác thì ở trong trạng thái "không tên không số", phía trước trơ trọi chẳng có gì.
Vừa rẽ qua một góc tường, thì đúng lúc có một hộ công nam đi ra ngoài vệ sinh, bộ dạng lười nhác, kéo quần vừa ngáp vừa đi. Giang Bùi Di thấy bóng người lấp ló phía xa, lập tức kéo Lâm Phỉ Thạch đang lơ mơ như đang mộng du vào lòng mình, cậu vốn nhẹ tênh, bị lôi đi cứ như là "bay" vào lòng Giang Bùi Di vậy.
Giang Bùi Di dựa sát vào tường, ghé bên tai cậu khẽ "suỵt" một tiếng, âm thanh gần như không nghe thấy: "Có người."
Lâm Phỉ Thạch vốn đã mỏi mệt, bèn lười biếng ôm lấy anh, một tay đặt lên eo thon của Giang Bùi Di, cảm giác áo sơ mi anh mặc rất mỏng, da thịt nóng ấm bên dưới khiến người ta khó chịu đựng, cậu bèn dán vào tai anh, giọng cợt nhả: "Ca ca, anh có lạnh không nha?"
Giang Bùi Di đã quá quen với kiểu đùa giỡn không đúng lúc đúng chỗ của người này, mặt không đổi sắc để mặc cậu ôm. Chờ đến khi hộ sĩ đi vệ sinh huýt sáo trở về phòng, anh mới kéo tay Lâm Phỉ Thạch ra, tiếp tục đi về phía trước.
Lúc này quả thực hơi chậm rồi. Ngày thường không có chuyện gì thì tầm 11 giờ là Lâm Phỉ Thạch đã hẹn hò với Chu Công ba lần rồi, mấy hôm nay lại chẳng ngủ ngon, cậu cúi đầu dụi mắt, cố gắng vực dậy tinh thần, lặng lẽ theo sát bước chân Giang Bùi Di.
Ở góc Tây Nam cô nhi viện có mấy căn nhà nhỏ lẻ loi, vì quá tồi tàn nên họ chưa từng ghé đến nên nhìn cứ như chỉ cần đụng nhẹ một cái là sập, hoàn toàn không thể ở được.
Hai người tiến sát đến bên mấy căn phòng này, ánh mắt Giang Bùi Di quét một vòng rồi dừng lại. Ở phòng cuối cùng có treo một tấm biển số lỏng lẻo, chỉ còn một cây đinh bám víu giữ lại trên khung cửa, trên đó là bốn con số 0816!
Đôi mắt mệt mỏi của Lâm Phỉ Thạch mở to ra, bốn con số ấy như bùa chú dẫn lối sang một thế giới khác. Giang Bùi Di lấy chiếc chìa khóa mang theo, mở ổ khóa trên cửa, nhẹ nhàng đẩy vào liền "kẹt..." một tiếng vang lên trong đêm tối im lặng, nghe như tiếng động phá tan lòng người.
Dù không bật đèn, chỉ nhờ chút ánh trăng yếu ớt, họ vẫn có thể thấy rõ lớp bụi dày đặc phủ đầy mặt đất. Cánh cửa vừa được mở ra như thể đánh thức một điều gì đó đã bị phong ấn từ lâu, một nơi hiển nhiên đã rất lâu rồi không có người bước vào.
Chiếc chìa khóa trong dạ dày Tiểu Tranh có thể mở được cánh cửa này, chứng tỏ nơi cậu ấy muốn chỉ chính là chỗ này.
Chỉ là mọi chuyện lại suôn sẻ đến mức khó tin. Gần như không tốn mấy công sức, hai người họ đã tìm được phòng 0816, trơn tru như thể có thần giúp sức. Lâm Phỉ Thạch không ngờ, cái manh mối mà cậu luôn nghĩ là cao siêu bí hiểm, lại đơn giản tới mức dễ như trở bàn tay bị họ phát hiện.
Nhưng vấn đề là trong phòng 0816 rốt cuộc có thứ gì? Tiểu Tranh nuốt chìa khóa là vì mục đích gì?
Phòng này đã bị bỏ trống hơn một năm, khóa vẫn chưa từng bị thay. Nghĩa là người trong cô nhi viện vẫn chưa phát hiện ra việc Tiểu Tranh từng dùng cách đau đớn đến cực đoan để đưa chiếc chìa khóa ra ngoài. Nếu họ đã biết, căn phòng này chắc chắn không thể còn y nguyên đến bây giờ.
Thế nhưng trong phòng không có nơi nào đủ để giấu vật gì bí mật cả. Chỉ có một cái tủ gỗ thấp cũ kỹ, vài chiếc ghế băng đầu gỗ, thêm một chiếc giường đá cứng ngắc.
Không khí ngột ngạt vì đã lâu không có người ở khiến Lâm Phỉ Thạch khó chịu, phế quản bắt đầu ngứa ran, cậu khẽ ho một tiếng, đưa tay che mũi rồi cẩn thận mở tủ ra xem thì nhìn vào chỉ thấy trống rỗng, đến một mẩu giấy rách cũng không có.
Xét theo trình độ xây dựng của cô nhi viện Ấu Sơn, căn phòng này gần như không thể có hầm bí mật hay cơ quan. Như vậy chỉ còn lại chiếc giường đá kia, chiếc giường thấp sát đất, xây dính liền, trông chẳng khác nào mọc lên từ mặt sàn, bề mặt rêu phong cứng cáp đến kỳ dị.
Giang Bùi Di nghĩ ngợi một chút, sau đó cúi người nâng tấm ván giường lên. Dưới lớp đá tảng, dường như có thứ gì đó sẫm màu đang lặng lẽ phản chiếu ánh trăng u tối như quỷ dị.
Lâm Phỉ Thạch bật đèn pin điện thoại, ánh sáng hắt qua kẽ tay chiếu xuống nền đất cũng là lúc họ thấy rõ vật kia.
Thứ đó có màu rỉ sắt, nhưng nhìn kỹ lại chính là máu đã khô.
Tấm ván giường vừa được nhấc lên, bên dưới hiện ra những vết máu cũ từ nhiều năm trước. Đó thật sự là cảnh tượng khiến người ta nổi da gà. Nhưng điều khiến Lâm Phỉ Thạch càng rùng mình hơn, là hình vẽ được tạo nên từ chính vết máu ấy... hình một người que, nguệch ngoạc và thô kệch.
Đúng vậy, là kiểu hình người que từng bước từng bước rất trừu tượng. Những nét máu thô to, không giống vẽ bằng ngón tay, mà có thể là bằng ngón chân, hoặc một bàn tay quơ loạn mà để lại. Mỗi người que đều to một cách dị thường, những đường tròn thì xiêu vẹo méo mó, tạo nên một vẻ gì đó vừa hoang đường, vừa âm u, buồn cười nhưng lại quái dị.
Tim Lâm Phỉ Thạch đột nhiên chùng xuống, một dự cảm lạnh buốt sống lưng bắt đầu dâng lêncó lẽ suy đoán trước đó của cậu là sự thật. Tiểu Tranh không thể nói, không thể viết, hoàn toàn mất năng lực giao tiếp với thế giới bên ngoài. Cậu ấy chỉ còn cách dùng những hình vẽ như thế này, không ai hiểu nổi, để truyền đi một lời nhắn mà bản thân không thể nói thành tiếng.
Chỉ tiếc là tất cả đã đến trễ một năm.
Giang Bùi Di nhìn chằm chằm vào vết máu hồi lâu, lấy điện thoại ra chụp lại vài bức ảnh, sau đó đặt lại tấm ván giường, mặt không đổi sắc, bình tĩnh lạ thường, nói nhỏ: "Thấy rồi thì đi thôi. Ở đây không an toàn."
Lâm Phỉ Thạch khẽ gật đầu, như đang suy nghĩ gì đó rất sâu.
---
Trở về xe, Giang Bùi Di mở ảnh chụp ra phóng to, gửi cho Lâm Phỉ Thạch xem.
Do nét vẽ người que không tuân theo đường thẳng hay vuông góc gì, toàn là những đường cong lượn sóng khó hiểu, nên việc giải mã bức hình này cũng không hề dễ. Duy chỉ có một góc dưới bên phải bức vẽ là rõ ràng hơn cả vì có hai hình người que, một cái vẽ khá chuẩn, có đầu có chân, vừa nhìn đã biết là "người"; cái còn lại thì kì dị đầu là hình "O", thân giống chữ "D", hai chân lại giống hai chữ "V" ngược. Nhìn sơ giống như một đứa trẻ đeo cặp sách, hoặc cũng có thể là một dáng người đang chống nạnh.
Bên cạnh hai người que còn có một khung vuông, bên trong không rõ là thứ gì.
Đây là manh mối mà Tiểu Tranh để lại cho họ sao? Cậu ấy đang muốn nói điều gì?
"Cái này là xoa eo? Hay đeo cặp đi học?" Lâm Phỉ Thạch vò trán, phân tích nửa ngày mà vẫn không hiểu gì: "Phong cách đúng kiểu trừu tượng."
Giang Bùi Di cũng không nhìn ra được ý gì cụ thể trong hình vẽ, lắc đầu: "Để anh chuyển cho đội kỹ thuật hình ảnh ở Cục xử lý xem thử."
"Ừm." Lâm Phỉ Thạch đáp gọn, mắt lim dim sắp không mở nổi nữa. Cậu vốn có thói quen vừa ngồi xe là ngủ, thế là chẳng mấy chốc đã nghiêng đầu tựa lên vai Giang Bùi Di, hít thở đều đều mà ngủ say.
Khi họ về tới Cục đã gần sáng, Giang Bùi Di kéo Lâm Phỉ Thạch nửa mê nửa tỉnh xuống xe. Biết có gọi cũng không tỉnh, anh bèn cúi người bế cậu lên, đưa về ký túc.
Khung xương Lâm Phỉ Thạch gầy nhẹ, cả người không có bao nhiêu sức nặng. Giang Bùi Di khẽ đỡ đầu cậu rồi đặt lên giường, cởi giày, cởi áo khoác, tay chân thuần thục, vẻ mặt vẫn rất đứng đắn. Anh là người nổi tiếng trầm lạnh trong Cục, làm những việc thân mật kiểu này mà không đổi sắc mặt, không đỏ tai, không mang theo chút màu sắc ái muội nào cũng chỉ đơn giản, gọn gàng, nghiêm túc.
Sau đó, anh kéo chăn đắp cho cậu, rồi tự đi tắm nước lạnh. Lúc bước ra, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm ngắn cũn cỡn, gần như chỉ che được tới đùi, hai chân dài thẳng tắp lộ ra dưới ánh đèn, khiến người ta khó rời mắt.
Anh vén chăn nằm xuống giường. Lâm Phỉ Thạch dường như cảm nhận được, trở mình một cái, tay bất giác đặt lên eo anh.
Một đêm không mộng mị.
---
Tác giả có lời muốn nói:
Thi xong rồi!!!
Ngày mai vẫn chưa chắc update kịp nha TT. Luận văn tốt nghiệp còn chưa xử lý xong, đúng là kéo deadline đến tận cùng của tuyệt vọng...