“Cô đang làm gì vậy?” Trần Mặc Bạch rất tò mò trong lúc đợi mình thì Thẩm Khê làm gì.
“Đọc tài liệu.”
“Liên quan tới việc thiết kế ô tô sao?”
“Không phải, tài liệu liên quan đến thí nghiệm va chạm.”
Cứ như vậy, Trần Mặc Bạch nói chuyện câu được câu không cùng với Thẩm Khê. Đến khi công ty bảo hiểm đến. Trần Mặc Bạch chỉ để lại tên cho họ rồi lập tức gọi một chiếc taxi về công ty.
Khi Trần Mặc Bạch chạy đến tòa nhà công ty, tất cả nhân viên đều đã về, chỉ còn phòng làm việc của anh là vẫn sáng đèn. Cách một cái ghế, anh nhìn thấy đầu Thẩm Khê nghiêng sang một bên, phát ra tiếng thở nhẹ nhàng, cô ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay.
Trần Mặc Bạch vòng qua chiếc ghế tựa, đi tới trước mặt Thẩm Khê. Màn hình của chiếc máy tính bảng được cô ôm trong ngực giờ đã tối đen, chiếc kính trên đầu mũi cô lỏng lẻo như lúc nào cũng có thể rơi xuống. Trần Mặc Bạch yên lặng nhìn Thẩm Khê, nhẹ nhàng tháo chiếc kính của cô rồi cầm trong tay. Trước kia anh không phát hiện ra lông mi của Thẩm Khê thực sự rất dài. Khi hàng lông mi của cô rung lên, dường như có thứ gì đó xẹt qua trái tim của Trần Mặc Bạch.
“Cô tỉnh rồi sao?” Trần Mặc Bạch hỏi.
“Ừ.” Thẩm Khê xoa xoa đôi mắt nhìn Trần Mặc Bạch. Bởi vì không có kính nên cô phải nheo đôi mắt lại để có thể nhìn rõ anh, điều ấy khiến cho Trần Mặc Bạch tự dưng rất muốn cười. Anh không lên tiếng nhìn Thẩm Khê sờ trái sờ phải tìm kính của mình.
“Kính của tôi đâu nhỉ?” Thẩm Khê cúi đầu nói.
Trần Mặc Bạch không hiểu sao lại có chút tiếc nuối khi không được nhìn đôi mắt cô nữa.
“Nếu như tôi không tới, cô vẫn sẽ ngồi đây chờ tôi sao?”
“Đúng vậy, chúng ta đã hẹn rồi.”
Trần Mặc Bạch bật cười: “Nếu như sáng mai tôi mới đến thì sao?”
“Vậy thì chỉ có thể chờ anh đến sáng hôm sau thôi.”
“Cô chịu được khi chờ lâu như vậy sao?”
“Chỉ cần chúng ta không hủy hẹn, tôi vẫn sẽ chờ anh.” Thẩm Khê trả lời như đây là lẽ đương nhiên.
“Rốt cuộc là cô cố chấp với việc nhất định phải thắng tôi hay là cố chấp với cuộc hẹn của chúng ta?”
“Tôi cố chấp với cả hai.”
“Cô cố chấp giữ lời hứa cho đến chết như cái đuôi của tôi vậy.”
“Anh yên tâm, nếu tôi là cái đuôi của anh thì kể cả khi nước dâng cao tôi vẫn sẽ ngồi ở trên thuyền chờ anh đến.” Mặt Thẩm Khê như viết đầy chữ “tôi không phải cái đuôi của anh”.
Nhưng trong lòng của Trần Mặc Bạch, cô với cái đuôi chẳng khác nào “kẻ tám lạng, người nửa cân”.
“Đúng là cô có thể chờ tôi.” Trần Mặc Bạch đeo lại chiếc kính lên mũi cho Thẩm Khê, đôi mắt đang mơ màng của cô trong thoáng chốc sáng rực lên.
“Như thế vẫn bình thường, nếu phải chờ một người lâu thật lâu mà mãi không thấy người ấy thì có lẽ người đó sẽ chẳng bao giờ đến.”
“Nghe có vẻ như cô đã từng phải chờ một người rất lâu, kỷ lục chờ người của cô là bao nhiêu?”
“Một tháng.” Thẩm Khê trả lời
“Chờ ở đâu?” Trần Mặc Bạch tò mò.
Hỏi xong anh lại thấy hối hận, lỡ như lần chờ đợi đó là chờ người anh trai đã mất của cô thì sao?
“Ở quán cà phê đối diện trường đại học.” Đôi mắt Thẩm Khê rũ xuống, cô có chút buồn.
“Đại học MIT sao?”
“Đúng vậy.”
“Thật trùng hợp.” Trần Mặc Bạch lắc lắc đầu.
“Trùng hợp?”
“Không có gì, cô đã ăn tối chưa?”
“Chưa?”
“Đi thôi, tôi đưa cô đi ăn tối.”
“Chúng ta đã lãng phí rất nhiều thời gian, tốt nhất vẫn nên đi quyết đấu ngay bây giờ.”
“Hai cái xe mô phỏng kia chẳng thể nào mọc chân chạy đi đâu được. Bây giờ chúng ta đi ăn tối trước, tôi mời cô đi ăn cá hấp.”
“Cá hấp ớt?”
“Cô có đi không?”
“Có chứ!”
Khóe môi của Trần Mặc Bạch cong lên, quay đầu nhìn là có thể thấy bóng dáng Thẩm Khê đang theo sau mình.
Ăn xong bữa tối đã là 10 giờ nhưng Thẩm Khê đã ngủ một chút ở văn phòng của Trần Mặc Bạch nên bây giờ tinh thần của cô vẫn còn thoải mái lắm. Trần Mặc Bạch biết rằng nếu không thực hiện lời hứa với cô thì nhất định Thẩm Khê sẽ không bỏ qua cho anh, vì thế bọn họ quyết định thi đấu một lúc. Dù là đường đua hôm qua nhưng Thẩm Khê vẫn không thể thắng được Trần Mặc Bạch.
Khi xe đua của Thẩm Khê đâm vào xe của anh, Trần Mặc Bạch mới phát hiện ra cô đã ngủ thiếp đi trên chiếc xe mô phỏng từ lúc nào không hay.
“Ha.” Anh cười bất đắc dĩ.
Đầu Thẩm Khê ngoẹo sang hẳn một bên, cô hơi ngửa đầu, lộ ra vầng trán trắng mịn. Trần Mặc Bạch biết lúc này nên đánh thức cô dậy nhưng khi anh định vỗ nhẹ vào tay Thẩm Khê thì lại thay đổi quyết định, lựa chọn tháo chiếc dây an toàn cho cô rồi ôm cô lên. Cô rất nhẹ, Trần Mặc Bạch nghĩ cô gái này ăn nhiều như vậy nhưng cứ như cho không toilet, chẳng hấp thụ được chút đồ ăn nào cả.
Ôm Thẩm Khê đến phòng dành cho khách, chân trái của Trần Mặc Bạch nhẹ nhàng đá cánh cửa sang một bên, đặt Thẩm Khê lên giường, cởi giày rồi đắp chăn cho cô.
Sáng hôm sau Trần Mặc Bạch đi làm sớm, trước khi đi anh đặt sữa bò lên bàn, chiên trứng và thịt xông khói, làm thành một chiếc sandwich rồi mới yên tâm rời đi.
Đến thang máy, anh gặp Hách Dương.
Hách Dương đầy vẻ khinh bỉ lại gần Trần Mặc Bạch, nói: “Nghe nói hôm qua tiến sĩ Thẩm chờ cậu ở văn phòng đến tận khuya đó.”
“Liên quan gì đến cậu không?” Trần Mặc Bạch lơ đễnh hỏi lại.
“Không phải cậu cố ý bắt nạt người ta đấy chứ? Mặc dù cả hai có hẹn nhưng cậu có thể nói để cô ấy về trước, lần sau gặp lại. Cậu biết rõ tiến sĩ Thẩm là một người cứng đầu, cô ấy nhất định sẽ chờ cho đến khi cậu đến mới thôi.” Hách Dương viết trên mặt đầy chữ “Tôi lại không biết cái bụng toàn ý xấu của đấy.”
Trần Mắc Bạch lạnh lùng liếc Hách Dương một cái.
Khoảnh khắc bước ra khỏi thang máy, bỗng nhiên anh không nhịn được mà hỏi bản thân: “Đúng vậy, mình đến muộn như thế sao lại không nói cô ấy có thể về trước?” Trần Mặc Bạch cong khóe miệng, cười tự giễu. Có một số việc đừng nên nghĩ quá nhiều, bởi vì nó vốn dĩ không hề có lí do nào cả.
Kể từ ngày hôm đó, hôm nào Thẩm Khê cũng đến báo danh ở phòng tiếp khách của văn phòng Trần Mặc Bạch. Mới đầu thư ký của Trần Mặc Bạch là Lâm Na còn báo cáo với anh nhưng về sau cô ấy bắt đầu quen thuộc với sự tồn tại của Thẩm Khê. Mỗi khi Thẩm Khê ôm máy tính bảng của mình đến, Lâm Na sẽ mang tới một đĩa bánh quy và một tách hồng trà.
Thẩm Khê hỏi Lâm Na: “Hôm nay Trần Mặc Bạch sẽ được tan làm đúng giờ chứ?”
Mới đầu Lâm Na còn do dự liệu cô có được nói kế hoạch sau giờ làm của Trần Mặc Bạch không thì Trần Mặc Bạch đã đứng trước cửa phòng tiếp khách cười nói: “Tôi sẽ tan làm đúng giờ. Trưa nay cô có muốn ăn cơm trong căng tin của công ty
với tôi không?”
“Được chứ.”
Vì thế Lâm Na đã tạo được thói quen sau khi đưa bánh quy và hồng trà cho Thẩm Khê sẽ mỉm cười và trả lời: “Hôm nay sếp Trần sẽ tan làm đúng giờ.”
Ban đầu, các nữ đồng nghiệp cùng tầng với Trần Mặc Bạch còn bát quái có phải cái cô tiến sĩ Thẩm kia thầm thích sếp Trần của họ nên mới áp dụng chiến lược mưa dầm thấm lâu này hay không, họ bắt đầu não bổ ra đủ các loại tình tiết, đủ câu chuyện xưa. Nghe thấy những câu chuyện ấy, Hách Dương chỉ có thể cảm khái bất kỳ cô gái nào cũng có thể thành tiểu thuyết gia.
Ở phòng trà nước, mấy cô thư ký và thậm chí cả các nữ kỹ thuật viên cấp dưới của Hách Dương bình thường không màng thế sự đều nhịn không được mà hóng chuyện.
“Lâm Na, có phải cái cô tiến sĩ kia thích sếp Trần không? Hôm nào cũng đến
điểm danh mà đã đến là đến một ngày.”
“Lúc đầu tôi cũng hơi hoài nghi nhưng bây giờ tôi đã xác định tiến sĩ Thẩm
không có ý kia với sếp Trần của chúng ta.” Lâm Na cười cười trả lời.
“Có phải sếp Trần không cho cô nói không?”
Lâm Na bất đắc dĩ lắc lắc đầu: “Thật sự không phải. Các cô đều biết sếp Trần có bao giờ để ý đến tin tức tình ái của mình đâu. Khi tiến sĩ Thẩm bắt đầu ngồi xuống là sẽ dành sự chú ý cao độ đến chiếc máy tính bảng của cô ấy, ngay cả đầu cũng chẳng nâng một chút. Nếu thật sự là thích sếp Trần, chẳng phải sẽ chỉ nhìn vào văn phòng của anh ấy sao?”
“Vậy họ nói chuyện gì trong bữa trưa vậy?”
“Đường đua F1, động cơ, tốc độ gió, lực cản của không khí, sàn xe, vô lăng, những chuyện đại loại vậy.” Lâm Na trả lời.
“Không có khả năng! Đây là… đề tài quái quỷ gì vậy!”
Mọi người đều bày tỏ thái độ “cô gái này chẳng thú vị chút nào cả”.
“Vậy buổi tối thì sao? Mỗi tối đều thấy sếp Trần đều lái xe đưa tiến sĩ Thẩm đi đâu đó, bọn họ đi đâu vậy?”
“Không làm gì hết, đương nhiên là tiếp tục thảo luận nốt đề tài trong bữa trưa rồi.”
“Không thể nào! Tôi không tin! Đã bao nhiêu ngày rồi mà họ vẫn còn thảo luận về đường đua, động cơ và tốc độ gió vậy?”
Vừa vào phòng trà nước, Hách Dương cũng không nhịn được mà cười: “Tôi nói này, các cô đừng coi Thẩm Khê là đối thủ. Cô ấy là một tiến sĩ được rèn luyện ở nước ngoài, hơn nữa tôi thấy các cô nên cảm kích cô ấy.”
“Tại sao?” Những đôi mắt xinh đẹp mang đầy vẻ khó hiểu nhìn Hách Dương chằm chằm.
“Bởi vì có tiến sĩ Thẩm nhìn chằm chằm Trần Mặc Bạch nên anh không có cơ hội ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt chứ sao.” Vẻ mặt Hách Dương đầy vẻ sung sướng khi người khác gặp họa.
Dần dần, tin tức tiến sĩ Thẩm theo đuổi Trần Mặc Bạch dần lắng xuống. Lịch trình hàng ngày của Thẩm Khê và Trần Mặc Bạch đều chính xác như đồng hồ báo thức, vẻ mặt của Thẩm Khê lúc nào cũng đầy vẻ nghiêm trang mà Trần Mặc Bạch cùng Thẩm Khê cũng không hề tiếp xúc tứ chi. Nếu hai người họ đang diễn thì không thể không có một chút manh mối nào như thế này được, nếu là thật thì họ nên được nhận giải ảnh đế và ảnh hậu.
Trưa nay khi Trần Mặc Bạch tay đút túi quần đi tìm Thẩm Khê, anh phát hiện cách một lớp áo cô đang khẽ nhéo nhéo phần bụng của mình. Vẻ mặt cô hình như còn đang phân tích sao bụng mình lại có mỡ thế này, Trần Mặc Bạch không nhịn được mà cười thành tiếng.
“Tiến sĩ Thẩm đang nghĩ gì vậy?”
Lâm Na theo sau Trần Mặc Bạch, đem cơm của họ đặt lên mặt bàn.
“Dường như dạo này năng lượng mà tôi nạp vào nhiều hơn năng lượng mà tôi cần rất nhiều.”
Lâm Na khẽ cười, ngày nào Thẩm Khê cũng ngồi ở đây, ngoại trừ bánh quy, bữa trưa ăn cơm cô không bao giờ để thừa, chưa kể buổi tối Trần Mặc Bạch còn mời hẳn một đầu bếp chuyên làm cá hấp ớt tới cho cô ăn, mà đã làm thì làm hẳn 5 cân, Thẩm Khê không béo lên mới là chuyện lạ.
“Tiến sĩ Thẩm có ăn uống điều độ không?”
“Ăn uống điều độ sao? Con người thật vất vả mới tiến hóa mới lên được đỉnh của chuỗi thức ăn, vì sao phải ăn uống điều độ?” Thẩm Khê nghĩ nghĩ rồi nói với Lâm Na: “Thư ký Lâm, cô có thể đổi hồng trà thành trà phổ nhị không?”
“Được chứ.” Lâm Na gật gật đầu.
“Ừ.” Trần Mặc Bạch rất hài lòng với câu trả lời của Thẩm Khê. Mấy hôm nay anh cực kỳ hưởng thụ cảm giác được nuôi thú cưng, nhìn thấy mầm đậu được ăn uống đầy đủ mà sắc mặt ngày càng hồng hào thì thấy rất chi là thành tựu.
Tác giả có lời muốn nói:Sói xám sắp bắt đầu nuôi mầm đậu, nó có một mục tiêu cực kỳ to lớn đó chính là dưỡng mầm đậu thành một cây đại thụ!Trần Mặc Bạch: Tác giả lại uống rượu rồi.