“Lâm đội, người mà hôm qua cậu bảo tôi tra thông tin ấy, xác nhận rồi nhé, đúng là dân gốc Tháp Bộ thôn, tên Mầm Xả Thân. Vợ hắn là Mầm Hồng hiện tại vẫn đang bị tạm giữ trong đồn bọn mình!”
Phân khu Hướng Dương được xem như đại bản doanh của nhà họ Mầm, ít nhất một nửa dân cư ở đó mang họ Mầm, mà đôi vợ chồng này năm trăm năm trước còn là người cùng nhà luôn đấy.
Lâm Phỉ Thạch bật loa ngoài điện thoại, ngồi cạnh giường bệnh Giang Bùi Di để cùng nghe. Vừa dứt câu, anh hỏi tiếp: “Nhà hắn còn ai khác không?”
Hai người đang nói chuyện đều có chất giọng rất đặc trưng, giọng Lâm Phỉ Thạch luôn mang theo chút cười cợt không đứng đắn, trầm thấp nhưng lại có chút lười biếng dễ làm người ta mềm lòng tựa như rượu vang đỏ vậy. Còn giọng Giang Bùi Di thì hoàn toàn trái ngược với cậu, anh lạnh lùng, lãnh đạm, kiểu như làn gió thổi qua suối băng mùa đông.
Vừa nghe thấy giọng kia, Kỳ Liên bên kia lập tức tỉnh táo, nói liến thoắng: “Theo lời vợ hắn Mầm Hồng kể lại thì trong nhà còn có một đứa con trai. Nhưng mấy hôm trước thằng bé được gửi sang nhà người thân rồi, giờ vẫn chưa về, chắc là chưa biết chuyện gì xảy ra.”
“Ừ, tôi biết rồi.” Lâm Phỉ Thạch gật đầu, giọng vẫn thản nhiên, “Mai chủ nhật, cậu báo với mọi người nghỉ làm, ở nhà nghỉ một ngày đi.”
Kỳ Liên sung sướng đáp ngay: “Dạ được, Lâm đội gặp lại!”
Cúp máy xong, quay sang đã thấy Giang Bùi Di nhìn cậu với ánh mắt không thể tin nổi: “Bây giờ tình hình căng như dây đàn mà cậu còn bảo người ta nghỉ?!”
Hiện tại phòng thẩm vấn ở cục công an đã tề tựu mấy chục người bị bắt, chưa rõ ai là chủ mưu, ai là đồng phạm. Mức độ phạm tội ra sao, cần phải thu thập thông tin, thẩm vấn, điều tra, rồi còn làm báo cáo tổng hợp... Khối lượng công việc khổng lồ đến nỗi ngày đêm liên tục còn chưa chắc xử lý xong. Giờ đúng là lúc thiếu người trầm trọng, vậy mà Lâm Phỉ Thạch lại dám dẫn đầu cho mọi người nghỉ?
Lâm Phỉ Thạch mặt không đổi sắc, lý do chính đáng rành rành: “Vốn dĩ mai là ngày nghỉ rồi. Cảnh sát cũng là người, bắt người ta tăng ca thêm thứ Bảy đã ngại lắm rồi. Cướp luôn quyền giải trí chính đáng của cấp dưới là không được đâu nha.”
Giang Bùi Di: “Cậu—”
Lâm Phỉ Thạch không đợi anh nổi giận đã tranh nói trước, giọng mềm như kẹo bông: “Có gì cứ từ từ nói, đừng dữ với tôi mà~”
Giang Bùi Di im lặng, mặt không cảm xúc nhìn cậu một lúc, rồi dời mắt đi chỗ khác, môi mấp máy hai cái: “Tôi đề nghị cậu đi thẩm vấn thử Mầm Hồng. Nếu Mầm Xả Thân thực sự có hành vi gì đó, có thể cô ta biết một phần nội tình.”
Lâm Phỉ Thạch im lặng một chút rồi hỏi: “Anh nghĩ có khả năng Biên Thụ Toàn là do Mầm Xả Thân giết không?”
Cậu vốn không biết rõ hai người kia, chỉ từng thấy thi thể của Mầm Xả Thân. Còn Giang Bùi Di thì từng tiếp xúc với hắn khi còn sống, hơn nữa còn biết một vài chi tiết về cái chết của Biên Thụ Toàn.
Giang Bùi Di hơi ngả ra sau, cau mày theo thói quen, nhắm mắt nhớ lại: “Tôi nhớ lúc nhìn thấy thi thể Biên Thụ Toàn, căn cứ vào tình trạng tử thi thì người này đã chết ít nhất hai tiếng trước rồi, thời gian tử vong chắc nằm khoảng từ 5 đến 6 giờ tối. Nhưng tôi không chắc lắm.”
“…… Nhà của Biên Thụ Toàn cực kỳ sạch sẽ, không có dấu vết ẩu đả, cho nên khả năng tử vong đột ngột là rất cao. Với lại, trên cánh tay hắn có một dấu kim tiêm, tôi nghi là bị ai đó tiêm thuốc độc chết người, khả năng là người quen.”
“Còn có phải Mầm Xả Thân không thì… tôi không kết luận được.”
---
Lâm Phỉ Thạch sau đó quay trở lại cục, dẫn theo một cảnh sát trực ban, đích thân đi thẩm vấn Mầm Hồng.
Trước khi bắt đầu buổi thẩm vấn, Lâm Phỉ Thạch gọi điện cho Giang Bùi Di đang dưỡng thương trong bệnh viện, bật chế độ loa ngoài để anh có thể nghe được toàn bộ quá trình.
Mầm Hồng là một người phụ nữ trung niên có ngoại hình khá đặc biệt, đuôi mắt đầy nếp nhăn, tóc ngắn rối tung như cỏ dại, làn da ngăm đen, môi mím chặt như kẹp sắt. Bà ta thấp, người tròn lẳn, vóc dáng chắc nịch như thể một nhân vật hoạt hình bị phóng to quá đà, ngồi lọt thỏm trên ghế thẩm vấn trông có phần khập khiễng, lạc quẻ với khung cảnh nghiêm túc xung quanh.
Lâm Phỉ Thạch vừa đẩy cửa bước vào, cả căn phòng như bừng sáng hẳn lên. Bộ cảnh phục màu đen cứng ngắc không hề làm mờ đi dáng vẻ phong lưu thoải mái của cậu, ngược lại càng khiến cho khí chất ấy trở nên nổi bật như thể cậu mang theo một loại “mùi vị” khiến người ta dễ mềm lòng, khó phòng bị.
Cậu không buồn giới thiệu tên tuổi hay thân phận, chỉ mỉm cười nhàn nhạt, đi thẳng vào vấn đề: “Chào bà Mầm Hồng, tôi có vài chuyện muốn hỏi, mong bà có thể trả lời đúng sự thật.”
Mầm Hồng gật đầu, vẻ mặt lộ rõ do dự: “Là… là về chồng tôi sao? Ổng mấy hôm rồi chưa về nhà…”
Lâm Phỉ Thạch nghiêng người tựa nhẹ vào lưng ghế, hàng mi dài cụp xuống, giọng nói vẫn mang vẻ dễ chịu: “Tôi nghe nói Biên Thụ Toàn là hàng xóm của nhà bà. Quan hệ giữa hai gia đình như nào?”
“Không tốt lắm.” Mầm Hồng đáp. “Ông nhà tôi không thích giao du với người nghiện ngập.”
“Vậy ông Mầm Xả Thân mất tích từ khi nào?”
“Cũng được năm sáu hôm rồi…”
“Chiều hôm ông ấy mất tích, có ra khỏi nhà không?”
Lần này Mầm Hồng hơi ngẩn ra, suy nghĩ vài giây rồi mới nói: “Không có.”
Giọng Giang Bùi Di vang lên qua điện thoại, nhẹ nhàng như đang trò chuyện bình thường: “Bà đừng vội. Có thể nhớ lại kỹ hơn một chút, không cần đi ra ngoài quá lâu, chỉ cần rời khỏi tầm mắt của bà trong thời gian ngắn cũng được.”
Mầm Hồng lặng im khá lâu như đang suy nghĩ tầm hơn một phút, rồi mới mở miệng: “Hình như ổng có ra nhà vệ sinh một chuyến. Nhưng chưa đến mười phút là quay về rồi. Sau đó buổi tối có đi đâu lần nữa, rồi không thấy về nữa.”
Nhà Mầm Xả Thân và nhà Biên Thụ Toàn là hàng xóm, cách nhau chưa đến một phút đi bộ. Mười phút đủ để gây án rồi quay lại nhà như không có chuyện gì.
Ngay lúc đó, trong đầu Lâm Phỉ Thạch chậm rãi dựng lên một bức tranh giả định.
Biên Thụ Toàn hôm đó ở nhà một mình, hàng xóm cách vách là Mầm Xả Thân đột nhiên tự tiện sang nhà chơi. Hắn nói với Biên Thụ Toàn là trong thôn mới bào chế ra một loại m* t** kiểu mới, hỏi thử có muốn thử tí không.
Biên Thụ Toàn là con nghiện lâu năm, gần như không chút do dự mà đồng ý ngay.
Mầm Xả Thân móc ra một ống tiêm, tiêm thẳng vào tay hắn nhưng đó hoàn toàn không phải m* t** kiểu mới gì cả, mà là thuốc độc, loại có thể khiến người chết trong thời gian ngắn.
Có lẽ sau khi tiêm xong, Mầm Xả Thân vẫn vừa nói chuyện vừa cười, thong thả rời khỏi nhà Biên Thụ Toàn rồi quay về nhà mình như không có chuyện gì.
Lâm Phỉ Thạch hỏi tiếp, giọng thản nhiên: “Hắn đi vệ sinh lúc mấy giờ?”
Mầm Hồng cố nhớ lại một lúc, nói: “Chắc tầm 4 giờ rưỡi, gần 5 giờ gì đó tôi cũng không nhớ rõ lắm.”
Nhưng chính Giang Bùi Di từng nói, thời gian tử vong của Biên Thụ Toàn ước chừng là từ 5 đến 6 giờ tối!
Suy luận bắt đầu có điểm trùng khớp.
Lâm Phỉ Thạch không biểu cảm gì đặc biệt, tiếp tục hỏi: “Trước khi mất tích, ông ấy có biểu hiện gì lạ không?”
“Hắn đưa con trai chúng tôi sang gửi nhà người quen,” Mầm Hồng đáp, giọng khàn khàn, “rồi bảo là sắp tới sẽ dẫn tôi đi, rời khỏi nơi này, không quay về nữa. Hắn nói về sau sẽ có tiền, không cần sống dựa vào cái thôn này nữa, bảo tôi chuẩn bị dọn dẹp đồ đạc.”
Nghe đến đây, Lâm Phỉ Thạch hơi cau mày, hỏi:
“Sao tự dưng lại đòi đi? Ông ta không phải trước giờ vẫn muốn ở lại Tháp Bộ thôn à?”
Mầm Hồng đáp, giọng vẫn đều đều: “Ông ấy vốn không muốn làm mấy việc buôn bán m* t**. Nhưng trong thôn đưa tiền cho tụi tôi, bắt làm việc cho họ ban đêm phải đi tuần tra, canh chừng không cho người ngoài lạ mặt vào. Tụi tôi không muốn sống như vậy đâu, nhưng mà tụi tôi nghèo quá, thôn mà không chu cấp cho thì tụi tôi không sống nổi.”
Trên đời này, mọi giá trị đạo đức, mọi đúng sai trắng đen, đều khó mà thắng được năm chữ:
“Tụi tôi nghèo quá rồi.”
Đặc biệt là khi đã nghèo đến mức không còn khả năng sinh tồn, thì khát vọng sống trở thành thứ mạnh mẽ đến tuyệt đối, có thể nghiền nát mọi lương tri và lý trí.
Lâm Phỉ Thạch chống cằm, hỏi tiếp: “Thế sao đột nhiên ông ta quyết định dẫn bà đi? Tiền ở đâu ra? Bà có hỏi không?”
“Hắn không nói. Chỉ bảo tôi đừng hỏi. Tôi là đàn bà, hắn đi đâu thì tôi theo tới đó thôi…” Mầm Hồng nói bằng giọng gần như đã chán sống. “Tối hôm đó, ông ấy đi tuần đêm theo lịch chia ca rồi không quay về nữa.”
Lâm Phỉ Thạch nghe đến đây, đuôi mày hơi nhếch lên một chút rất nhỏ, gần như không thấy. Cậu vốn luôn cực kỳ phản cảm kiểu tư tưởng phụ thuộc vào chồng như thế, nhất là khi nó được thốt ra một cách cam chịu, thờ ơ, từ một người phụ nữ trưởng thành.
Mầm Hồng ngước lên nhìn cậu, đôi mắt đã mất đi ánh sáng, giọng nói gần như run rẩy: “Cảnh sát… chồng tôi… ông ấy… có sao không?”
Lâm Phỉ Thạch vẫn giữ nguyên ánh mắt nhìn bà ta, khóe môi mang theo một nụ cười rất nhẹ kiểu cười không thay đổi, nhưng không hề ấm áp.
Cậu đứng dậy, giọng hạ thấp: “Hắn chết rồi.”
Nói xong, Lâm Phỉ Thạch xoay người, bước ra khỏi phòng thẩm vấn, không quay đầu lại.
“Ê, anh nghe hết rồi đấy chứ?” Lâm Phỉ Thạch vẫn không cúp máy, tay đút túi đi thẳng về phía văn phòng, giọng cực kỳ thong dong.
“Ừm.”
Giang Bùi Di đang định nói ra vài suy nghĩ của mình, thì đầu bên kia lại nhàn nhạt thả xuống một câu:
“Tối nay anh muốn ăn gì?”
“…” Giang Bùi Di đành phải đổi chủ đề, thở nhẹ: “Về sau cậu không cần đến nữa. Có chuyện gì, tôi sẽ nhờ y tá giúp.”
“Dưới nhà ăn cơm khó nuốt lắm, đút cho con tôi nó còn không chịu ăn. Tối làm nồi cháo củ mài với tôm bóc vỏ đi. Tôi về nhà nấu trước rồi mang qua, gặp rồi nói tiếp.”
Giang Bùi Di ban đầu còn sửng sốt vì Lâm Phỉ Thạch có con trai? Rồi nghĩ đến mấy hôm nay ăn cơm không phải cơm nhà ăn chẳng lẽ đều là cậu ta nấu?
Vừa nghĩ đến đây, mặt Giang Bùi Di liền hơi biến sắc.
Anh thật sự không thích nợ ân tình, cảm thấy mấy cái qua lại giúp nhau kiểu này rất phiền phức. Một khi có qua có lại, ắt sẽ sinh ra mối quan hệ tế nhị — mà loại đó là thứ anh không giỏi đối phó nhất.
6 giờ tối, Lâm Phỉ Thạch tay xách một hộp cháo nóng hổi đến phòng bệnh, động tác quen như cơm bữa. Cậu đặt bàn xếp bên giường, lôi ra hai cái chén sứ từ ngăn tủ, chia cháo đặt trước mặt Giang Bùi Di.
Giang Bùi Di liếc qua trong chén là cháo hải sản dinh dưỡng, mùi thơm ngào ngạt, tôm bóc vỏ to béo gần như chen kín bề mặt. Bên dưới còn có củ mài, rau xanh, thịt gà xé nhỏ, sò biển dinh dưỡng đầy đủ, phối màu tinh tế, nhìn như sản phẩm bước ra từ bếp của một đầu bếp hạng sang.
Lúc này, trong lòng Giang Bùi Di khẽ động.
Anh biết thái độ mình với Lâm Phỉ Thạch vẫn luôn lạnh nhạt, thậm chí khá xa cách. Nhưng đối với ai, anh cũng đều vậy, không có ngoại lệ.
Chỉ là Lâm Phỉ Thạch dường như chưa từng bận tâm.
Cậu cả ngày cười tủm tỉm, nói năng nhẹ nhàng, chỉ cần bị lạnh giọng chút là lại hạ thấp giọng nũng nịu kiểu “Đừng hung dữ với tôi mà~”, như một cô nàng làm nũng với bạn trai.
Mà trớ trêu là Giang Bùi Di lại không làm gì được cậu cả.
Lâm Phỉ Thạch ngồi bên mép giường, lấy muỗng khuấy nhẹ cháo trong chén, vừa làm vừa thong thả nói: “Tôi nghĩ toàn bộ vụ này hẳn là như vầy. Nếu thực sự có một ‘con hổ già’ đứng sau, muốn chiếm lĩnh địa bàn ở thành phố Trọng Quang, bước đầu tiên chắc chắn là phải dọn dẹp đối thủ. Hắn biết Tháp Bộ thôn có vấn đề, nhưng không tự ra tay. Hắn dùng một thủ đoạn nào đó khiến cảnh sát chú ý đến khu này, buộc bên mình phải điều tra. Mầm Xả Thân là quân cờ đầu tiên. Hắn dùng tiền và lời hứa tự do để dụ hắn ta g**t ch*t Biên Thụ Toàn, rồi để cảnh sát phát hiện thi thể. Sau đó, Cục Công An trở thành quân cờ thứ hai. Hắn chỉ cần chờ bọn mình ra tay xóa sổ Tháp Bộ thôn coi như xử xong một thế lực mạnh mà không tốn giọt mồ hôi nào. Đêm hôm đó, Mầm Xả Thân chắc là có đi gặp ‘con hổ’ kia. Nhưng không ngờ, hắn bị lật kèo, bị giết bịt miệng.”
Giang Bùi Di im lặng lắng nghe, ánh mắt vẫn lạnh như thường lệ, không bộc lộ cảm xúc gì đặc biệt.
Lâm Phỉ Thạch nói tiếp: “Dựa theo suy đoán sơ bộ, kẻ đứng sau có trí thông minh cao, kinh nghiệm phạm tội dày dạn, thủ đoạn tàn độc, tham lam, không coi mạng người ra gì. Hắn còn nắm trong tay một lượng lớn m* t**, chắc chắn ở các khu vực nội địa khác cũng có tụ điểm buôn bán.”
“Thi thể Biên Thụ Toàn bị Lam Tưởng lo sợ, vội vàng ra lệnh hỏa táng ngay trong đêm. Mà người báo án ban đầu Mầm Xả Thân rất có thể chính là hung thủ giết Biên Thụ Toàn. Hắn la làng để che giấu, ai ngờ lại biến thành nạn nhân thứ hai.”
“Còn cái bóng thật sự, ‘chim hoàng tước’ ấy vẫn đang ẩn trong bóng tối, chưa từng lộ mặt. Giống như lẩn sau từng lớp sương mù, không nhìn rõ hình dáng, không sờ được thực thể.”
“Rốt cuộc, tối hôm đó giữa Biên Thụ Toàn và Mầm Xả Thân đã xảy ra chuyện gì, làm sao mà dẫn đến cả hai đều chết… Vĩnh viễn không tra được nữa. Chân tướng chôn vùi dưới lớp đất, cùng với xương cốt người chết.”
Bầu không khí trở nên lặng ngắt. Giang Bùi Di im lặng thật lâu, rồi đột nhiên lên tiếng: “Lâm đội, chúng ta còn thiếu thứ quan trọng nhất.”
Lâm Phỉ Thạch ngẩng đầu, ánh mắt khẽ động:
“Ừ?”
“Chứng cứ, đưa ra đi.” Giang Bùi Di từng chữ từng câu đều rõ ràng: “Thật ra cho đến tận bây giờ, bọn tôi hoàn toàn không có bất kỳ bằng chứng nào. Tất cả đều chỉ là suy đoán cá nhân của cậu, thậm chí từ đầu tới cuối có khi đều sai bét.”