Khoảng 3–4 giờ sáng, Lâm Phỉ Thạch mới bắt đầu hạ sốt, hai người mơ màng ngủ thêm được một chút. Đến 6 giờ rưỡi, Giang Bùi Di dậy nấu cơm, chuẩn bị đi làm ở thị cục. Lâm Phỉ Thạch cũng khó nhọc lồm cồm bò dậy khỏi ổ chăn, tóc tai bù xù, có chút ngơ ngác ngồi trên giường nhìn anh.
“Sao giờ này đã tỉnh rồi?” Giang Bùi Di sờ thử trán cậu cảm thấy không còn nóng mới yên tâm, “Không ngủ thêm chút nữa à?”
Lâm Phỉ Thạch dụi mắt, giọng nhỏ nhẹ: “Hôm nay em muốn đi thị cục với anh.”
Giang Bùi Di liếc cậu: “Giờ em là một cái bình hoa tàn phế, theo anh làm gì?”
“Dù sao anh cũng lái xe mà, em không có chạy lung tung, chỉ ngồi ngoan ngoãn trên sofa thôi, em đảm bảo!” Lâm Phỉ Thạch giơ hai ngón tay lên thề, “Một mình ở nhà buồn chết đi được, em muốn mọc nấm luôn rồi. Hơn nữa lâu rồi không gặp, cũng nhớ mấy đồng nghiệp nữa.”
Giang Bùi Di nghĩ nghĩ, dù sao cũng không bắt cậu đi bộ, vác theo một cái “đồ trang trí” cũng không sao, nên gật đầu: “Vậy xuống ăn sáng đi.”
Giang Bùi Di nấu cháo trứng gà với giò hun khói, Lâm Phỉ Thạch uống một tô đầy ắp, sau đó lết lết đi thay đồ, rửa mặt, rồi hí hửng ngồi xe máy mini “đô đô đô” chạy đến thị cục.
Vừa tới nơi, đồng chí Lâm Phỉ Thạch liền vào văn phòng quét một vòng hiện diện, đương nhiên nhận được sự an ủi nồng nhiệt của đám đồng nghiệp. Nhóm hình cảnh nhìn thấy bộ dạng ốm yếu của đội trưởng Lâm, lại thấy cảnh hoa xinh đẹp của thị cục như càng thêm yếu đuối, đồng loạt năn nỉ đội trưởng Giang nhất định phải nuôi cậu trắng trẻo mập mạp dù sao cũng là linh vật thị cục, linh vật phải có khí thế, ít nhất cũng phải 130 cân.
Lâm Phỉ Thạch một tay khoác vai Giang Bùi Di, cười tươi: “Giang đội của các cậu lần trước sụt cân đến giờ còn chưa mập lại đâu, mấy hôm nay tôi béo lên nhiều lắm rồi. Xin nghỉ dài như vậy, làm mọi người lo lắng.”
Một cảnh sát gần đó hỏi: “Giờ anh hồi phục sao rồi?”
Lâm Phỉ Thạch đáp: “Cơ bản là ổn, kiểm tra thêm một hai lần nữa là được ‘thả hình đầy đủ’ rồi.”
Lâm Phỉ Thạch vốn dĩ đã là người hay tám chuyện, mở miệng ra là trời nam biển bắc không ngừng nghỉ. Cứ thế nói đông nói tây với mọi người hơn nửa tiếng mà vẫn chưa có dấu hiệu chịu về phòng, giờ làm việc cũng đã trễ hơn mười phút. Giang Bùi Di mấy lần định chen vào nhưng không được, cuối cùng mới có cơ hội xen một câu: “Lâm đội nhà các cậu chưa khỏe hẳn, không đứng lâu được, tôi đưa cậu ấy về văn phòng trước, có gì nói sau.”
Lâm Phỉ Thạch nghe xong bĩu môi, làm ra vẻ bất đắc dĩ như bà nội trợ trong nhà, luyến tiếc liếc mọi người một cái rồi ngoan ngoãn để Giang Bùi Di dắt về văn phòng.
Chờ hai người đi rồi, đám hình cảnh mới vùi đầu vào công việc. Bỗng một nữ cảnh thở dài: “Sao trông Lâm đội giống như vừa bị giày vò xong thế?”
“…”
— Câu này như vạch trần thiên cơ, cả văn phòng đều bừng tỉnh, như vừa nhận ra điều gì đó. Không khí chợt trở nên quỷ dị, Kỳ Liên đập bàn cười rũ rượi: “Ha ha ha ha! Tôi thắng rồi! Trả tiền trả tiền! Giang đội chưa bao giờ làm tôi thất vọng!”
Đám “đảng Lâm-Giang” đập bàn giãy dụa: “Anh không có bằng chứng! Anh đưa bằng chứng ra đi!”
Kỳ Liên bình tĩnh phản đòn: “Cho tôi một lý do khả thi để cảnh hoa biến thành vậy?”
Có người phun ra một câu chết người: “Dễ thôi, Giang đội vì yêu mà phá giới.”
Kỳ Liên: “…”
Nghe hợp lý quá, phản bác không nổi.
Giang Bùi Di dắt Lâm Phỉ Thạch như món bảo bối đặt lên sofa, cúi xuống nhìn cậu: “Đứng lâu như vậy, chân không đau à?”
Lâm Phỉ Thạch đưa tay véo má anh, thở dài: “Anh yêu à, em phải giải thích với anh thế nào thì anh mới chịu tin em không phải chỉ là một cái bình hoa đây?”
Giang Bùi Di lườm hắn, không nói gì.
Lâm Phỉ Thạch lập tức chuyển sang trạng thái “người già”, uể oải nằm dài trên sofa, lấy điện thoại ra, mở trò “Ếch Xanh Lữ Hành” tiếp tục cuộc sống chăm con ảo.
Thấy Lâm Phỉ Thạch không giở trò gì, Giang Bùi Di mới ngồi xuống ghế, mở máy tính, bắt đầu xử lý công việc trong hệ thống, khởi động một ngày làm việc mới.
Giữa hai người họ luôn có một loại bầu không khí kỳ lạ, giống như phản ứng hóa học vi diệu nào đó. Chỉ cần cùng ở trong một căn phòng, cho dù không nói gì, thậm chí không nhìn nhau, trong lòng vẫn cảm thấy vô cùng yên bình.
---
10 giờ sáng.
Cốc cốc cốc!
Giang Bùi Di: “Mời vào.”
Lâm Phỉ Thạch lười ngồi dậy, cứ thế nằm trên sofa giả chết, nhắm mắt vờ ngủ.
Kỳ Liên không nhận ra trò mèo của cậu, vừa bước vào đã thở dài thườn thượt: “Lâm đội, giờ thì tôi tin cậu là Conan nhập rồi vì tụi tôi vừa nhận được thông tin từ phân cục Hoa Triều, có một vụ giết người hàng loạt với chứng cứ cơ bản đã đủ xác định, tính chất cực kỳ nghiêm trọng, nên được chuyển về thị cục xử lý.”
“Làm sao cậu ta biết mình không ngủ?” Lâm Phỉ Thạch thầm nghĩ, không cam lòng ngồi dậy hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”
“Là thế này,” Kỳ Liên thao thao bất tuyệt, “Một giờ trước, phân cục Hoa Triều nhận được báo án. Ở một căn nhà trên đường Trường Minh, phát hiện một thi thể nữ không mặc gì. Nhìn sơ qua hiện trường, có thể phán đoán là bị cưỡng h**p rồi sát hại. Trong vòng một tháng qua, ở các khu vực khác trong thành phố Trọng Quang cũng đã phát hiện hai nạn nhân nữ có đặc điểm tương tự: đều tầm 35 tuổi, bị cưỡng h**p rồi giết hại. Dựa vào mục tiêu và phương thức gây án, cơ bản có thể xác định là cùng một hung thủ. Do đó vụ án được xác định là chuỗi giết người liên hoàn, và vì là án mạng nghiêm trọng nên chuyển về cho thị cục xử lý. Hiện trường vụ thứ ba vẫn chưa bị động chạm, Giang đội có thể trực tiếp tới đó xem xét.”
Giang Bùi Di lập tức đứng dậy: “Báo cho bên pháp chứng chuẩn bị, tôi sẽ qua ngay.”
Nói xong anh liếc nhìn Lâm Phỉ Thạch. Cậu chớp đôi mắt đào hoa, vô tội đáp: “Em ở lại thị cục chờ anh về.”
— Hiếm khi thấy Lâm Phỉ Thạch ngoan ngoãn như vậy, Giang Bùi Di vốn nghĩ cậu sẽ làm nũng đòi theo cùng, không ngờ lần này lại yên phận. Chuyện lạ tất có điều đáng ngờ, nhưng anh không kịp suy nghĩ kỹ, chỉ gật đầu, hạ giọng hỏi thêm: “Muốn ăn gì không? Lúc về anh mang cho.”
Lâm Phỉ Thạch cụp mắt, nhỏ giọng trả lời: “Muốn ăn sữa chua kem su.”
Trong lòng Kỳ Liên gào thét: “Hai người thật sự nghĩ nói nhỏ là tôi không nghe thấy à!!! Trời ơi!!!”
Cảnh sát Kỳ của chúng ta, mãi mãi là người tiên phong bị ăn cẩu lương trực diện nhất.
Giang Bùi Di vốn nổi tiếng hành động nhanh gọn, chưa đầy hai phút đã rời đi. Lâm Phỉ Thạch đứng trước cửa sổ nhìn theo bóng anh ra khỏi cổng, rồi lặng lẽ xoay người, đi đến bên bàn làm việc của anh, ánh mắt tối sầm nhìn chằm chằm mặt bàn hồi lâu. Như thể cuối cùng cũng hạ quyết tâm, cậu vươn tay kéo ngăn kéo tầng dưới cùng, tiếng va chạm trầm đục giữa gỗ và kim loại vang lên: đó là một khẩu súng ngắn đen nhánh.
Nói một cách nghiêm túc thì cảnh sát không được tự ý giữ súng bên người, chỉ được phát khi có nhu cầu đặc biệt. Nhưng khẩu súng này là Lâm Phỉ Thạch mang từ Tỉnh Thính về, một khẩu là của cậu, một của Giang Bùi Di. Không ai quản lý tại thị cục. Lâm Phỉ Thạch vốn không thích mang theo vũ khí hàng ngày, nên cứ để nó yên ở ngăn dưới cùng, phủ đầy bụi.
Sắc mặt cậu lạnh nhạt, tháo băng đạn ra, đổ đạn ra lòng bàn tay, “leng keng” một tiếng, đếm số lượng rồi từng viên từng viên bỏ trở lại. Cuối cùng “cạch” một tiếng gắn lại băng đạn động tác thành thục một cách bất ngờ, không hề thua kém Giang Bùi Di chút nào, cứ như một người đã luyện súng hàng năm vậy.
Lâm Phỉ Thạch hít sâu, khẽ nhắm mắt lại, rồi đặt súng về chỗ cũ, đóng ngăn kéo.
---
Hiện trường vụ án thảm khốc đến mức Giang Bùi Di cũng phải cau mày. Có thể tưởng tượng người bị hại trước khi chết đã vùng vẫy rất dữ dội, trên người đầy vết bầm tím. Thi thể sau khi cứng đơ lại càng trở nên méo mó, dữ tợn. Khi được phát hiện, nạn nhân không có mảnh vải che thân, cổ bị vặn ngược với một góc độ kỳ lạ, rõ ràng bị bẻ gãy do ngoại lực. Hai b** ng*c bị cắt rời, vùng dưới cũng bê bết máu cảnh tượng máu me be bét đến mức khiến người ta buồn nôn. Thật khó tưởng tượng trên đời lại có kẻ căm ghét phụ nữ đến mức độc ác như thế này thật rợn người.
“Khóa cửa có dấu vết bị cạy, theo nhiệt độ tử thi thì nạn nhân chết ít nhất 12 tiếng. Giác mạc đã vẩn đục, mắt bắt đầu phân hủy, phỏng chừng còn lâu hơn 12 tiếng nữa. Cụ thể phải chờ kết quả giám định pháp y.” Một cảnh sát đứng bên cạnh Giang Bùi Di, sắc mặt nặng nề, nói tiếp: “Hung thủ rõ ràng giết người trong trạng thái cảm xúc cực đoan. Đây là lần thứ ba gây án, e là không có ân oán cá nhân với nạn nhân nào. Gặp ai chọn người đó, hành vi phạm tội không phân biệt mục tiêu. Vụ kiểu này là khó xử lý nhất.”
Giang Bùi Di nhíu mày, trầm ngâm một lát rồi hỏi: “Không giống kiểu ra tay lần đầu, sao không thể lấy được DNA từ hai vụ trước để xác định danh tính?”
“Không được,” cảnh sát kia trả lời. “Phân cục đã lấy t*nh d*ch từ hiện trường làm giám định DNA, tra đối chiếu với kho dữ liệu địa phương, nhưng không tìm được kết quả. Ngay cả dấu vân tay, tóc và các vật chứng vi lượng cũng đã thu thập hết từ hiện trường trước, nhưng vẫn không xác định được danh tính hung thủ. Chúng tôi đã điều tra cả người thân, bạn bè, thậm chí những kẻ có mâu thuẫn với nạn nhân, vẫn không có ai đáng ngờ.”
Giang Bùi Di trầm giọng hỏi: “Có thể xác định chỉ có một hung thủ không?”
Cảnh sát bên phân cục sững người, không phải người thì chẳng lẽ là ma quỷ chắc?
Kỳ Liên vò đầu, nói: “Ờm cái này cũng khó nói. Tuy hiện trường ba vụ án chỉ thu được dấu vết của một người, nhưng cũng không thể loại trừ khả năng có nhiều hung thủ cùng gây án.”
Giang Bùi Di nét mặt bình thản, gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”
“À đúng rồi, Giang đội,” Kỳ Liên như sực nhớ ra điều gì, bổ sung: 'xCả ba nạn nhân đều có một điểm chung khá đặc biệt ——”
Giang Bùi Di nghiêng đầu nhìn hắn: “Gì cơ?”
---
Tác giả có lời muốn nói:
Vụ án này không liên quan đến tuyến truyện chính, chỉ dùng để làm phong phú thêm cốt truyện thôi, sẽ không viết dài đâu, kết thúc nhanh chóng nhé!