Nghịch Lưu - Thương Nghiên

Chương 79

Lâm Phỉ Thạch đã rất lâu rồi không nghe thấy cái tên “Châu Lưu”, cậu theo bản năng quay đầu lại nhìn người phụ nữ trước mặt. Khuôn mặt xa lạ ấy, khi nhìn kỹ lại có vài nét giống với hình ảnh mơ hồ trong ký ức cậu, nhưng vẫn có chỗ không giống, khiến cậu hơi ngập ngừng, thử gọi một tiếng dò xét: “Dì Phương?”

 

Dì Phương “ấy da” một tiếng, giơ tay vỗ nhẹ sau lưng cậu một cái, đánh giá cậu từ trên xuống dưới, tươi cười rạng rỡ: “Lúc nãy nhìn bóng dáng đã thấy giống rồi! Đúng là con rồi, bao nhiêu năm không thấy, giờ quay về lại còn đẹp trai hơn hồi trước nữa!”

 

Khóe mắt Lâm Phỉ Thạch cong cong, nở nụ cười: “Thật ra cũng năm sáu năm rồi không gặp dì. Dì thì không hề thay đổi, vẫn trẻ trung như trước luôn.”

 

“Đừng có nịnh bợ dì! Miệng con sao dì lại không biết? Từ nhỏ đã biết tô vẽ người ta rồi,” Phương dì cười nói đầy thân thiết, “Lần này về là thăm ba mẹ hả?”

 

“Dạ.” Lâm Phỉ Thạch đặt tay lên chiếc vali, hơi buồn bã nói:
“Chỉ là hình như họ không có ở nhà.”

 

“Con không gọi báo trước cho họ hả? Chắc họ ra ngoài dạo phố rồi, để dì gọi điện kêu họ về cho!” Nói rồi, dì Phương lập tức rút điện thoại ra, gọi cho mẹ của cậu, giọng nói to rõ vang vọng cả hành lang: “Chị với anh đi đâu rồi đấy? Mau mau về nhà đi, con trai chị về rồi kìa, đang đứng trước cửa chờ hai người đấy!”

 

“Gì mà không tin? Nó đang đứng ngay cạnh tôi đây này! Không tin thì để nó nói chuyện với chị luôn!”

 

Dì Phương nhét điện thoại vào tay Lâm Phỉ Thạch. Cậu áp máy vào tai, bên kia chỉ có tiếng thở rất khẽ, gần như nín thở lắng nghe. Không gian im ắng trong thoáng chốc, sau đó Lâm Phỉ Thạch khẽ cất giọng: “Mẹ ơi, con về thăm ba mẹ.”

 

“À, ơ, thật… thật là con sao…” Bên kia truyền đến giọng nói có phần luống cuống của mẹ cậu, hồi lâu mới lắp bắp được mấy lời:
“Con đang đứng trước nhà hả? Vậy… vậy mẹ với ba về ngay, con cứ ở nhà Dì Phương đợi tụi mẹ một chút nhé…”

 

Lâm Phỉ Thạch nhẹ nhàng nói: “Dạ, mẹ đừng vội, cứ đi đường cẩn thận thôi.”

 

Cúp máy, Phương dì lấy lại điện thoại, tò mò nhìn cậu: “Mấy năm nay con đi đâu thế? Dì hỏi mẹ con mà bà ấy cứ giấu giấu giếm giếm, chẳng chịu nói gì, chẳng lẽ con đi làm cái gì bí mật hả?”

 

Lâm Phỉ Thạch bật cười: “Con mà làm gì ghê gớm được đâu. Dì nhìn bộ dạng con là biết liền mà.”

 

Dì Phương gật gù tán đồng: “Cũng đúng, con từ nhỏ đã trắng trẻo nho nhã, không giống kiểu chịu nổi vất vả đâu.”

 

Lâm Phỉ Thạch chỉ mỉm cười, không nói gì thêm. Hai người đứng trước cửa trò chuyện lặt vặt một lúc, chưa được bao lâu thì thang máy kêu “đinh” một tiếng. Cánh cửa mở ra, bước ra là hai người trung niên một nam một nữ, gương mặt đầy vội vàng, thở hổn hển, rõ ràng là vừa hấp tấp chạy về.

 

Nghe tiếng động, Lâm Phỉ Thạch quay đầu lại. Trong mắt cậu ánh lên nụ cười ấm áp: “Ba, mẹ.”

 

Nếu so trực diện, Lâm Phỉ Thạch có nét giống mẹ hơn. Bà là một phụ nữ xinh đẹp, sắc sảo, trông không rõ tuổi tác, ngũ quan tinh tế thanh nhã, làn da trắng như sứ, đôi mắt to giờ đã hoe đỏ, không chớp lấy một lần mà chỉ nhìn cậu đăm đăm.

 

Tuy Lâm Phỉ Thạch vẫn hay liên lạc với ba mẹ qua điện thoại, video call nhưng gặp mặt trực tiếp như thế này, thực ra đã nhiều năm rồi chưa từng có.

 

“Dì Phương, con xin phép vào trước ạ.” Lâm Phỉ Thạch nói, rồi cùng ba mẹ bước vào nhà.

 

Mẹ Châu vẫn không rời mắt khỏi con trai, ánh nhìn chan chứa thương nhớ. Môi bà run run: “Sao lần này lại đột ngột quay về thế? Là… là mấy chuyện đó kết thúc rồi à?”

 

“Vẫn chưa đâu ạ. Lần này con về để làm một tiểu phẫu, xin nghỉ được một tháng.” Hàng mi dài của cậu cụp xuống, giọng nói nhẹ như gió: “Làm xong là con phải quay lại.”

 

Ba cậu lau mặt, giọng khàn khàn: “Đói bụng chưa? Để ba đi nấu cơm cho con ăn. Lâu như vậy không về, con ngồi nói chuyện với mẹ đi.”

 

Mẹ Châu xót xa hỏi: “Phẫu thuật gì cơ?”

 

“Chỉ là mấy cái chữa trị da liễu thôi mà, không sao đâu mẹ.” Lâm Phỉ Thạch ngồi xuống ghế sofa, giọng thật nhẹ: “Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm.”

 

“Nhớ mẹ mà con còn muốn đi? Còn phải đi…” Mẹ cậu rốt cuộc không kìm được, nghẹn ngào khóc nấc lên, “Lần trước con nói với mẹ sẽ không dính vào mấy chuyện nguy hiểm đó nữa mà…”

 

Lâm Phỉ Thạch vươn tay ôm mẹ, cổ họng nghèn nghẹn, thì thầm:
“Lần này thật sự rất nhanh thôi, rất nhanh sẽ xong. Mẹ đừng khóc như thế…”

 

Mẹ cậu vỗ nhẹ lưng con trai mấy cái, nước mắt rơi ướt hàng mi, khiến tim Lâm Phỉ Thạch như thắt lại. “Mẹ…”

 

Bà vừa khóc vừa mắng yêu, giọng mũi đặc quánh: “Hồi đó cứ muốn con học Hán ngữ văn học cổ, ai ngờ con cứ nhất quyết theo cái người không hiểu nổi đó! Đã bao nhiêu năm rồi? Từ nhỏ mẹ chưa từng để con chịu khổ, vậy mà con lại tự biến mình thành ra thế kia. Châu Lưu, nếu con xảy ra chuyện gì, ba mẹ thật sự sống không nổi đâu, con biết không?”

 

Hốc mắt Lâm Phỉ Thạch đỏ lên, một vị cay đắng dâng lên tận cổ họng. Cậu gật đầu, giọng khàn đi: “Con biết mà. Con cũng không thể không có ba mẹ. Con sẽ về, thật sự sẽ về.”

 

Dừng một chút, cậu nói tiếp: “Mấy năm nay con ở bên ngoài sống cũng ổn lắm, đồng nghiệp đối xử với con rất tốt. Có một chuyện, con muốn nói với mẹ, là con thích một người… người đó là đồng nghiệp của con.”

 

Mẹ cậu “A” lên một tiếng.

 

“Bọn con mới xác định quan hệ chưa lâu, hơn nữa bình thường anh ấy cũng rất bận, nên lần này con không đưa về gặp ba mẹ được.” Lâm Phỉ Thạch từ trước đến nay chẳng biết ngại là gì, thế mà không hiểu vì sao, khi nhắc đến người trong lòng trước mặt mẹ, mặt lại khẽ ửng đỏ, giọng nói cũng hơi ngập ngừng. “Lần sau có cơ hội, con sẽ hỏi xem anh ấy có muốn tới gặp ba mẹ không.”

 

Mẹ cậu cau mày nhìn cậu, nghiêm túc nói: “Trừ khi con xác định sẽ gắn bó cả đời với người ta, nếu không thì đừng có ai cũng dắt về nhà.”

 

Lâm Phỉ Thạch nghe vậy liền bật cười, như một cậu trai đang yêu lần đầu, có phần tự hào nói: “Không ai tốt hơn ảnh được đâu.”

 

Đúng lúc đó, điện thoại Lâm Phỉ Thạch reo lên một tiếng “ting” là tin nhắn WeChat. Người trong lòng nhắn: “Ăn cơm chưa?”

 

Cậu lập tức trả lời: “Vừa mới về tới nhà, ba đang nấu ăn, em đang trò chuyện với mẹ.”

 

Sau đó cậu đưa điện thoại cho mẹ xem, giọng líu ríu đầy vui vẻ:
“Ảnh đang quan tâm con kìa!”

 

Mẹ cậu nhìn vào màn hình, nét mặt bỗng trở nên kỳ lạ. Bà do dự một lúc, rồi hỏi: “Người yêu con làm ở sở thú à?”

 

“…”

 

Lâm Phỉ Thạch nhìn dòng chữ trên đầu khung chat ghi: “Người Nuôi Khổng Tước”, rơi vào trầm mặc. Cậu nên giải thích thế nào cho mẹ hiểu rằng cái người bị gọi là khổng tước ấy chính là mình.

 

Im lặng một lát, Lâm Phỉ Thạch như sực nhớ ra điều gì đó quan trọng, liền nói: “À đúng rồi… ảnh cũng là con trai.”

 

Mẹ cậu nghe vậy cũng không quá bất ngờ. Bà vốn là người cởi mở, luôn theo kịp thời đại, đối với chuyện tình cảm đồng giới không có định kiến gì. Chỉ gật đầu nói: “Mẹ đoán được. Con đẹp trai quá, con gái chắc chẳng dám yêu.”

 

Lâm Phỉ Thạch không nhịn được bĩu môi, nhỏ giọng phản bác:
“Ảnh không phải vì con đẹp nên mới yêu đâu. Lúc mới gặp, ảnh còn chê con nhìn ‘cũng được’, kiểu thẳng nam chính hiệu, trong mắt ảnh chó mèo chim chóc gì cũng cùng một kiểu nhưng mà bây giờ thì, ảnh thấy con là đẹp nhất rồi!”

 

Mẹ cậu thầm nghĩ: Nó hẳn là thực sự thích người kia.

 

Châu Lưu từ nhỏ vốn là kiểu người sống nội tâm, tình cảm luôn rất nhạt nhòa, dù là vui hay buồn cũng không bao giờ thể hiện quá mức. Rất hiếm khi thấy nó vui mừng rõ rệt như vậy, lại còn hào hứng nói về một người như thế.

 

“Có ảnh không? Cho mẹ xem mặt mũi ra sao.” Chu mẫu hỏi.

 

Vì tính chất công việc đặc thù, bên họ hầu như không cho phép chụp ảnh. Trong máy Lâm Phỉ Thạch thật sự không có tấm nào. Cậu nghĩ nghĩ, rồi nói: “Để con hỏi xem ảnh có tiện gọi video không.”

 

Cậu gửi tin nhắn cho Giang Bùi Di: “Anh đang ở nhà hả? Mẹ em muốn nhìn anh một chút.”

 

Giang Bùi Di không ngờ Lâm Phỉ Thạch lại công khai luôn với gia đình, còn muốn gọi video cho mẹ xem mặt mình, cảm giác chuyện này đến hơi đột ngột. Nhưng nghĩ lại, nếu Phỉ Thạch đã nói vậy, chắc chắn mẹ đang ngồi cạnh, không tiện từ chối. Anh đành phải cởi áo ngủ, thay một chiếc sơ mi chỉnh tề, rồi gọi video lại.

 

Gương mặt Giang Bùi Di hiện lên trên màn hình, anh rất ăn ảnh, làn da trắng, xương mày cao, sống mũi thẳng, cả gương mặt sắc nét rõ ràng, có chiều sâu và góc cạnh. Khi biểu cảm không quá nghiêm, anh trông ôn hòa, có nét thư sinh thanh lịch.

 

Giang Bùi Di hơi ngượng, chào một tiếng: “Chào dì ạ.”

 

Mẹ Châu mỉm cười đáp lại: “Chào con.”

 

Lâm Phỉ Thạch thò đầu vào khung hình, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm vào màn hình, giọng hơi nũng nịu: “Anh đang làm gì ở nhà thế?”

 

Giang Bùi Di đáp: “Vừa định đi ngủ.”

 

“Bữa tối ăn gì rồi?”

 

“Ăn mì gói.”

 

“Không có em ở nhà, chẳng ai nấu cơm cho anh hết, một mình thì cũng đừng ăn uống qua loa vậy chứ. Ngày mai trưa em về nấu cho anh món ngon, nhớ phải ăn nhiều vào, hứa với em là phải mập lên mười cân đấy!”

 

Giang Bùi Di không giỏi lắm trong mấy tình huống kiểu thế này, nhất là khi đang “phát cẩu lương” trước mặt phụ huynh. Vì vậy phần lớn thời gian chỉ có Lâm Phỉ Thạch là người nói chuyện.

 

—— Mẹ Châu cũng hơi bất ngờ, không ngờ bạn trai của con trai mình lại là kiểu người như vậy. Vì Châu Lưu từ nhỏ đã có tính cách lạnh nhạt, luôn giữ khoảng cách với mọi người, kiểu ngoài lạnh trong nóng điển hình. Bà cứ nghĩ đối phương sẽ là kiểu chủ động, có phần ngang ngược mới đúng, ai ngờ lại là một cậu trai trầm ổn, yên tĩnh đến vậy.

 

Giang Bùi Di hỏi: “Em đã biết lịch phẫu thuật chưa?”

 

“Chắc là ba ngày nữa. Trước khi mổ em sẽ báo cho anh, anh đừng lo.” Lâm Phỉ Thạch trả lời.

 

“Được rồi, người cũng cho mẹ em xem rồi, giờ em cúp máy đây, mai anh còn phải đi làm nữa.” Lâm Phỉ Thạch liếc nhìn mẹ một cái, rồi nói với Giang Bùi Di: “Ngủ ngon nha, ca ca~”

 

Giang Bùi Di đáp: “Ngủ ngon, tạm biệt dì ạ.”

 

Mẹ Châu nhìn cậu, chậm rãi nói: “Không giống như mẹ tưởng tượng cho lắm. Nhưng là, con là người chủ động theo đuổi cậu ấy à?”

 

“Dĩ nhiên rồi ạ, người ta gọi ảnh là ‘đóa hoa cao lãnh của chúng con’ cơ mà, con theo đuổi ảnh cũng lâu lắm rồi.” Lâm Phỉ Thạch dừng một chút, rồi nói tiếp, “Gia đình anh ấy đều đã hy sinh vì công việc, hồi nhỏ sống cũng cực khổ, lúc bọn con mới gặp nhau, ảnh còn có phản ứng tâm lý do sang chấn nữa, như một con nhím ấy. Nhưng giờ ổn cả rồi. Anh ấy là người rất giỏi, con thực sự rất quý ảnh.”

 

Mẹ Châu thở dài: “Chỉ là nhìn hơi gầy. Nhìn vào thì đúng là kiểu thư sinh yếu đuối.”

 

Lâm Phỉ Thạch: “…”

 

Cậu có nên nói thật cho mẹ biết bạn trai mình thực ra là một chiến thần, từng một mình đấu tay đôi với trùm m* t** quốc tế, lên trời xuống biển không việc gì là không làm được, có thể solo cả một đội vũ trang không?

Bình Luận (0)
Comment