Quách Sao Mai im lặng rất lâu vẫn chưa thốt ra được lời nào, lồng ngực như có thứ gì đang đập loạn lên, lục phủ ngũ tạng rung bần bật. Phán đoán của Giang Bùi Di hoàn toàn đảo lộn tất cả những gì ông ta từng biết đến nay, khiến người ta khiếp sợ đến tột độ. Phải mất đến hai ba phút, ông mới từ cổ họng khạc ra được một câu: “Nếu cậu ấy bị tráo, chẳng lẽ chúng tôi đám già này lại không nhìn ra nổi sao?”
Họ thật sự không nhìn ra được sao? Hay họ chỉ tưởng là mình nhìn ra?
Nhiều năm trước, thời gian Ngư Tàng tiếp xúc với cấp trên như bọn họ thực ra không nhiều, phần lớn thời gian cậu đều bận rộn đối đầu với tội phạm, vừa đấu trí vừa đấu sức. Mà tính cách của cậu lại quá cứng cỏi, nếu có người cố ý bắt chước chỉ sợ cũng không phải không thể làm ra được đến mức "thiên y vô phùng".
Giang Bùi Di không lên tiếng, chỉ lặng lẽ nhìn anh, khiến Quách Sao Mai càng nhìn càng thấy không chắc chắn, trong lòng như có một quả bóng bay xì hơi, thổi bên này rò bên kia, hỗn loạn vô cùng.
Ba năm trước, Ngư Tàng được đưa ra khỏi đám cháy trong tình trạng nguy kịch, Lâm Phỉ Thạch khi ấy không thể chậm trễ lấy một giây, chuyển viện trên đường là có thể chết người, vì vậy đêm đầu tiên bắt buộc phải mổ cấp cứu tại bệnh viện huyện. Rốt cuộc trong ca mổ đó có “treo đầu dê bán thịt chó” hay không, chỉ cần tìm bác sĩ, y tá lúc ấy mổ chính cho Lâm Phỉ Thạch mà hỏi, là biết ngay. Không cần họ ngồi đây đôi co mất công.
Quách Sao Mai bị hàng loạt “bom thông tin” oanh tạc, chỉ số IQ như nhảy cầu, cuối cùng cũng tỉnh người, vuốt mái tóc đẫm mồ hôi lạnh, sắp xếp lại kiểu tóc bị phá nát vì cú sốc, rồi lục trong danh bạ một số điện thoại lâu không liên lạc số máy gần như đã bị xoá khỏi ký ức gọi thẳng tại chỗ trước mặt Giang Bùi Di, liên hệ với bệnh viện năm đó.
Ông không vòng vo: “Alo, viện trưởng Lý, tôi là Quách Sao Mai bên Tỉnh Thính. Ba năm trước từng có một bệnh nhân bỏng nặng được đưa đến bệnh viện anh làm phẫu thuật, chắc anh còn nhớ chuyện này chứ?”
Không hiểu vì sao, đầu dây bên kia lặng đi mấy giây, sau mới đáp: “Nhớ chứ, nhớ mà. Quách Thính, có chuyện gì vậy?”
Quách Sao Mai nói thẳng: “À, tôi muốn hỏi thông tin và cách liên lạc với bác sĩ mổ chính hôm đó.”
Đầu dây bên kia lại im bặt một lúc, một sự yên lặng gần như đáng sợ khiến Quách Sao Mai bất giác sinh ra linh cảm chẳng lành. Mãi sau, viện trưởng bên kia mới run run lên tiếng: “Quách Thính à… tôi không dám giấu, thực ra chuyện này tôi cũng giấu không được nữa. Lúc đó mấy người vào phòng mổ, từ bác sĩ chính tới y tá phụ, chỉ vài ngày sau khi bệnh nhân được chuyển viện tất cả đều… đều biến mất. Chính là cái kiểu biến mất không một dấu vết, không tìm thấy ở đâu cả. Tôi thực sự không biết họ đã đi đâu.”
“Tôi vẫn luôn nghĩ có khi ca mổ đó có vấn đề gì, nhưng đây là chuyện liên quan đến nhân viên quan trọng của Tỉnh Thính, tôi sợ bị điều tra liên luỵ, mãi không dám xác nhận. Vẫn luôn ôm tâm lý may mắn không ngờ ba năm rồi, cuối cùng anh vẫn gọi đến.”
Quách Sao Mai: “…”
Có ý gì đây?! Chẳng khác nào thừa nhận chuyện “lạy ông tôi ở bụi này”! Giang Bùi Di nói hoá ra là thật!
Huyết áp Quách Sao Mai trong chớp mắt chạm nóc, hai tai ù đi như bị ong vỡ tổ, tiếng vo vo loạn xạ, lần này là thật sự cảm thấy cả người đều rối loạn. Ông lảo đảo ngồi phịch xuống sô pha, may mà Giang Bùi Di nhanh tay đỡ kịp: “Cẩn thận!”
Quách Sao Mai giống như linh hồn bị rút cạn, lẩm bẩm như mộng du: “Sao có thể chứ lại là thật? Ngay dưới mí mắt tôi mà người này là giả? Là hàng giả? Ngần ấy thời gian, mà tôi lại không hề phát hiện gì sao?”
Bởi vì bọn họ thật sự quá giống nhau. Không chỉ ngoại hình, giọng nói, dáng người, mà cả tính cách, cách nói chuyện, khí chất.. tất cả đều giống hệt nhau. Trên đời làm sao lại có hai người giống đến mức ấy được? Chuyện này quả thật không thể tin nổi.
Theo như Quách Sao Mai biết, Lâm Phỉ Thạch không hề có anh em sinh đôi. Để có thể giả mạo đến mức thiên y vô phùng như vậy, so với lên trời còn khó. Vậy rốt cuộc cậu ấy đã làm bằng cách nào?
Nếu người đã bị tráo từ giữa chừng, thì “Ngư Tàng” thật sự hiện tại đang ở đâu? Lẽ nào đã hy sinh rồi?
Trong lòng Quách Sao Mai, Ngư Tàng là người tốt không thể nghi ngờ, vì thế lập tức mặc định kẻ mạo danh là người của phe phản diện. Nhưng Giang Bùi Di lại không nghĩ vậy. Anh nhìn chằm chằm tấm ảnh của “Ngư Tàng” hồi lâu, rồi bỗng nhẹ giọng hỏi: “Quách Thính, ngài có thể đảm bảo Ngư Tàng thật sự đứng về phía chúng ta không?”
Câu nói đó như đâm thẳng vào sống lưng Quách Sao Mai, suýt nữa khiến ông bật dậy tại chỗ, mắt như muốn phun lửa: “Cậu nói cái gì?!”
Giang Bùi Di điềm đạm đáp: “Tôi không có ý xúc phạm. Tôi cũng chẳng quen gì Ngư Tàng cả. Một năm nay, người tôi biết chỉ là Lâm Phỉ Thạch nếu thật sự đó là tên cậu ấy, Quách Thính là ông từng nói với tôi rằng có thể vô điều kiện tin tưởng cậu ấy. Tôi đã tin, và nhiều lần phó thác cả tính mạng cho cậu ấy ở sau lưng. Cậu ấy chưa từng làm tôi thất vọng, thậm chí còn bất chấp hậu quả mà cứu tôi khỏi tay Tử Thần.”
“Một người có thể giả vờ chính nghĩa trong chốc lát, nhưng không thể nào giả vờ tử tế suốt một thời gian dài. Những gì cậu ấy thể hiện trước mặt tôi là sự dịu dàng và nhân hậu khắc sâu vào tận xương tủy, không thể nào ngụy trang được.”
Giang Bùi Di nói từng chữ, từng lời: “Cho nên bất kể cậu ấy tên gì, bất kể cậu ấy làm gì bên ngoài nhất định là có lý do của cậu ấy. Người đã bên tôi suốt một năm đó, tuy tôi không biết rốt cuộc cậu ấy là ai nhưng tôi vẫn muốn tin cậu ấy.”
Dù em không hiểu vì sao em làm vậy nhưng anh vẫn chọn tin em.
Lâm Phỉ Thạch.
Quách Sao Mai hừ lạnh một tiếng, cũng bắt đầu lên tiếng bao che cho người mình tin tưởng: “Tôi biết cậu đang nghĩ gì. Nhưng lập trường của Ngư Tàng không có vấn đề, tuyệt đối không có vấn đề. Mười mấy lão già chúng tôi ở Tỉnh Thính cộng lại cũng hơn ngàn tuổi rồi, chẳng lẽ nhìn người còn không chính xác bằng cậu một đứa nhóc mới vào nghề? Nếu cả Ngư Tàng cũng là kẻ hai mặt, thì tôi thực sự không biết trên đời này còn ai là người tốt nữa.”
Giang Bùi Di cũng không phủ nhận cách nói của ông. Ngư Tàng là người nằm vùng mười năm, cắm rễ sâu như cọc tiêu, anh không cảm thấy một người có thể để lại công tích lớn đến như thế mà lại là nội gián của Đất Bồi. Nếu là kiểu "nhẫn nhục gánh vác" thì hoàn toàn không cần phải làm tới mức ấy. Hơn nữa, với mức độ đánh cược q**n l*t không chớp mắt của Quách Sao Mai, thì người này tám, chín phần mười vẫn là trong sạch.
Vậy rốt cuộc sự thật là gì?
Ngoài một tay đạo diễn tất cả những chuyện này chính là Lâm Phỉ Thạch chỉ sợ sẽ không còn ai có thể cho họ một câu trả lời chính xác.
Thân phận của Lâm Phỉ Thạch đến giờ vẫn là một màn sương mù, không ai chứng minh được cậu ấy có phải là Ngư Tàng hay không, cũng không rõ quan hệ thật sự giữa cậu ấy và Thừa Ảnh là gì.
……Không, có lẽ vẫn còn một người có thể làm chứng.
---
Ba ngày sau, Giang Bùi Di trở lại thành phố Trọng Quang.
Lúc này, cả Cục thị chính đã nổ tung như một nồi cháo heo. Đối với cơ quan tư pháp, chuyện vạ từ trong nhà đúng là một cú sỉ nhục không thể nào nuốt trôi. Một năm qua, họ bị thủ lĩnh phân khu của Đất Bồi sai khiến như con rối, không ngờ người đó lại chính là giữ nhà mà trộm, vừa cướp vừa la làng. Đám cảnh sát thông minh tuyệt đỉnh này bị chơi một vố dưới đèn lại tối, bị bịt mắt che tai mà không hay biết.
Cái tên họ Lâm đó, đúng là đồ khốn nạn! Gạt trời gạt đất, gạt cả không khí. Kỹ thuật diễn như thần nhập xác, không đi giành lấy giải ảnh đế Oscar thì đúng là uổng phí tài năng!
Dĩ nhiên, vẫn có người sống chết không tin “mỹ nhân cảnh hội hoa” lại có liên quan tới Thừa Ảnh. Vì nhân cách quyến rũ của Lâm Phỉ Thạch đúng là quá mạnh mẽ đội Hình trinh ai nấy đều là “fan cứng” của cậu ấy. Hai ngày nay, trong giờ làm việc, họ thường xuyên khẩu chiến với mấy tổ bên cạnh, cố gắng bảo vệ danh dự cho “đội trưởng Lâm” của mình.
Khi Giang Bùi Di vừa trở về, đội Hình trinh lập tức như tìm được chỗ dựa, mấy cậu lính mới bu lại như trẻ con thấy người lớn, chen chúc hỏi dồn: “Giang đội, tụi em không tin! Họ toàn nói bậy bạ đúng không?”
“Lâm đội thật sự là Thừa Ảnh à?”
“Lý tổ trưởng là.. là do Lâm đội nổ súng thật sao?”
“Lâm đội đi đâu rồi? Bao giờ mới về?”
“Giang đội ơi…”
Giang Bùi Di đứng giữa vòng vây những ánh mắt xa lạ ấy, có cảm giác như kẻ lưu lạc lâu ngày bỗng bị người đời soi mói, không dễ chịu chút nào. Anh biết bọn họ không có ác ý, chỉ là vì quá quan tâm đến Lâm Phỉ Thạch thôi, nhưng anh cũng thấy phiền. Anh vốn ghét sự ồn ào náo nhiệt kiểu này.
Giang Bùi Di liếc nhìn họ, thờ ơ đáp một câu: “Còn đang điều tra.”
Ngừng lại một chút, anh bổ sung: “Đội trưởng Lâm của các cậu đã đi rồi. Bao giờ quay lại, cũng không rõ. Chuyện này đừng để tâm quá, cấp trên sẽ có công đạo.”
Nghe thấy thái độ lạnh nhạt này của Giang đội, trong lòng đám hình cảnh như bị hắt cả thùng nước đá. Nếu Lâm Phỉ Thạch thật sự vô tội, với tính cách trắng đen rõ ràng của Giang Bùi Di, sao lại không đứng ra nói đỡ cho cậu ấy? Như vậy, khả năng duy nhất còn lại là…
Một năm thật lòng, cuối cùng lại đặt sai người.
Vì thân phận Lâm Phỉ Thạch đã bại lộ, tổ chuyên án coi như giải tán. Hung thủ đã trốn thoát ngay dưới mí mắt họ. Giờ có phân tích kiểu Gia Cát Lượng sau việc xong, thì cũng chỉ còn biết tổng kết kinh nghiệm thất bại, chứ chẳng còn cách nào khác.
Tổ trưởng Lưu Đại Thiên đấm mạnh xuống bàn, thở dài: “Dù tôi rất không muốn tin là đồng chí ưu tú của Tỉnh Thính lại phản bội tổ chức, nhưng nếu Lâm Phỉ Thạch thật sự là Thừa Ảnh, thì tất cả đều có thể giải thích được.”
“Giải thích cái quái gì? Hắn chính là Thừa Ảnh thì còn tẩy gì được nữa?!” Một cảnh sát khác tức tối đập bàn: “Thông tin định vị điện thoại đều rành rành ra đó! Hắn chơi chúng ta một vòng lớn, mà không ai trong chúng ta nhận ra bộ mặt thật của hắn Thừa Ảnh đúng là cáo già! Hắn mà rơi vào tay tôi thì tôi bảo đảm không để hắn còn sức mà cười!”
Vương Vĩ Hàng từ trước đến nay vốn chẳng ưa gì Lâm Phỉ Thạch, lúc này lẽ ra phải nhân cơ hội mà đạp cậu ta xuống bùn, rồi giẫm thêm cả vạn cái mới đúng. Nhưng sau khi im lặng một lúc, hắn lại mở miệng: “Tuy là tôi vẫn luôn không hợp với cậu ta, nhưng mà bảo Lâm Phỉ Thạch là ‘nội gián’ thì tôi cá nhân không tin được. Nói ra có vẻ hơi nhảm, nhưng giác quan thứ sáu của tôi mách bảo là tuy cái tên ‘con công rực rỡ’ kia lúc nào cũng ríu rít đến phát phiền, nhìn qua cũng không đáng tin, nhưng cậu ta không giống người sẽ đi làm chuyện vi phạm pháp luật.”
Có người bên cạnh liếc nhìn thanh niên cảnh sát trẻ đang ngồi trong góc, từ đầu tới cuối không hé răng lấy một câu, ẩn ý mà hỏi: “Đội trưởng Giang, cậu và Lâm Phỉ Thạch dù sao cũng đã làm việc cùng nhau một năm rồi, cũng coi như là khá hiểu nhau đi? Không nói thử vài ý kiến cá nhân à?”
Lời vừa nói xong, ánh mắt cả phòng đồng loạt dồn hết lên người Giang Bùi Di. Anh lạnh lùng nhìn thẳng vào người vừa hỏi, cho đến khi đối phương chột dạ mà cụp mắt xuống. Anh chẳng nói một lời, mặt không cảm xúc đứng dậy, đẩy cửa đi thẳng.
Nói về “li kinh phản đạo” thì thật ra Giang Bùi Di và Lâm Phỉ Thạch chẳng ai thua ai. Giang Bùi Di thậm chí còn ngang ngược hơn cậu ta đôi chút chỉ khác ở chỗ Lâm Phỉ Thạch lúc nào cũng làm loạn một cách ồn ào và công khai, còn Giang Bùi Di thì quen làm mọi chuyện trong im lặng. Anh vốn chẳng muốn đến cục làm gì, lại càng không muốn nghe mấy người kia ba hoa chê bai Lâm Phỉ Thạch bằng vẻ ta đây hiểu biết, nên dứt khoát chọn cách “nhắm mắt bịt tai”, quay về nhà.
Nhưng về đến nơi rồi, anh cứ thấy thiếu thiếu gì đó. Đến lúc này Giang Bùi Di mới phát hiện mất tích không chỉ có cái lọ lông mi yêu quý của anh ngay cả Tiểu Thái Vân nhỏ cũng biến đâu mất. Chắc chắn là bị Lâm Phỉ Thạch sai người mang đi rồi. Mà không chỉ vậy, Giang Bùi Di còn phát hiện đồ của Lâm Phỉ Thạch thì chẳng thiếu cái gì, ngược lại, quần áo của cậu thì mất mấy món vụn vặt...
Giang Bùi Di đứng trước tủ quần áo ngẩn ra định hình lại, sau đó mới bừng tỉnh. Sắc mặt lập tức biến sắc, Lâm Phỉ Thạch cái tên b**n th** kia!!!
---
Tác giả có lời muốn nói:
Mỹ nhân Lâm: Ăn trộm hai món đồ của bà xã mang đi nè~