Nghịch Lý Tốc Độ

Chương 36

“Có tượng vàng không?”

Trần Mặc Bạch nghiêng đầu, trên mặt không chút ý cười. Hách Dương thông minh, đứng dậy chạy ngay đi nhưng vẫn bị ngược thêm một giờ đồng hồ nữa. Anh ta thực sự không biết Trần Mặc Bạch lấy đâu ra mà lắm thể lực đến thế, còn bản thân thì sắp bị mất nước đến chết rồi!

Lâm Na lại đổi mới vòng bạn bè, là ảnh chụp Lâm Na cõng Thẩm Khê còn Thẩm Khê thì túm lấy tai Lâm Na. Hôm nay Lâm Na mặc chiếc áo khoác da cùng quần bò, trông “đẹp trai” vô cùng.

Hách Dương thở dài, nói: “Ai… Tôi ship chiếc thuyền này! Thư ký Lâm trông thật giống như một người bạn trai vậy.” Bỗng dưng đầu gối của Hách Dương bị trúng một quả bóng, suýt chút nữa thì ngã từ trên ghế xuống, sau đó anh ta tiếp tục bị ngược tới giờ cơm trưa.

“Đi ăn trưa thôi.” Trần Mặc Bạch thoải mái xoa xoa mồ hôi trên trán còn Hách Dương ngồi trên ghế, lắc lắc tay.

“Cậu… đi ăn một mình đi… tôi cần thời gian để sống lại…”

Trần Mặc Bạch cười khẽ, điện thoại để trong balo thể thao vang lên tiếng thông báo, là tin tức nóng nhất hiện nay “Tàu lượn siêu tốc thử nghiệm trong công viên giải trí Hoa Thiên đột nhiên dừng vận hành ở trên cao”. Anh nhanh chóng nhấn vào tin ấy, sự cố này phát sinh vào 10 phút trước, các hành khách bị mắc kẹt trên tàu lượn, công viên giải trí đang giải quyết khẩn cấp. Đầu ngón tay của Trần Mặc Bạch run lên, lập tức gọi điện thoại cho Thẩm Khê, tuy gọi được nhưng lại không có ai nhấc máy. Anh gọi cho Lâm Na, nhưng cũng không ai tiếp, Trần Mặc Bạch đưa tay, vuốt mái tóc mướt mồ hôi.

“Hách Dương, lần cuối Lâm Na làm mới vòng bạn bè là lúc nào?”

“Hả? Chắc khoảng một giờ trước?” Hách Dương mềm nhũn lấy điện thoại của mình nhìn thoáng qua.

Trần Mặc Bạch thở dài một hơi, tiếp tục gọi điện thoại, một tay anh chống eo, chân đi đi lại lại một chỗ, đôi mày chau lại.

“Sao vậy?” Hách Dương cảm giác có điều gì đó không thích hợp, lập tức ngồi thẳng dậy.

“Tôi vừa xem tin mới trên điện thoại, tàu lượn siêu tốc của công viên trò chơi Hoa Thiên ngừng vận hành ở trên cao. Tôi gọi điện thoại cho Thẩm Khê và Lâm Na đều không ai nhận.”

Hách Dương nhanh tay mở điện thoại, anh ta thấy được tin kia. “…Biết đâu là do công viên ồn quá nên họ không nghe điện thoại?”

“Thẩm Khê không nghe điện thoại thì tôi không bất ngờ nhưng tôi đã gọi rất nhiều cuộc cho Lâm Na. Ở những nơi như công viên giải trí thì Lâm Na đều sẽ chuyển điện thoại của mình sang chế độ ngoài trời, hơn nữa cô ấy là một thư ký luôn hết mình vì công việc, một chốc sẽ để ý thông báo điện thoại để phòng ngừa tôi có chuyện gì cần cô ấy xử lý.”

Vẫn không có ai nghe.

“Này… sẽ không đúng lúc như vậy chứ! Chắc gì họ đã chơi tàu lượn siêu tốc! Thẩm Khê trông không giống như đủ can đảm để chơi trò chơi đó…” Hách Dương bắt đầu tự an ủi bản thân sau đó gọi điện đến công viên trò chơi Hoa Thiên, nhưng điện thoại báo bận, đường dây điện thoại của họ đã sớm bùng nổ từ lâu.

“Cậu không biết trông Thẩm Khê như thế nào khi cô ấy lái xe đâu… cô ấy không chơi tàu lượn siêu tốc mới là kỳ lạ…” Trần Mặc Bạch nghiến răng, đứng lên, cầm balo của mình bước về phía lối ra.

“Cậu đi đâu vậy?” Hách Dương đứng dậy, túm lấy balo của mình, không quan tâm giấy ăn và nước khoáng trong balo bị rơi xuống đất, nhanh chóng đuổi theo bước chân Trần Mặc Bạch.

“Đi công viên trò chơi.”

“Chờ một chút!”

Hai người lên xe, mặt của Trần Mặc Bạch không một chút cảm xúc, từ lúc khởi động cho đến khi đạp chân ga, Hách Dương chưa kịp thắt dây an toàn chiếc xe đã lao vút ra ngoài.

“Mẹ tôi ơi… cậu đi từ từ thôi!”

Vẻ mặt của Trần Mặc Bạch rất lạnh, bất kể là bẻ lái, chờ đèn giao thông hay  vượt ẩu đều cực kỳ lưu loát và mượt mà. Điều duy nhất khiến Hách Dương cảm thấy may mắn là Trần Mặc Bạch vẫn còn lý trí, anh lái xe với tốc độ cho phép, không vi phạm luật lệ giao thông. Khi xe đến cửa khu công viên trò chơi, không ít phóng viên truyền thông đã tới, chỉ có thể ra chứ không thể vào.

“Cậu xem…” Hách Dương nâng tay chỉ chỉ tàu lượn siêu tốc đang dừng lại trên không trung.

Trần Mặc Bạch chỉ nhìn một cái rồi lại gọi điện cho Lâm Na, vẫn không ai nghe máy. Hách Dương định đi vào nhưng lập tức đã bị bảo vệ của công viên trò chơi cản lại. 

“Họ sợ chúng ta là phóng viên nên không cho vào.”

Trần Mặc Bạch lấy điện thoại ra, trên màn hình là số của Triệu Dĩnh Nịnh.

“Cô Triệu, tôi là Trần Mặc Bạch.”

“Trần Mặc Bạch? Khó mà được anh gọi điện thoại cho tôi, nếu anh mời tôi đi ăn trưa thì hình như đã hơi muộn.”

“Nhà cô có cổ phần ở công viên giải trí Hoa Thiên đúng không?”

“Đúng vậy, sao thế?”

“Công viên trò chơi đã được đưa vào hoạt động thử nghiệm nhưng tàu lượn siêu tốc của công viên bị ngừng vận hành giữa chừng, cấp dưới của tôi và tiến sĩ Thẩm có thể đang ở trên đó. Phiền cô gọi điện cho bộ phận an ninh để họ cho tôi vào.”

“Cái gì?” Hiển nhiên Triệu Dĩnh Nịnh không hề biết chuyện gì đang xảy ra.

“Tôi không có thời gian giải thích, tôi chỉ muốn đi vào tìm người. Cô Triệu, nhờ cô gọi cho tôi một cuộc điện thoại.” Trần Mặc Bạch nhắc lại.

“…Được.”

Cuối cùng bảo vệ cũng cho họ vào, Trần Mặc Bạch và Hách Dương chạy vội vào công viên trò chơi.

“Công viên giải trí lớn như vậy, chúng ta tìm họ thế nào bây giờ? Biết đâu chúng ta ở đây lo lắng, họ lại đang ở đâu đó ăn cánh gà rán thì sao!” Hách Dương chỉ có thể suy nghĩ tích cực.

“Họ không nhận điện thoại có thể là do đã gửi lại, nếu bây giờ còn chưa lấy có nghĩa là họ đang ở trên đó.”

Trần Mặc Bạch và Hách Dương đi tới chỗ gửi đồ của trò tàu lượn siêu tốc. Trần Mặc Bạch lại gọi điện thoại cho Lâm Na, tiếng nhạc chuông điện thoại quen thuộc vang lên trong một ngăn tủ. 

“Là… là Lâm Na…” Hách Dương nhìn Trần Mặc Bạch.

Trần Mặc Bạch đi ra ngoài ngẩng đầu nhìn tàu lượn, thời tiết rất đẹp, ánh nắng ấm áp còn chiếc tàu lượn đang lơ lửng trên không trung rất dễ thấy. Anh dùng sức ấn đôi mắt của mình, ánh nắng dường như muốn thiêu đốt Trần Mặc Bạch.

“Tôi… tôi đã nói không nên chơi tàu lượn siêu tốc trong thời gian thử nghiệm, không đúng, đúng ra là không nên chơi trò này!” Hách Dương nói.

Công viên giải trí vẫn đang khẩn cấp khôi phục hoạt động của tàu lượn nhưng đến lúc này vẫn chưa thành công. Lâm Na và Thẩm Khê vẫn bị treo trên trời cao, dưới hai chân họ là mặt đất và vô số người đang vây quanh. Bốn phía vang lên tiếng chửi bậy và tiếng khóc của hết người này rồi đến người khác. Trong lòng Trong lòng Lâm Na cũng vô cùng sợ hãi, lúc nào gió cũng thổi qua chân của hai người họ như muốn đẩy họ xuống, theo bản năng Lâm Na nắm chặt lấy tay của Thẩm Khê. 

“Tiểu Khê… mình sợ…” Lâm Na cúi đầu nhìn mặt đất một chút rồi lập tức dính cả người vào ghế tựa.

“Đừng sợ.” Thẩm Khê vỗ vỗ cánh tay Lâm Na “Chúng ta sẽ không chết.”

“Sao cậu lại biết? Tàu lượn siêu tốc đang êm đẹp sao lại dừng lại… có trời mới biết cái cabin này có bị chệch đường ray hay không.” Trái tim của Lâm Na gần như chết lặng, khó khăn mà nảy lên.

“Thực tế, đi tàu lượn siêu tốc khá là an toàn, nếu như tính theo xác suất thì ngồi tàu lượn còn an toàn hơn là lái xe đi trên đường.” Ngón tay của Thẩm Khê rất ấm áp, khác hoàn toàn với bàn tay lãnh lẽo của Lâm Na. “Hơn nữa cabin cũng sẽ không bị chệch đường ray. Trước khi lên mình đã nhìn qua rồi, chiếc tàu lượn này được bánh chính, bánh phụ và bánh dưới bao lấy từ ba hướng. Nếu toa xe bị rơi xuống như lời của cậu thì chúng ta cũng không thể ngồi trên tàu hỏa hay máy bay được.” Thẩm Khê nắm lấy bàn tay Lâm Na.

Dựa theo nhiệt độ cơ thể của Thẩm Khê, Lâm Na có thể cảm giác được thực sự cô không sợ hãi một chút nào.

“Nếu như tàu lượn siêu tốc an toàn… thì tại sao nó lại dừng lại?”

Thẩm Khê chỉ chỉ đường ray: “Bởi vì có một con chim đang đứng trên đường ray… hiện nay tàu lượn siêu tốc đều có hệ thống cảm ứng. Mình đoán là bởi vì công viên trò chơi này vừa mới khai trương cho nên độ nhạy của của cảm biến trên đường ray được điều chỉnh rất cao, khi nó phát hiện có vật thể lạ trên đường ray liền lập tức dừng tàu lượn lại. Thực ra chúng ta vẫn may mắn lắm vì không bị lộn ngược.”

“…Nếu bị lộn ngược thì chúng ta đã sớm rơi xuống rồi đúng không?” Lâm Na im lặng vài giây bỗng nhiên nở nụ cười “Tiểu Khê… trông cậu rất nhỏ bé, dáng vẻ không thể khiêng không thể vác, khi gặp người xấu có khi người ta kéo cậu đi một đoạn rồi thì cậu mới biết bỏ chạy… nhưng đôi lúc lại khiến người ta cảm thấy thật an tâm.”

Thẩm Khê nghiêng mặt nhìn Lâm Na, nghiêm túc nói: “Không xách được đồ mình sẽ nhờ người khác giúp, gặp phải người xấu mình sẽ tính toán con đường chạy trốn trong khoảng thời gian ngắn nhất, Lâm Na không cần phải lo. Cậu sợ sẽ ngã khỏi tàu lượn là do bản năng sợ hãi điều mà mình không biết của con người. Khi trình độ hiểu biết của cậu càng ngày càng cao, nỗi sợ của cậu sẽ ngày càng ít.”

Lâm Na nở nụ cười: “Giống như cậu vậy. Có lẽ sẽ có người ban đầu không thích hoặc sẽ ghen tị với cậu nhưng nếu họ hiểu được cậu thì sẽ rất thích cậu.”

“Cậu thực sự cảm thấy như vậy sao?”

“Đúng vậy.” Lâm Na gật đầu.

Thẩm Khê nở một nụ cười.

Lâm Na nhìn về phía xa xa: “Được rồi, cứ coi như đây là phiên bản ngoài trời của vòng đu quay là được.”

Dưới mặt đất, Trần Mặc Bạch không ngừng gọi điện cho các bên liên quan cho đến khi hết sạch pin điện thoại. Cuối cùng tàu lượn siêu tốc cũng khôi phục vận hành, Thẩm Khê và Lâm Na bình an đi xuống. Xuống khỏi tàu lượn, không ít du khách bị mắc kẹt chưa hết sợ hãi mà chửi ầm lên. Ngược lại chỉ có Thẩm Khê ôm lấy Lâm Na, vỗ vỗ lưng an ủi cô nàng.

Trần Mặc Bạch và Hách Dương vội vàng chạy tới thì thấy một màn như vậy. Trần Mặc Bạch nhìn một bên mặt Thẩm Khê, cổ họng anh động đậy, nhưng lại như thể bị thứ gì đó làm nghẹn lại không thể cất lên lời, thật lâu sau mới có thể thở ra một hơi. 

Hách Dương thì lại nghiêng đầu, tỏ vẻ cực kỳ thất vọng: “Câu chuyện không nên như thế này.”

“Vậy nó phải như thế nào?” Trần Mặc Bạch liếc mắt nhìn anh ta.

“Phải là tiến sĩ Thẩm nhỏ xinh được chị đại Lâm Na ôm vào trong ngực, Lâm Na đầy vẻ đau lòng cưng chiều mà vỗ vỗ lưng của tiến sĩ Thẩm, nói cục cưng đừng sợ, mọi chuyện đã qua rồi.”

Thẩm Khê đi tới, cực kỳ ngạc nhiên khi thấy Trần Mặc Bạch: “Hả? Sao hai anh lại đến đây?”

“Sao chúng tôi lại đến hả? Chúng tôi vừa gọi điện và liên hệ với đội cứu hộ chuyên nghiệp! Cô không biết rằng Trần Mặc Bạch còn gọi điện đến trung tâm cứu hộ VIP của công ty bảo hiểm.”

“Được rồi, họ không sao là tốt rồi.”

Trần Mặc Bạch vỗ vỗ gáy của Hách Dương, ý bảo anh ta không phải nói nhiều.

“Cậu ta liên hệ với máy bay trực thăng để cứu hộ cô đó! Phải mua trăm vạn tiền bảo hiểm mới có thể làm được như vậy đấy.”
Bình Luận (0)
Comment