Nghịch Lưu - Thương Nghiên

Chương 93

—— “Người ái mộ của anh, Thừa Ảnh.”

 

Hai chữ “ái mộ” này thật sự quá ám muội, cứ như là từ ngữ dùng giữa những người yêu nhau ấy, Thừa Ảnh sao lại gửi cho Giang Bùi Di một tin như vậy?

 

Giang Bùi Di hơi do dự. Thật ra anh cũng không hiểu vì sao Thừa Ảnh lại xưng như thế với mình. Anh chưa từng tiếp xúc trực tiếp với Thừa Ảnh, cũng chẳng rõ tính cách đối phương ra sao, nên nhất thời cũng không tiện nói gì thêm, chỉ có thể nói thật: “Tôi cũng không rõ, tôi chưa từng nói chuyện trực tiếp với Thừa Ảnh, hoàn toàn không biết người này là kiểu gì. Vì sao hắn gửi tôi tin nhắn đó, tôi cũng không biết.”

 

Những người khác nghe vậy, ai nấy đều lộ ra biểu cảm vi diệu vì bị một tên cầm đầu tổ chức tội phạm để mắt tới, cảm giác thật sự quá là khó tiêu hóa……

 

“Nhưng đúng là hắn ‘nhìn thấy’ được tôi, mấy vụ án bọn mình từng xử đều có dấu vết Thừa Ảnh nhúng tay vào. Tôi ở ngoài sáng, hắn ở trong tối.” Giang Bùi Di không nhận ra ánh mắt kỳ dị của bọn họ, vẫn điềm tĩnh nói tiếp: “Có lẽ chỉ thấy hứng thú thôi.”

 

Đội phó Lưu vỗ tay cái bốp, nghiêm túc nói: “Người của Đất Bồi thì không cần thiết phải tự đổ vấy cái nồi đen lên đầu mình. Kẻ giết Lý Thành gần như đã có thể xác định nhưng Lý Thành thì có thù oán gì với Đất Bồi? Theo như tôi biết thì hắn chưa từng tham gia bất cứ hành động nào có liên quan đến tổ chức ấy. Thừa Ảnh ra tay với hắn để làm gì?”

 

Một cảnh sát hình sự khác bên cạnh như đang suy nghĩ gì đó, cất tiếng: “‘Tiện tay giải quyết một kẻ phiền phức không ra gì giúp cậu’ tại sao Thừa Ảnh lại nói là ‘giúp cậu’?”

 

“Có lẽ trong mắt Thừa Ảnh, với Giang đội mà nói, Lý Thành đúng là một thứ phiền phức,” Lâm Phỉ Thạch đột ngột lên tiếng, “Sao mọi người cứ phải dùng đầu óc b**n th** mà suy đoán suy nghĩ của một tên b**n th** thế?”

 

Vương Vĩ Hàng hừ lạnh một tiếng: “Nghe kiểu giọng điệu ấy thấy quái đản dã man, tôi nói chứ cái thằng Thừa Ảnh tám phần cũng là tên gay chết tiệt.”

 

Giang Bùi Di nghe thấy giọng điệu mỉa mai đó, mặt không biểu cảm nói: “Lưu đội, tôi chỉ có thể nói với mọi người đến đây thôi. Các manh mối khác thì có thể hỏi tổ giám định hiện trường, bên họ còn giữ một vài chứng cứ.”

 

.

 

Lúc này đã sáu, bảy giờ tối, nhưng do mấy vị lãnh đạo cấp trên vẫn chưa tan ca, đám nhỏ bên dưới cũng không dám lén trốn về trước. Giang Bùi Di mặt không biểu cảm đi xuống lầu, cực kỳ nghiêm túc gọi: “Kỳ Liên, lại đây, tôi có chuyện tìm cậu.”

 

Kỳ Liên bị dáng vẻ này của anh làm cho run bần bật, theo bản năng mà bắt đầu điểm lại tất cả các hành vi phạm lỗi gần đây của mình. Kết quả quá nhiều, điểm mãi không hết, khiến hắn cảm thấy mình sắp được độ kiếp lên trời luôn rồi. Các đồng nghiệp xung quanh nhao nhao nhìn cậu với ánh mắt “tự cầu nhiều phúc”, rồi nhanh chóng rút lui.

 

Kỳ Liên bước tới với dáng vẻ học sinh tiểu học bị gọi lên bảng, đối mặt với Giang Bùi Di, nuốt một ngụm nước bọt, bắp chân run bần bật, giọng run rẩy nói: “Giang… Giang đội…”

 

Giang Bùi Di “ừ” một tiếng, như vô tình hỏi: “Gần đây cậu có vẻ quan tâm chuyện giữa tôi với Lâm Phỉ Thạch lắm nhỉ?”

 

Kỳ Liên vừa nghe xong lập tức muốn quỳ luôn tại chỗ, trong đầu chỉ còn một câu: “Đứa nào khốn nạn mách lẻo vậy trời?! Ai chơi chiêu bán đồng đội thế hả?!” hắn căng hết da mặt nói: “À anh với Lâm đội đều là cấp trên của tôi mà, tôi chỉ là… quan tâm theo phép lịch sự thôi…”

 

Giang Bùi Di gật đầu bình tĩnh: “Ừ, vậy lát nữa cậu truyền tin cho bọn họ, bảo tôi với Lâm Phỉ Thạch đang quen nhau.”

 

Kỳ Liên còn chưa kịp hoàn hồn, chỉ kêu “Hả?!” một tiếng đầy chấn động, trợn mắt há mồm hỏi: “Ý tôi nghĩ có phải đúng cái ý đó không vậy?”

 

“Hôm nay những người tới đây, có người không ưa Phỉ Thạch, nói chuyện rất khó nghe,” Giang Bùi Di nhẹ nhàng mím môi, cúi mắt nói: “Tôi sợ sau này cậu ấy bị bắt nạt.”

 

Kỳ Liên: “…”

 

Cái này là gì đây?! Tổng tài bá đạo full kỹ năng bảo vệ người yêu?! Còn có cả  chồng quốc dân nữa không?!

 

Kỳ Liên gào thét trong lòng: Trời đất chứng giám!!! Tôi đoán đúng rồi!!! Giang đội quả nhiên không làm tôi thất vọng!!!

 

Hắn hoa nở trong lòng, quay đầu chạy thẳng: “Rõ rồi! Em đi liền! Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ luôn!”

 

Có tổ chuyên án tới điều tra vụ án của Lý Thành, áp lực trong cục rõ ràng đã giảm nhiều. Tối hôm nay Giang Bùi Di và Lâm Phỉ Thạch cùng nhau về nhà nghỉ ngơi. Mấy ngày rồi họ đều ngủ lại trong cục, vốn dĩ giấc ngủ đã nông, giờ tinh thần đều rất tệ.

 

Về đến nhà, Lâm Phỉ Thạch lấy ra một hộp sữa bò từ tủ lạnh, ngồi xuống ghế sofa: “Mai em đi bệnh viện tháo băng. Gần như hồi phục rồi, còn lại để nó tự lành là được.”

 

Giang Bùi Di hỏi: “Anh đi cùng em nhé?”

 

“Không cần đâu, em tự đi được.” Lâm Phỉ Thạch chớp mắt: “Người em đầy vết thương, sợ anh nhìn thấy lại đau lòng.”

 

Giang Bùi Di không nói gì, quay vào phòng tắm tắm rửa.

 

Lâm Phỉ Thạch nằm dài trên sofa, một tay che mắt, gương mặt thoáng hiện chút mệt mỏi. Một lúc lâu sau, gần như không thể nghe thấy, cậu khẽ thở dài một tiếng.

 

… Cậu thực sự hơi mệt rồi.

 

Giang Bùi Di mặc bộ đồ ngủ bằng cotton đơn giản từ phòng tắm đi ra, tóc vẫn còn ướt nước, từng giọt tí tách rơi xuống. Anh dùng khăn lông lau tóc qua loa, bước tới bên cạnh Lâm Phỉ Thạch, cúi người hỏi: “Ngủ rồi à?”

 

Lâm Phỉ Thạch nhéo nhéo hộp sữa bò, mở mắt ra, mỉm cười khẽ: “Chưa, chỉ nằm chút thôi. Anh tắm xong rồi à?”

 

Giang Bùi Di “ừ” một tiếng, ngồi xuống bên cạnh cậu, cũng không nói gì, chỉ yên lặng nhìn cậu. Biểu cảm trên mặt trông có phần dịu dàng.

 

Lâm Phỉ Thạch rất hiếm khi thấy Giang Bùi Di có vẻ mặt như thế này. Bình thường đối phương là kiểu có gì nói nấy, thẳng thắn cứng đầu, nên cậu thấy hơi tò mò, không nhịn được mà nghiêng đầu hỏi: “Sao vậy, anh có chuyện gì muốn nói à?”

 

Giang Bùi Di trông có vẻ hơi không được tự nhiên, vành tai trắng như tuyết thoáng nhuộm chút ửng hồng, anh ngước mắt nhìn cậu một cái, nhẹ giọng nói: “Thừa Ảnh nói mấy lời đó với anh, em hình như không ghen chút nào?”

 

Lâm Phỉ Thạch: “…”

 

Lâm Phỉ Thạch: “…”

 

Lâm Phỉ Thạch: “…”

 

Ai tới cứu cậu với?! Sao cái tâm hồn thiếu nữ chết sớm của Giang Bùi Di lại tự dưng sống dậy đúng vào thời điểm này thế hả?!! Vì! Cái! Gì!

 

Quá sốc, thật sự quá sốc, Lâm Phỉ Thạch không kịp phản ứng, một ngụm sữa bò phun ra suýt nữa sặc lên mũi, ho khan đến mức nước mắt nước mũi đều trào ra: “Khụ khụ…! Em khụ khụ khụ…!!”

 

Giang Bùi Di vỗ vỗ lưng cho cậu, nhíu mày nói: “Em phản ứng dữ vậy làm gì?”

 

“Bảo bối à, tự nhiên anh dịu dàng như vậy, em có hơi chưa kịp thích ứng đó.” Lâm Phỉ Thạch vừa dùng khăn giấy lau mặt vừa dở khóc dở cười: “Tụi mình chẳng phải thống nhất theo hình tượng thẳng nam cứng rắn sao?”

 

Giang Bùi Di ngơ ngác: “Hình tượng gì cơ?”

 

Lâm Phỉ Thạch không nhịn được cười lăn ra ghế sofa, ôm bụng cười nghiêng ngả, trời ơi cái người phó đội Giang này làm sao lại dễ thương đến thế chứ.

 

Giang Bùi Di chỉ vì bất chợt nhớ tới chuyện đó nên tiện miệng hỏi một câu, hoàn toàn không hiểu sao Lâm Phỉ Thạch lại cười dữ vậy, anh liếc cậu một cái, rồi đứng dậy về phòng ngủ luôn.

 

.

 

Sáng hôm sau, Lâm Phỉ Thạch đến bệnh viện tháo băng. Giang Bùi Di vẫn đi cùng, bởi vì sau vụ của Lý Thành anh không yên tâm để cậu ra ngoài một mình. Chỉ là bác sĩ không cho người nhà vào phòng tiểu phẫu, nên anh chỉ có thể đứng ngoài chờ.

 

Nửa chừng có một cô y tá ra ngoài đổi thuốc, Giang Bùi Di liền đứng dậy hỏi: “Tôi là người nhà bệnh nhân, cậu ấy hồi phục có ổn không?”

 

Y tá vừa đi vừa trả lời. " Cũng tạm ổn ạ, có điều trước kia xuất viện hơi sớm nên hồi phục chưa hoàn toàn. Bọn tôi sẽ thoa thêm một lớp thuốc mỡ, không cần băng lại nữa. Về sau chỉ cần chú ý vệ sinh là được.”

 

Giang Bùi Di khẽ gật đầu.

 

Cả quá trình xử lý mất hơn hai tiếng đồng hồ. Khi kết thúc, Lâm Phỉ Thạch ngồi trên bàn điều trị với một chiếc áo ba lỗ đen, những vết thương gồ ghề trên cánh tay đã không còn. Chỉ còn lại lớp da hơi tái, nhìn chung hồi phục khá tốt.

 

Giang Bùi Di bước vào, thấy cậu đang đờ đẫn nhìn chằm chằm vào cánh tay mình. Anh đưa tay xoa đầu cậu, dịu giọng nói: “Hè sang năm là có thể mặc áo ngắn tay rồi.”

 

“Em không mặc đâu.” Lâm Phỉ Thạch nghiêng mặt né tránh, giọng có vẻ chán nản: “Da em trắng như vậy, mà da tay lại không đều màu, mặc lên xấu lắm.”

 

Mỗi lần phẫu thuật xong tâm trạng của cậu đều tụt dốc, gương mặt như viết rõ chữ “Không vui”. Giang Bùi Di dỗ dành: “Vậy không mặc. Anh sẽ không nói cho ai hết.”

 

Lâm Phỉ Thạch khoác áo vào, liếc anh một cái, giọng nhỏ như muỗi: “Anh từng nói sẽ không chê em mà.”

 

Giang Bùi Di nghe vậy, trong lòng mềm nhũn, dịu dàng nói:
“Anh sẽ không bao giờ chê em.”

 

Thật ra cả đời này, Lâm Phỉ Thạch có lẽ cũng chỉ có thể “thẳng thắn thành khẩn” được với Giang Bùi Di mà thôi. Vì vậy, những thứ như da thịt hay vết thương ngoài da cũng chẳng quan trọng nữa. Người khác có nhìn thấy hay không cũng chẳng sao. Chỉ cần Giang Bùi Di không quan tâm là được. Nghĩ tới đây, Lâm Phỉ Thạch thấy nhẹ nhõm hẳn, xỏ đôi dép lê dùng một lần xuống đất, vui vẻ nói: “Tự do rồi! Về nhà thôi!”

 

Giang Bùi Di định đưa Lâm Phỉ Thạch về trước rồi quay lại cục cảnh sát, nhưng giữa đường thì nhận được cuộc gọi của đội phó Lưu, báo rằng vụ án của Lý Thành đã có tiến triển bọn họ vừa tìm được một viên đạn.

 

“Sau khi xin phép gia đình, tụi tôi đã tiến hành mổ khám nghiệm thi thể. Trong xương sọ phát hiện một viên đạn còn nguyên vẹn. Có nghĩa là Lý Thành đã bị bắn xuyên đầu rồi mới bị thiêu, cơ thể cháy đen sau đó. Hành vi này hiện giờ tôi vẫn còn rất nghi ngờ.” Lưu đội nói tiếp, “Hiện tại tụi tôi đang phân tích vết rãnh đạn để xác định súng b*n r*. Có thể sẽ có phát hiện.”

 

—— trên thế giới không có hai khẩu súng ngắn nào có vết rãnh nòng súng giống nhau hoàn toàn. Mỗi khẩu đều để lại dấu vết vi sai riêng biệt. Nói cách khác, chỉ cần có viên đạn là lý thuyết có thể truy ra chính xác khẩu súng đã b*n r* nó.

 

Dĩ nhiên, điều kiện đầu tiên là phải tìm được khẩu súng đó.

 

Giang Bùi Di đáp: “Nếu có gì cần tôi hỗ trợ thì cứ nói.”

 

Lâm Phỉ Thạch nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nhìn phẳng lặng như mặt hồ nghìn năm không gợn sóng.

 

Súng lục cậu ấy đã để lại rồi, nằm ngay trong ngăn tủ dưới bàn làm việc. Chỉ cần Giang Bùi Di có một chút nghi ngờ, mở tủ ra, lấy khẩu súng kia, bắn thử một viên, sau đó đem viên đạn đó và viên đã thu được từ hiện trường đặt dưới kính hiển vi để đối chiếu vết rãnh thì có thể lập tức xác nhận cùng một khẩu súng.

 

Từ đó cũng xác định được hung thủ thật sự là ai.

 

—— Chỉ cần Giang Bùi Di bắt đầu nghi ngờ cậu thôi.

 

Lâm Phỉ Thạch cúi đầu, trong đầu lặng lẽ tính toán: thời gian chắc cũng đến lúc rồi. Mạng lưới ở Trọng Quang mà cậu dày công dàn dựng cũng đã phát triển tới cực hạn, bây giờ nên bắt đầu thu lưới thôi.

 

Nhưng chỉ cần nghĩ tới phản ứng của Giang Bùi Di khi biết được sự thật, lòng cậu lại hơi run.

 

Bị người mình yêu phản bội rốt cuộc là cảm giác gì? Nếu phát hiện ra người nằm cạnh mình hóa ra lại là kẻ địch đứng ở phe đối lập anh ấy có thấy suy sụp không? Có tuyệt vọng không? Có khóc không? Sẽ rơi nước mắt không…? Có thể nào, sẽ giơ tay đánh cậu không?

 

“Đúng là một thằng khốn,” Lâm Phỉ Thạch siết chặt tay, trái tim run lên không kiểm soát được, tự cười giễu bản thân, Biết rõ Giang Bùi Di luôn nghiêm túc như vậy, tớ còn cố tình bước vào đời anh ấy như chẳng biết điều.

 

Nhưng…

 

…Cậu thật sự thích anh ấy.

 

---

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Lâm Phỉ Thạch: Tự tay bóc phốt chính mình.

 

Bạn nào chưa biết "rãnh nòng súng" là gì thì lên Baidu search hình ảnh một cái là hiểu ngay nhé!

 

Phía sau sẽ là màn cao trào lớn nè!

 

Từ giờ trở đi, mỗi ngày sẽ có chương mới đúng 12 giờ trưa! Ai đến trễ biến thành cún con nha! Không gặp không về!

Bình Luận (0)
Comment