Nghịch Lý Tốc Độ

Chương 59

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“…Đối với em thì đó vẫn là cách thổ lộ cực kỳ mới mẻ.”

“Anh cũng vậy.”

“Hơn nữa đây cũng không phải là lời thú nhận.”

“Tại sao?”

“Anh đã biết em thích anh từ lâu rồi mà!”

“Nhưng anh không biết em thích anh tới đâu.” Trần Mặc Bạch tiếp tục trêu chọc cô.

“Thích đến vô cùng.” Thẩm Khê nói.

Trần Mặc Bạch cười cười. Anh ôm Thẩm Khê, thầm nghĩ chỉ muốn ôm cô như thế này thật lâu. Thẩm Khê nhẹ nhàng tựa đầu vào vai Trần Mặc Bạch, không lâu sau tiếng thở của cô nhẹ nhàng vang lên bên tai anh.

Đôi mày Trần Mặc Bạch nhíu lại, anh vỗ nhẹ vào lưng cô: “Tiểu Khê?”

Thẩm Khê ngửa đầu ra sau, đôi mắt cô nhắm nghiền, hàng mi chỉ hơi nhếch lên, trông cực kỳ an tâm.

Trần Mặc Bạch lay lay cô: “Này, anh không phải là người tốt đâu.”

Nhưng Thẩm Khê lại dùng dáng vẻ ngủ say của mình để nói cho Trần Mặc Bạch biết một điều: Em tin anh là người tốt.

Sáng sớm ngày hôm sau, Marcus nhận được một cuộc gọi của Trần Mặc Bạch.

“Ngài Marcus, ngại quá, tối hôm qua tôi bị mất ngủ nên hôm nay trạng thái tinh thần không được tốt lắm. Tôi muốn xin nghỉ buổi tập sáng nay để nghỉ ngơi một chút.”

Marcus hỏi đầy ngạc nhiên: “Anh sao thế? Sao lại mất ngủ?”

“Dục cầu bất mãn.” Trần Mặc Bạch trả lời.

“…Được rồi, chú ý giữ gìn sức khỏe.”

Trần Mặc Bạch ném điện thoại sang một bên rồi kéo chăn trùm lên đầu mình. Thẩm Khê đã sớm thức dậy từ lâu, cô lấy chìa khóa nhà từ chỗ Trần Mặc Bạch rồi về nhà mình, thoải mái đánh răng rửa mặt, đã vậy còn ngân nga giai điệu của ca khúc “London Bridge is Falling Down”, Trần Mặc Bạch chỉ có thể thở dài.

(London Bridge is Falling Down là một ca khúc thiếu nhi, các bạn có thể nghe tại: link)

Sau đó cô trở lại bên mép giường của Trần Mặc Bạch, kéo chăn của anh: “Trần Mặc Bạch, dậy! Hôm nay nay anh có lịch đấu tập với Caspian đấy!”

Trần Mặc Bạch kéo chăn lại muốn che đầu mình nhưng Thẩm Khê không cho.

“Chính anh đã nói trùm chăn lên đầu lúc ngủ sẽ bị thiếu oxy, làm như thế sẽ thành ngốc mà!”

“Làm một kẻ ngốc còn hạnh phúc hơn.” Trần Mặc Bạch cuốn chăn, anh trở mình, đưa lưng về phía Thẩm Khê.

Thẩm Khê đi sang bên kia giường: “Tại sao làm một kẻ ngốc lại hạnh phúc hơn?”

“Em tự nghĩ đi, anh muốn ngủ.”

Thẩm Khê chọc đầu của Trần Mặc Bạch: “Tại sao em lại có cảm giác anh đang giận em thế?”

“Tiểu Khê, được rồi…” Trần Mặc Bạch vươn tay từ trong chăn ra rồi chọc chọc lên trán cô: “Em không biết giặt quần áo, không biết nấu cơm, không biết trang điểm, không biết giữ mặt mũi cho đàn ông. Điểm sáng duy nhất của em có lẽ là lời thổ lộ đi thẳng vào tim anh, nói thử hai câu tỏ tình để làm anh vui xem nào, anh sẽ không giận em nữa.”

“Nhưng mà sao anh lại giận chứ?”

“Vì đêm qua em khiến anh thức trắng.”

“Em xin lỗi.” Thẩm Khê nhớ tới chuyện nửa đêm hôm qua cô chạy sang nhà anh, đã vậy Trần Mặc Bạch còn ở cùng cô một hồi lâu.

“Không phải đêm qua anh còn nói lời tỏ tình của em thật quê mùa ư?” Ngón tay của Thẩm Khê lại tiếp tục chọc chọc đỉnh đầu của Trần Mặc Bạch.

“Vậy chúng ta sẽ thi tỏ tình xem ai sẽ là người thua trước. Người thua phải về nhà của mình, muốn làm cái gì thì làm cái đó. Nhưng mọi lời thổ lộ đều phải xuất phát từ trong lòng em, không được nói mấy lời thề thốt như là sông cạn đá mòn hay gì gì đó trên phim truyền hình.”

“Được luôn.” Thẩm Khê cực kỳ hứng thú “Ai lên trước?”

“Để anh.”

“Oke!” Thẩm Khê ngồi xếp bằng bên người Trần Mặc Bạch, cô cực kỳ mong chờ lời thổ lộ của anh.

“Anh rất dễ mất đi hứng thú với mọi thứ nhưng chỉ có em là anh sẽ không bao giờ buông tay. Vậy nên Tiểu Khê, dù chuyện gì có xảy ra đi chăng nữa thì em cũng không được rời bỏ anh.”

Giọng nói đầy rầu rĩ của Trần Mặc Bạch truyền ra từ trong chăn, tựa như hộp quà lộ ra một khe hở nhỏ, khiến Thẩm Khê chỉ muốn hãm sâu vào trong đó mà tìm tòi đến tận cùng.

“Em sẽ không rời bỏ anh, em sẽ kiên định yêu anh như sự cố chấp của em khi đuổi theo những các đáp án đầy mơ hồ.” Thẩm Khê nói.

Có lẽ anh không biết, đối với em mà nói thì anh còn bí ẩn hơn bất cứ câu đố nào trên thế giới này. Càng đến gần anh, em càng phát hiện ra những thứ mà mình không biết về thế giới này nhiều đến khôn cùng. Tựa như anh đã nói yêu một người không liên quan gì đến toán học và vật lý, cũng không liên quan đến bất cứ lý thuyết hay định luật nào. Chính bởi vậy mà dường như em không thể nào tìm ra được cách yêu của anh.

Lòng bàn tay của Trần Mặc Bạch ấn nhẹ lên trán của Thẩm Khê.

“Em không cần phải cố chấp bởi yêu em tựa như lẽ sống của anh.”

Trần Mặc Bạch vừa nói xong, Thẩm Khê ngồi đó không biết phải nói gì. Vài giây sau, cô vẫn im lặng.

“Thua rồi đúng không? Thua thì về nhà của mình đi, nên làm gì thì làm cái đấy.”

Tay Trần Mặc Bạch quơ quơ trong không khí nhưng Thẩm Khê lại không hề nhúc nhích.

Trần Mặc Bạch xốc chăn lên, anh nhìn về phía Thẩm Khê, đang định mở miệng hỏi “Em sao thế” thì Thẩm Khê đã cúi người hôn lên môi anh.

Điều đó diễn ra quá nhanh, Trần Mặc Bạch không kịp cảm nhận độ ấm nơi đôi môi cô, trong không khí chỉ còn lưu lại dư vị của bạc hà và kem dưỡng vị chanh.

“Em về nhà đây, anh cứ ngủ thành heo đi!”

Thẩm Khê nhảy xuống giường, rời khỏi phòng của anh.

Tay của Trần Mặc Bạch vẫn giơ lên trong không trung, trong khoảnh khắc ấy anh vô thức muốn ôm lấy Thẩm Khê nhưng lại không chạm được tới cô. Anh ngồi dậy, ấn ấn đôi mắt rồi thở dài một hơi: “Mình chỉ muốn ngủ một giấc thôi mà, sao lại khó thế chứ?”

Nụ hôn vừa nãy là thông báo của Thẩm Khê. Hơn hẳn bất cứ loại ngôn ngữ nào khác, nó khiến anh rục rịch, không thể kiềm chế được bản thân.

Sau khi sự cố với MNK kết thúc, đội đua nhanh chóng điều chỉnh trạng thái của mình rồi chuẩn bị cho British Grand Prix. Nhưng cả đội R&D vẫn bị vây trong trạng thái căng thẳng.

Theo thông tin mới nhất mà ngài Hall thu được thì đội Mercedes đã một lần nữa tăng hiệu suất nhiệt của động cơ F1 lên hơn 45% so với công bố ban đầu. Tiềm lực phát triển của bộ động cơ đốt trong được đẩy lên cực hạn, chỉ cần 1,6 lít cũng thể giải phóng hơn 900 mã lực.

(Hiện nay, các loại xe đua F1 thường sử dụng động cơ V6, dung tích 1,6 lít. Động cơ này có thể sinh ra công suất cực đại đạt 850 mã lực tại 18.000 vòng/phút và 160 mã lực do hệ thống tái tạo năng lực Energy Recovery System tạo ra, mô men xoắn cực đại đạt 400 – 500Nm. Đó là lí do vì sao trong truyện ai cũng bất ngờ trước sự cải tiến của đội Mercedes.)

(Mã lực (viết tắt là HP – horse power) là một đơn vị cũ dùng để chỉ công suất. Nó được định nghĩa là công cần thiết để nâng một khối lượng 75 kg lên cao 1 mét trong thời gian 1 giây hay 1HP = 75 kgm/s. Nguồn: wiki)

“Vậy thì các trận đua Công thức 1 còn ý nghĩa gì nữa chứ?” Amanda nhìn tay mình.

“Chúng ta liều mạng đuổi theo họ nhưng bây giờ chẳng khác nào dùng máy kéo để đuổi theo tên lửa.” Giám đốc kỹ thuật động cơ thở dài một tiếng.

“Tôi có cảm giác dù Ferrari có được tuyển thủ siêu hạng như Winston thì họ cũng sẽ bị gục ngã trước Mercedes.”

“Trước tiên mọi người đừng lo, cuộc đua năm nay vẫn chưa đi được nửa chặng đường, chúng ta vẫn có khả năng cải tiến động cơ. Còn về việc đội Mercedes có thực sự mạnh đến vậy không thì phải gặp họ ở đường đua Silverstone thì mới biết được.”

Sau khi cuộc họp kết thúc, hàng mày của ngài Hall vẫn nhíu chặt lại. Ông lặng lẽ ngồi trong phòng làm việc của mình cho đến khi Thẩm Khê gõ cửa.

“Chú Hall.”

“Cháu ngồi đi.” Ngài Hall đứng dậy, ông đưa cho Thẩm Khê một tách hồng trà.

“Chú đang buồn lắm à?” Thẩm Khê nghiêng đầu hỏi.

“Ai cũng rất buồn, chỉ có cháu là bình tĩnh nhất. Chú muốn biết tại sao cháu lại bình tĩnh đến thế?”

“Bộ phận năng lượng mới của Mercedes tựa như bom nguyên tử vậy, các đội đua khác đều đuổi theo bước chân của họ, và cũng phải nhờ có sự phát triển khoa học kỹ thuật này thì chúng ta mới có thể tiến bộ. Winston luôn chờ đợi một đối thủ như Hunt và chúng ta cũng thế.” Thẩm Khê trả lời.

“Chú biết nhưng nếu như chúng ta không đuổi kịp thì đội đua sẽ phải rời khỏi F1. Có lẽ do tuổi chú đã lớn rồi nên không thích đạp gió rẽ sóng nữa nhưng chú vẫn không cam lòng, chưa bao giờ được xông lên tận trời mà thủy triều đã sắp lui xuống rồi.”

“Sau khi thủy triều rút xuống thì sẽ có thủy triều mạnh hơn nữa xông lên.”

“Ha ha, điều này rất giống với những gì Thẩm Xuyên sẽ nói. Nếu cậu ấy còn sống, hẳn chúng ta sẽ phát triển vượt bậc. Ngài Marcus nói với chú rằng ông ấy thực sự rất hối hận. Lúc mới nhìn thấy sơ bộ phần tuabin tăng áp và khả năng phục hồi năng lượng của hệ thống ERS trên chiếc xe mà cháu thiết kế, ông ấy không nên cảm thấy đó là điều không thể. So với lần cải tiến kỹ thuật này của đối thủ chúng ta thì tại sao suy nghĩ của cháu sao lại không có khả năng trở thành sự thật chứ? Đó không chỉ là lỗi của ông ấy mà còn là lỗi của chú. Chúng ta coi cháu là người hiểu rõ nhất các suy nghĩ và ý tưởng thiết kế của Thẩm Xuyên, mà lại quên đi rằng cháu cũng là một kỹ sư có tư duy độc lập. Cháu không phải là người kế nhiệm cậu ấy mà cháu chính là Thẩm Khê.”

“Chú Hall?” Thẩm Khê hỏi không chắc chắn.

“Chú biết trong lòng cháu Thẩm Xuyên là ngọn núi cao không thể vượt qua nhưng lúc này… nếu cháu không thử vượt qua cậu ấy thì có lẽ trong chúng ta không ai có thể làm được điều ấy.”

Thẩm Khê cúi đầu. Ý của chú Hall là muốn cô vượt qua Thẩm Xuyên, nhưng mà… thiết kế mà anh trai cô để lại cực kỳ hoàn mỹ. Cô phải làm thế nào để vượt qua được sự hoàn mỹ ấy chứ? Thiết kế của Thẩm Xuyên tựa như một cái động tối đen, suy nghĩ của cô như bị nhốt lại trong đó, cứ mãi lang thang trong cái động đen ấy, không có bất cứ ý định muốn lao ra ngoài não.

Lúc này các giám đốc kỹ thuật của nhóm R&D của một số đội đua đều đã đến nước Anh để xem các trận đua, họ muốn tận mắt chứng kiến màn trình diễn của đối thủ.

Đường đua Silverstone ở Anh có có những đoạn thẳng dài và những khúc cua có tốc độ cao, nó kiểm tra tính năng xe đua và khảo nghiệm kỹ năng đua xe của các tuyển thủ, đánh giá sự kết hợp giữa người và xe đua.

Nhờ vụ kiện với MNK mà đội Marcus thu hút được rất nhiều sự chú ý, các đội đua lớn khác cũng dần ý thức được khả năng nghiên cứu và phát triển của đội Marcus.

Với thành tích vượt trội trong các chặng đua trước đó, Trần Mặc Bạch, Duchovny và Winston đã trở thành những ứng cử viên sáng giá nhất cho chức vô địch.

Trước khi trận đấu bắt đầu, Audrey Wilson đã viết một bài báo dự đoán rằng kỷ nguyên của tiểu tướng Carmen sắp đến còn thời đại của Winston đã sắp đi đến hồi kết. 

Lúc ngồi trên máy bay, Amanda đọc được bài báo này và thấy vô cùng tức giận.

“Cô nói xem có phải Audrey Wilson mới ngủ với Carmen không?”

Thẩm Khê nhìn bài báo kia rồi đáp lại: “Tuy rằng các đầu đề của cô ấy rất phù hợp với đặc điểm quảng bá truyền thông, cũng có hơi phóng đại nhưng số liệu được phân tích bên trong rất khách quan, hẳn là đội Mercedes đã cung cấp số liệu cho cô ấy.”

“Cô ta nói Winston muốn giải nghệ, cô không nhìn thấy ư?”

“Bất cứ ai hay sự việc nào cũng đều có ngày kết thúc, huống chi đây còn là F1.” Thẩm Khê trả lời.

“Winston mà nghe thấy những lời này chắc chắn sẽ tuyệt giao với cô đó!”

Lúc này có người xách hành lý đi đến chỗ họ, giọng nói đầy điềm tĩnh của người đó vang lên từ trên cao: “Anh sẽ không dễ dàng tuyệt giao với em như vậy đâu.”

Thẩm Khê và Amanda vừa ngẩng đầu lên liền thấy Winston.

“Anh… anh cũng đi chuyến bay này sao?” Amanda đột ngột đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

Cô nàng rất hối hận tại sao mình lại không có tiền để mua trước một loạt ghế, chỉ cần thế là có thể ngồi cạnh Winston rồi! Dù chuyến bay có gặp sự cố thì chết cũng không hối tiếc!

“Elvin và Caspian không đi cùng với em sao?” Sau khi Winston ngồi xuống, anh ta quay đầu lại hỏi Thẩm Khê đang ngồi ở đằng sau.

“Họ bay trước một ngày rồi.”

“Vậy à. Tiểu Khê, em nhất định phải xem trận đua này thật cẩn thận.”

“Em vẫn luôn xem các trận đua của anh rất cẩn thận mà.”

“Không, ý anh là em hãy nhìn thật kỹ đối thủ của mình. Một trong ba kỹ sư kỹ thuật chính của đội Mercedes chính là Trương Tĩnh Hiểu.”

Vừa nghe thấy cái tên kia, tất cả các dây thần kinh của Thẩm Khê ngã xuống tựa như những quân bài domino.

“Cô ấy không đợi được Thẩm Xuyên nhưng cô ấy lại vượt qua được anh ấy.”

“Cô ấy không có khả năng vượt qua được Thẩm Xuyên.” Thẩm Khê giữ ghế của Winston, cô nghiêng người về phía trước, lạnh lùng nói với anh ta như vậy.

Amanda có chút kinh ngạc, đây là lần đầu tiên cô nàng thấy Thẩm Khê dùng thái độ thế này để nói chuyện với Winston. Nhưng Winston chỉ nâng tay, vỗ vỗ đỉnh đầu của Thẩm Khê.

“Cứ tự nhìn rồi em sẽ hiểu.”

Trước kia, khi Thẩm Khê đi máy bay, dù đoạn đường ngắn hay dài thì cô đều có thể ngủ sau khi máy bay cất cánh nhưng lúc này cô lại không tài nào ngủ được. Chỉ cần nhắm mắt lại, tất cả những gì Thẩm Khê thấy là cái ngày cô vào bệnh viện để nhận dạng thi thể của Thẩm Xuyên. Cô mờ mịt nhìn khuôn mặt sẽ không bao giờ mở mắt nữa của Thẩm Xuyên mà không thể thốt ra được bất cứ lời nào. 

Trương Tĩnh Hiểu cũng chạy đến, đó là lần đầu tiên cô thấy người phụ nữ mạnh mẽ ấy khóc.

Cô ấy nói: Em sẽ vượt qua tất cả những gì anh đã tạo ra, em sẽ cho anh biết anh nông cạn đến thế nào, em sẽ khiến anh phải hối hận vì đã rời bỏ em, em sẽ khiến anh phải trông lên em từ dưới lòng đất!

Sau khi máy bay hạ cánh, Amanda bắt đầu thu dọn hành lý, cô nàng phát hiện Thẩm Khê vẫn đang ngồi ở chỗ của mình, hai mắt cô không có tiêu cự nhìn về phía trước.

“Tiến sĩ Thẩm? Tiến sĩ Thẩm?” Amanda vỗ vỗ bả vai của cô.

Lúc này Thẩm Khê mới hồi phục tinh thần.

Winston ngồi ở hàng trước đứng dậy, anh ta mở ngăn đựng hành lý ở trên đầu rồi lấy balo của Thẩm Khê xuống.

“Amanda, chắc là chiều nay mọi người rảnh đúng không, cô về khách sạn trước được chứ? Tôi có chuyện cần nói với tiến sĩ Thẩm một lát.”

“Được, tất nhiên là không có vấn đề gì rồi!” Amanda cực kỳ ngạc nhiên, cô nàng không ngờ Winston sẽ biết tên của mình.

Lúc xuống máy bay, suy nghĩ của Thẩm Khê vẫn chưa trở về, suýt chút nữa thì cô đã va phải cửa kính tự động. Winston thở dài, anh ta nhẹ nhàng kéo tay của Thẩm Khê, dẫn cô ra khỏi sân bay rồi lên taxi.

“Chúng ta… đi đâu vậy?”

“Đi đâu cũng được, tốt nhất là chỉ có hai người chúng ta, nơi khiến em có thể chuyên tâm nghe lời anh nói.” Winston nói.

Xe taxi đưa họ đến một nhà hàng, nhà hàng này nằm trên tầng cao nhất của một tòa nhà. Xuyên qua cửa sổ, họ có thể thấy được những tấm biển quảng cáo phía dưới Mắt Luân Đôn trong những ánh đèn đan vào nhau. 

(London Eye:Mắt Luân Đôn hay Vòng quay Thiên niên kỷ là một vòng quay quan sát khổng lồ cao 135 mét (443 ft) nằm bên bờ sông Thames, Luân Đôn, Anh. Nguồn: wiki)



“Tiểu Khê, có đôi khi anh nghĩ rằng đua xe giống như vòng đu quay vậy.” Winston nghiêng mặt chống cằm.

Không có tiếng động cơ ồn ào náo nhiệt, sự tồn tại của anh ta trong mắt Thẩm Khê cũng trở nên đơn thuần hơn bao giờ hết. 

“Sao lại giống nhau?” Thẩm Khê cũng nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Xe đua và vòng đu quay đều xoay quanh một quỹ đạo cố định, mỗi vòng đua đều được lặp lại và mỗi vòng quay cũng không bao giờ có thể chệch đường ray, mà chệch đi chính là sự kết thúc. Điểm khác nhau duy nhất giữa hai thứ này chính là vận tốc xe đua luôn thay đổi còn vòng đu quay lại quay với vận tốc không bao giờ khác.” Winston nhẹ giọng nói.

“Ừm, hình như là vậy.”

“Nhưng Tiểu Khê, em không phải là một tuyển thủ đua xe, lẽ sống của em cũng không phải là ngồi trên vòng đu quay để ngắm nhìn thế giới. Em có chắc rằng ngay khi cả thế giới này đang thay đổi thì em vẫn muốn ngồi yên ở đó như một người đứng ngoài cuộc không?” Winston hỏi.

Thẩm Khê nhìn anh ta, đáy lòng cô có hàng vạn hàng nghìn ngôn ngữ nhưng trong giờ phút này cô lại không biết phải làm thế nào để biểu đạt ra ngoài.

“Đừng biến Thẩm Xuyên trở thành vòng đu quay của em, anh ấy không phải quỹ tích của em. Vượt qua Thẩm Xuyên không có nghĩa là anh ấy chưa từng tồn tại.”

Hốc mắt của Thẩm Khê ươn ướt. 

Hôm đó, lúc Winston tiễn cô trở về khách sạn, đột nhiên anh ta ngăn Thẩm Khê đang chuẩn bị xuống xe lại.

“Anh ghen tị với Elvin lắm.”

“Sao anh lại ghen tị với anh ấy chứ?”

“Bởi giờ anh đã trở thành một cái cọc để người ta vượt qua, còn anh ta chính là người đi chinh phục. Anh ta được thừa hưởng những kỳ tích sáng tạo của em, anh chỉ là vật tham chiếu để chứng minh những kỳ tích ấy mà thôi.” Winston đẩy nhẹ Thẩm Khê “Về đi, chúc em ngủ ngon.”

Thẩm Khê xuống xe, vừa quay đầu liền thấy Winston đang vẫy tay với mình. 

Cô đi tới căn phòng đã được đội đua đặt trước liền phát hiện Trần Mặc Bạch đang ôm tay dựa vào tường, không biết anh đã đợi cô được bao lâu rồi.

“Ơ, sao anh lại ở đây.”

“Chờ em đó.”

“Anh chờ em lâu không? Sao lại không gọi cho em?”

“Vì… anh không muốn quấy rầy em và Winston.”

Thẩm Khê mở cửa, Trần Mặc Bạch bước vào ngay sau cô. Cô còn chưa kịp cắm thẻ vào đúng chỗ thì Trần Mặc Bạch đã bất ngờ ôm lấy cô từ phía sau. Vòng ôm của Trần Mặc Bạch rất chặt, má anh kề sát vào mặt của Thẩm Khê. Trong khoảnh khắc ấy, cô thấy có chút sợ hãi, đang định dãy ra thì đã bị Trần Mặc Bạch kéo quay người lại, môi anh áp lên môi cô. Đầu của Thẩm Khê không khỏi ngả về sau nhưng nó đã bị tay anh giữ chặt lại. 

Đó là một nụ hôn dữ dội đến mức khiến cô thấy nghẹt thở, sức mạnh của nó như muốn hoàn toàn nuốt chửng lấy Thẩm Khê.

Cô nâng tay, dùng sức muốn đẩy Trần Mặc Bạch ra, đây là lần đầu tiên cô vùng vẫy trong vòng tay của anh. Nhưng Thẩm Khê không ngờ bàn tay của Trần Mặc Bạch lại nâng chân cô lên, anh nhấc cả người Thẩm Khê lên không trung. Anh ấn cô lên vách tường, cột sống của Thẩm Khê suýt nữa thì bị gãy làm đôi.

Dường như Thẩm Khê nhận ra được điều gì đó, cô không giãy dụa nữa mà ôm lấy bả vai của Trần Mặc Bạch rồi vỗ nhẹ lưng anh. Nhờ sự trấn an ấy, cuối cùng Trần Mặc Bạch cũng buông cô ra, anh kiềm chế sức lực của mình lại rồi ôm lấy cô. Hô hấp của Trần Mặc Bạch ngay bên tai Thẩm Khê, tựa như gió rồi lại như sóng thần.

“Anh sao thế?”

“Không có gì.” Trần Mặc Bạch nhẹ giọng nói.

“Sao lại không có gì được chứ, anh đang sợ hãi điều gì vậy?” Thẩm Khê hỏi.

“Sao em lại biết anh đang sợ chứ?” Giọng nói của Trần Mặc Bạch mang theo ý cười tự giễu.

“Bởi vì nụ hôn của anh nói cho em biết anh đang sợ hãi.” Thẩm Khê trả lời.

Bàn tay của Trần Mặc Bạch vẫn đặt sau gáy Thẩm Khê, anh áp cô vào trong lồng ngực của mình, không cho cô nhìn thấy đôi mắt anh. 

“Tiểu Khê, em từng nói anh là tuyển thủ thích hợp nhất để điều khiển chiếc xe mà anh trai em thiết kế ra, nhưng nếu như anh thất bại thì sao?  Nếu như anh không thể thắng được Winston thì sao? Có phải anh sẽ không quan trọng với em như bây giờ nữa không?”

“Đương nhiên là không rồi! Anh quan trọng với em không bởi anh là một tuyển thủ đua xe mà vì anh là Trần Mặc Bạch! Cho dù sau này anh không làm tuyển thủ nữa thì anh vẫn là người quan trọng nhất đối với em!”

“Ừm.”

Trần Mặc Bạch hôn trán Thẩm Khê, anh nhẹ giọng nói: “Em ngủ ngon.”

Nhìn thấy bóng lưng của anh, không hiểu sao Thẩm Khê có cảm giác giữa hai người đang có một khoảng cách, không biết phải làm thế nào để bước qua. 

Sáng sớm ngày hôm sau, lúc Thẩm Khê đang ăn sáng ở nhà ăn thì Amanda ngồi xuống bên cạnh cô.

“Hôm qua với Winston thế nào?”

“Tôi ăn tối với Winston.”

“Chỉ ăn tối thôi ư?” Amanda nháy mắt “Chúng tôi biết hết rồi!”

“Biết cái gì?” Thẩm Khê mơ màng.

Amanda đưa điện thoại đến trước mặt Thẩm Khê, cô nàng mở một trang Facebook, bên trong là bức ảnh selfie của một fan Công thức 1, tiêu đề là “Tôi được chụp ảnh chung với thần xe Winston.” 

Số lượng người xem đã vượt quá mười ngàn người, tấm ảnh đó chụp lại khoảnh khắc Winston kéo tay Thẩm Khê đi về phía trước. Tuy rằng khuôn mặt của fan này chiếm hai phần ba bức hình nhưng bóng dáng của Thẩm Khê vẫn xuất hiện trong góc của tấm ảnh đó. Điều được những cư dân mạng này thảo luận nhiều nhất đương nhiên là cách mà Winston nắm lấy tay Thẩm Khê.

“Lúc ngài Marcus nhìn thấy tấm hình này suýt chút nữa thì ngất xỉu. Cô có thấy Winston nắm tay cô như nào không? Mười ngón tay đan vào nhau đó!”

“Ồ…” Thẩm Khê nhìn lướt qua.

“Cô vẫn không rõ ư? Đây là cách mà những cặp đôi yêu nhau nắm tay nhau đó! Cô có chắc là cô và Winston chỉ đi ăn một bữa tối với nhau không?”

“Đúng vậy, hai chúng tôi chỉ ăn tối với nhau thôi mà.”

Hai giây sau, bỗng nhiên Thẩm Khê hiểu ra được điều gì, cô nắm lấy cổ tay của Amanda rồi hỏi: “Có phải Trần Mặc Bạch cũng thấy được bức hình này không?”

“Ừ, đúng thế. Ngài Marcus là người đầu tiên đưa cho anh ấy xem.”

Thẩm Khê lập tức đứng dậy rời khỏi nhà ăn.

“Này, này! Cô đi đâu thế!”

“Đi tìm Trần Mặc Bạch.”

“Anh ấy đang ở trong phòng của ngài Marcus để thảo luận về phiên đua phân hạng cùng với các chiến lược gia và chuyên viên phân tích đó!”

Thẩm Khê đi đến phòng của Marcus rồi đập thật mạnh vào cánh cửa.

“Trần Mặc Bạch! Trần Mặc Bạch!”

Tiếng đập cửa của cô khiến mọi người đều nhìn về phía Trần Mặc Bạch.

Caspian hất cằm: “Này, cô ấy gọi anh đấy.”

Trần Mặc Bạch bước đến cửa rồi mở nó ra.

“Sao thế?”

“Em muốn nói cho anh biết dù Winston nắm tay em thì hai người bọn em không hề có quan hệ yêu đương gì hết!” Thẩm Khê lớn tiếng nói.

May mà Thẩm Khê nói tiếng Trung, những người trong phòng chỉ nhìn cô đầy bối rối.

Tác giả có lời muốn nói:

Winston: Đừng loan truyền tin vịt nữa, hãy để yên cho tôi làm một mỹ nam an tĩnh.

Trần Mặc Bạch: Kể cả khi không nắm tay một cô gái thì anh vẫn có thể làm một mỹ nam an tĩnh.

Winson: Hẹn gặp lại anh tại trận đấu.

Trần Mặc Bạch: Tôi đã sớm biết anh không có ý tốt rồi.

Silverstone Circuit là một trường đua xe chuyên dụng nằm ở làng Silverstone, hạt Northamptonshire, Vương quốc Anh. Trường đua hiện đang đăng cai hai chặng đua GP Anh của giải đua Công thức 1 và MotoGP Anh của giải đua MotoGP. Nguồn: wiki

Bình Luận (0)
Comment