Nghịch Phong Nhi Hành

Chương 12

Trong khoảng thời gian yên bình này cũng có một số chuyện tốt phát sinh, hôm nay Chung Lý trở về vừa hào hứng vừa vội vàng: “Tiểu Văn, tớ có chuyện muốn nói với cậu.”

“Huh?”

“Tớ gặp được bạn học trước kia.”- Nhìn ra được ở Chung Lý có điểm cao hứng, nhưng cũng có chút do dự- “Đã mời cậu ấy ngày mai tới ăn cơm.”

“Tốt.”- Âu Dương vội buông tư liệu trong tay- “Cùng học trung học sao? Tụi mình trước hết cùng nghĩ xem nên làm món gì, nghĩ thật tốt thực đơn, rồi ngày mai tớ ra ngoài mua.”

Chung Lý gãi gãi đầu: “Là bạn học hồi tiểu học, bất quá hiện tại người ta đã là danh nhân rồi.”

“Là…..”

“Là Đỗ Du Dư.”

“A?”

Chung Lý thấy thần sắc hoài nghi của anh liền hắc hắc cười, bắt đầu có chút kiêu ngạo: “Chính là Đỗ Du Dư đó đó.”

Âu Dương hoảng sợ: “Thật sao? Nguyên lai cậu cùng anh ấy học chung trường? Tớ không hề biết!”

Chung Lý cười cộc lốc: “Trước khi cha tớ gặp chuyện không may trong nhà vẫn còn có tiền, đã từng học ở trường Lý Niệm vài ngày, bất quá không được bao lâu thì chuyển trường, cho nên tớ cùng cậu ấy cũng không phải quá thân thiết. Lúc nãy gặp được cậu ấy, cậu ấy cư nhiên vẫn có thể nhận ra tớ, còn mời tớ uống rượu, thật sự coi tớ là bạn chí cốt.”

Đỗ Du Dư, người này tuy không hề liên quan đến cuộc sống của hai người bọn họ, nhưng Âu Dương ít nhiều cũng có nghe nói về hắn. Chính là thiên tài sáng tác nhạc trong giới giải trí, tuy rằng không tỏa sáng trên sân khấu tráng lệ, chỉ đứng sau cánh gà, nhưng bởi bộ dáng thật sự không tồi, trên người luôn tỏa ra một thứ khí chất, chỉ ngẫu nhiên cùng một số nghệ sỹ xuất hiện trước ống kính cũng đủ gây ấn tượng sâu sắc cho người đối diện.

Không làm thần tượng, nhưng vẫn có thể hưởng những đãi ngộ của thần tượng, phía sau cũng liền có một đám nữ sinh yêu thích mĩ nhân theo đuổi.

Âu Dương có chút sợ hãi: “Vậy, những thức ăn bình thường chắc hẳn là không được đi? Hay là làm một con đại tôm hùm? Nhưng cái này tớ không biết làm…. Còn nữa, phải mua loại rượu nào? Nhất định là là rượu ngon đi?”

“Hắc.”- Chung Lý thật sự có nghĩa khí- “Cậu ấy nói muốn ăn cơm nhà, chúng ta liền làm cơm nhà, tay nghề của cậu so với những quán ăn bên ngoài đều hảo hơn, không cần phải lo lắng. Cậu ấy nếu muốn ăn vi cá, tôm hùm, loại bằng hữu này chúng ta cũng không thể kết giao nổi, có phải hay không?”

Hôm nay sau khi đã làm xong những bản phiên dịch đã nhận, Âu Dương liền nhanh chóng cầm túi tiền xuất môn.

Hai năm gần đây tình hình kinh tế có chuyển biến tốt đẹp. Công việc cũng thành thạo hơn, kinh nghiệm cùng danh dự dần dần được tích lũy, số lượng công tác nhận được cũng trở nên ổn định, giá cả lại cao.

Tuy rằng thân thể anh không tốt nên không thể làm đến bán mạng, vì vậy tiền kiếm được không gọi là quá nhiều, nhưng cũng không đến mức túng quẫn.

Trên đường đến siêu thị mua đồ ăn, Âu Dương đi ngang qua tiệm sách, thầm nghĩ cả tháng nay vội vàng công tác, vẫn chưa mua sách mới, nhịn không được theo thói quen bước vào.

Ngữ nghĩa học chuyên tác bản mới nhất bấy lâu chờ mong vẫn chưa có, Âu Dương sau một vòng dạo quanh tâm tư mang một chút thất vọng, đi đến nhìn qua khu tạp chí. Mua không được sách thuộc chuyên môn của mình, lấy tiền mang về tạp chí âm nhạc đăng tin của Đỗ Du Dư cũng tốt.

Tạp chí nhiều như vậy, anh liếc mắt một cái liền bắt gặp một khuôn mặt trên bìa tạp chí thương nghiệp vừa xuất bản.

Tuy rằng đã qua sáu năm, bên cạnh còn vô vàn những gương mặt khác trên các bìa tạp chí, Âu Dương vẫn là liếc mắt một cái liền nhận ra hắn.

Người kia thật sự đã trưởng thành, vừa tao nhã vừa anh tuấn, nét mặt trẻ con lúc mười sáu tuổi đã không còn. Cứ như vậy thong dong tươi cười, hết thảy mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay, giống như chưa từng trải qua mất mát gì khiến cho hắn phải chau mày.

Âu Dương đứng cách đó hai, ba bước nhìn hắn, hắn tựa hồ cũng đang nhìn Âu Dương, cái loại hình ảnh bất động này, chỉ biết vô tâm mà mỉm cười như thế.

Một số nữ sinh mặc chế phục thuận tay chọn hai bản tạp chí mới nhất, lại tiến đến cầm tạp chí thương nghiệp vừa xuất bản: “Oa, người này vì cái gì là ảnh bìa cho tạp chí thương nghiệp a, căn bản nên là tạp chí giải trí mới đúng.”

“Siêu anh tuấn nha, mua một quyển về xem đi.”

“Vài trang phỏng vấn, oa, đều là trang màu…..”

“Anh ta là ai vậy a….. Nga, tiểu thiếu gia của Tiếu Thị, cư nhiên lại anh tuấn như vậy, đáng ghét, ánh mắt so với tớ còn đẹp hơn…. Lông mi này có phải là giả không? Tốt nghiệp đại học xong tớ nhất định phải vào công ty nhà bọn họ làm.”

“Tớ phải làm trợ lý…..”

“Tớ đương nhiên làm Thiếu phu nhân….”

Nhóm nữ sinh ríu ra ríu rít cười đùa thực đáng yêu, Âu Dương Hi Văn đứng bên cạnh còn thật sự chú tâm nghe các nàng nói.

“Oa, trên bài phỏng vấn có nói tuổi của anh ta, mới tốt nghiệp viện thương nghiệp và Havard trở về, cũng mới hai mươi hai tuổi….. Hảo lớn…. đang thực hiện cải cách kinh doanh trong công ty….. Ách, cái này xem không hiểu…..”

“Tớ van cậu, lật qua nhanh một chút, coi coi anh ấy có kết hôn chưa.”

“Vẫn độc thân, lại chưa có người trong lòng, vạn tuế!”

“Vạn tuế cái gì a, có như vậy cũng không đến phiên cậu, người ta khẳng định là phải cùng với thiên kim đại tiểu thư môn đăng hộ đối.”

“Đáng ghét, ma tước cũng có thể biến thành phượng hoàng mà….”- Các nữ sinh cứ như vậy cầm theo quyển tạp chí kia, vui vẻ cười đùa rời đi.

Âu Dương đứng một lúc lâu, tay tùy tiện cầm một cuốn tuần san tiếng Anh tiến đến quầy thu ngân tính tiền. Trên quầy kia cũng để hai ba cuốn tạp chí có mặt Tiếu Huyền làm ảnh bìa.

Nhìn ảnh chụp của nam nhân ở khoảng cách gần như vậy, chỉ cảm thấy được, kì thật vẫn chỉ là một đứa bé trai.

Anh cũng hiểu được, anh cùng với loại người như Tiếu Huyền căn bản không trong cùng một thế giới, nếu không phải nhờ anh dạy học ở Nam Cao thì có lẽ hai người vĩnh viễn cũng không thể quen biết

Anh thà rằng việc này chưa từng xảy ra.

“Bản này anh cũng muốn mua sao?”

Âu Dương vội thu tầm mắt, lắc lắc đầu.

Về đến nhà, vẫn còn sớm, Âu Dương vội vàng rửa sạch nguyên liệu, chế biến thức ăn, liều mạng làm đến một thân đầy mồ hôi.

Chung Lý so với bình thường tan tầm sớm hơn một chút, giúp anh chuẩn bị mấy món đơn giản, hăng hái làm được một lúc, đột nhiên mở miệng nói:

“Tiểu Văn, tớ với cậu thương lượng chuyện này.”

“Huh?”

“Cuối tuần nếu rảnh rỗi, ra ngoài uống hai ly đi. Tớ giới thiệu bạn cho cậu quen.”

“Giới thiệu bạn cho tớ?”- Âu Dương tò mò.

“Ừ.”- Chung Lý có chút cứng ngắc gật gật đầu- “Ăn bữa cơm làm quen trước, nhìn xem có hợp hay không.”

Âu Dương lúc này mới hiểu ý tứ của hắn, giật mình nhìn chằm chằm Chung Lý.

Người nam nhân trước giờ thô lỗ lúc này cư nhiên lại đỏ mặt, ho khan hai tiếng: “Tớ, tớ đúng lúc cũng có quen biết vài bạn bè* như thế.

*ý của Chung Lý là bạn bè cùng giới tính với Tiểu Văn

Nghĩ cơ hội quen biết bạn bè của cậu cũng không nhiều, cho nên giới thiệu cho cậu gặp mặt một chút.

Người này bộ dáng nhã nhặn, có thể, ách, chính là mẫu người cậu thích, dù sao cậu lúc nào cũng chỉ có một mình nhất định là rất buồn, qua lại nhiều một chút cũng tốt.”

Chung Lý cư nhiên giới thiệu bạn trai cho anh, người này thoạt nhìn chính là một nam nhân thô thiển, nhưng thực ra tấm lòng so với người khác còn ấm áp hơn. Âu Dương bị nói đến ngượng ngùng, chỉ biết cười cười, cười tới mức nước mắt sắp chảy ra: “Chung Lý…..”

“A?”

“Tớ không muốn. Một thân một mình là tốt rồi.”

Chung Lý lo lắng nhìn anh.

“Tiểu Văn a, không phải ai cũng giống như thằng nhóc hỗn trướng kia…..”

Âu Dương lắc đầu, dao trong tay bắt đầu chuyển sang thái măng: “Một mình cũng không phải không tốt”.

“Có bạn sẽ vui vẻ hơn a.”

Âu Dương Hi Văn nhìn cánh tay lộ ra dưới phần tay áo xăn lên, trên mặt biểu cảm lại có chút bi thương không đồng nhất: “Hơn phân nửa gặp tớ sẽ cảm thấy rất chướng mắt.”

Chung Lý giận dữ: “Cái gì? Cậu có chỗ nào không tốt? Người nào dám ghét bỏ cậu? Xem tớ có đánh chết hắn không!”

“Ai, Chung Lý.”- Âu Dương cảm kích lời bênh vực của hắn- “Cái khác không nói đi. Nếu tớ cởi quần áo, người ta còn dám nhìn sao?”

Chung Lý lập tức đỏ mặt nghẹn lời, gân xanh đều nổi lên hết cả, ở lỗ tai cơ hồ có thể thấy được hơi nước bốc ra, miệng không ngừng tức giận mắng: “Cái kia thằng nhãi con….”

Còn chưa kịp nhiều lời, chuông cửa đã vang lên. Hai người vội chỉnh lại biểu tình trên mặt, không tranh luận vấn đề này nữa, lập tức trở nên khẩn trương chờ đón vị khách tối nay.

Đỗ Du Dư người thật so với trên TV càng cao lớn anh tuấn hơn, chiếu theo đạo lý bọn họ đều cùng tuổi, nhưng nhìn mặt hoàn toàn không nhận ra là người đã trên ba mươi.

Đôi mắt to đen láy nhưng không dung tục, chính là vì trắng nõn sạch sẽ, ngược lại khiến diện mạo vừa thanh tú vừa có chút ngượng ngùng, cằm đầy đặn, thậm chí còn có một đôi răng nanh không quá ngay ngắn. Thực nhã nhặn, khi cười rộ lên cư nhiên làm cho người ta có cảm giác vừa đáng yêu vừa tinh tế.

Rõ ràng loại người này khi đối mặt với ánh đèn rực rỡ đều thong dong tự nhiên, rất ra dáng người của công chúng, đến nơi này làm khách, dường như lại có chút xấu hổ, nói với hắn vài lời hắn liền cười cười, tựa hồ thực khẩn trương. Biết cả một bàn đồ ăn đều do Âu Dương làm, mới ăn được hai đũa, hắn đã mở lời cảm ơn.

Rõ ràng chỉ là chén đũa bình thường, thế nhưng vào đến tay Đỗ Du Dư lại được hắn sử dụng vô cùng tao nhã tự nhiên, cuốn hút đến mức Chung Lý cũng có phần nhã nhặn theo, dằn xuống bớt những hành vi thô tục.

Thân là người nổi tiếng, nhưng không hề làm cao, không ra vẻ, lại rất lễ phép. Chung Lý có nhiều bạn hữu như vậy, lúc này mới hưởng được chút quang vinh, cư nhiên hướng Âu Dương cười ha hả.

“Cám ơn đêm nay đã khoản đãi.”- ăn cơm xong, Đỗ Du Dư vẫn cứ khách khách khí khí- “Ngày mai bằng hữu của tôi khai trương câu lạc bộ mới, có rảnh đến chung vui không?”

Đỗ Du Dư khi cười rộ lên cảm giác đầu tiên chính là khiến cho người ta cảm thấy xấu hổ: “Có thể cũng không có gì hay để ngoạn, nhưng lại có dàn nhạc biểu diễn, công ty của chúng tôi rất nhiều nghệ sĩ đến dự, hẳn là sẽ náo nhiệt đi.”

Chung Lý cùng Âu Dương đối với những bữa tiệc xa hoa trụy lạc cũng rất ít khi tham dự, nhưng lại tò mò, hơn nữa khẳng định sẽ có thức ăn ngon, liền nhận lấy thiệp mời của Đỗ Du Dư. Cảm giác trong tay là loại giấy tổng hợp rất tốt, trên mặt còn đính thủy tinh vừa đẹp vừa tao nhã.

“Nhớ rõ phải mang theo thiệp này, ngày mai tôi sẽ tới đón hai người.”

Buổi chiều ngày hôm sau Âu Dương phải đến công ty phiên dịch, người anh muốn tìm đang dự họp, sẽ phải chờ một lúc lâu, chắc chắn không thể kịp đi nhờ xe của Đỗ Du Dư.

“Hai người đi trước đi, tớ biết địa chỉ, sẽ tự đi đến.”

Chung Lý còn lải nhải theo: “Nhớ kĩ khi đến phải mang theo camera, nhìn thấy đại minh tinh liền chụp lại…..”

Ngồi xe taxi đến nơi, cảm nhận được khí thế cùng phong thái của nó, Âu Dương mới hiểu ra là Đỗ Du Dư đã khinh miêu đạm tả, làm sao lại là “không có gì để ngoạn”, chỉ cần nhìn những xe đỗ ở đây liền biết nơi này không phải chỉ cần có tiền là có thể vào được.

Do không hề chuẩn bị tâm lý, trên người anh hiện chỉ mặc áo sơ mi cũ với quần dài, kể cả đôi giày đang mang cũng đã hơn bốn năm. Đứng từ đây nhìn đến một nhóm thục nữ cùng danh sĩ vừa bước xuống xe, bên cạnh còn có vệ sĩ theo sát, đang bước lên những bậc thang. Âu Dương không khỏi cảm thấy có chút luống cuống.

Nhưng Chung Lý và Đỗ Du Dư hẳn là đã sớm ở bên trong chờ anh, Âu Dương đành đánh liều đi vào.

Nhân viên trực cửa phụ trách tiếp đãi khách chỉ liếc mắt nhìn anh một cái, nói: “Thực xin lỗi, chỉ có khách quý được mời mới có thể vào.”

Âu Dương vội lục túi xách tìm tìm: “Tôi có thiệp mời.”

Nhưng không nhớ lúc soạn tài liệu để đi ra ngoài đã mang theo chưa, hay vẫn còn để ở nhà, lục lọi nửa ngày vẫn tìm không được, đành lấy tay sờ soạng tất cả các túi trên người thêm một lần.

Lục tục đã có vài người đi vào bên cạnh anh, Âu Dương không biết giải thích làm sao, đứng tránh sang ở một bên, cố hết sức cũng không tìm được trên người, đành phải gọi cho Chung Lý, nhưng không ai bắt máy, có thể hắn đã để điện thoại ở chế độ im lặng.

Cứ phải lục lọi tìm kiếm dưới ánh mắt của người phục vụ khiến Âu Dương dần có chút xấu hổ.

“Xin lỗi, tôi tìm không ra, nhưng bạn của tôi thực sự đang ở bên trong.”

Trên mặt người phục vụ chậm rãi hiện lên một tia khinh miệt: “Thực có lỗi, nhưng chúng tôi không thể để người lạ tùy tiện đi vào”.

Âu Dương mặt đã muốn ửng hồng, rất muốn xoay người bước trở ra, nhưng lại sợ thất lễ với Đỗ Du Dư, đành phải thấp giọng: “Phiền anh…..”

Cửa kính đột ngột đi bị đẩy ra, có người từ xa bước đến.

“Thầy.”

Tim Âu Dương đột nhiên đập mạnh.

“Em ở bên trong nhìn ra liền cảm thấy thật giống thầy.”- nam nhân đang đi tới trông có vẻ rất cao hứng – “Quả nhiên là thầy…..”

Âu Dương trừng mắt, vội thối lui mấy bước.

“Làm sao vậy? Gặp phiền toái gì sao?”

Biểu tình trên mặt Âu Dương thoáng chút cứng lại, người phục vụ có chút xấu hổ: “Tiếu thiếu gia, người này không có thiệp mời, nhưng lại muốn tiến vào…..”

Âu Dương đầu như muốn bốc khói, có điểm hỗn loạn, lại lui thêm vài bước, xoay người muốn bỏ đi. Để cho Tiếu Huyền thấy được bộ dáng nghèo túng của anh, không hiểu vì cái gì lại cảm thấy hổ thẹn.

“Không sao, người này là bạn của tôi.”

Thấy vậy người phục vụ vội hướng Âu Dương cung kính: “Tiên sinh mời vào.”

“Không cần.”- Âu Dương hàm hồ nói, lung tung xua tay. Không nghĩ tới tại nơi này lại gặp phải Tiếu Huyền, có cảm giác giống như bị người ta tát một cái, trong giọng nói nghe như có gì đó tắc nghẽn, ngực lại âm ỉ đau.

Tuy không muốn thất thố, nhưng lại không biết phải từ chối làm sao mới tốt, bất chấp vẫn còn hai người đang chờ bên trong, anh thầm nghĩ chỉ muốn mau chạy xa nơi này một chút.

Tiếu Huyền theo sau hai bước: “Thầy, đã đến đây rồi, vào ngồi một chút đi.”

“Không cần.”

Âu Dương chỉ cắm đầu đi về phía trước, Tiếu Huyền vươn tay, một phen giữa chặt anh, sau đó nắm tay của anh lại.

Âu Dương như bị độc xà cắn một cái, liều mạng rút tay về. Tiếu Huyền cũng không miễn cưỡng nữa, vội nhét vào lòng bàn tay anh một tấm thiệp chất liệu tương tự của Đỗ Du Dư, sau đó buông tay.

“Thầy, thầy cầm cái này, vào bên trong làm gì cũng không sao, nếu có người hỏi, nói tên của em ra là được.”

Âu Dương đến nhìn cũng không thèm liếc mắt một cái, vội thu tay lại, quay người bỏ đi.

“Thầy, thầy cầm đi.”

Tiếu Huyền như thế nào cũng không chịu từ bỏ, Âu Dương thấy hắn tiến thêm một bước về phía mình, liền vội vàng tránh ra.

Không nghĩ sẽ cùng hắn nói thêm chuyện gì nữa, cũng không muốn cùng người này có bất kì quan hệ nào nữa.

Đối với việc thất tín buổi tiệc khai trương câu lạc bộ hôm đó, Âu Dương hướng Chung Lý giải thích rằng lúc ấy đột nhiên có việc cần phiên dịch gấp, cho nên phải quay về nhà làm việc.

Anh không dám nói cho Chung Lý biết chuyện gặp lại Tiếu Huyền. Chung Lý là người rất nghĩa khí, thường hay nhắc đi nhắc lại phải bắt Tiếu Huyền rồi lột da hắn, nếu hiện giờ thấy được bộ dáng xuân phong đắc ý của Tiếu Huyền, chỉ sợ nhất thời xúc động mà làm ra chuyện không hay.

Chính là, Tiếu gia làm sao có thể để bọn họ tùy tiện chọc vào?

Chỉ cần nhìn kết cục của anh thì sẽ hiểu.

Anh không nghĩ sẽ trả thù, ngay cả đi đòi một câu giải thích cũng không muốn.

Chung Lý nói anh nhát gan, sợ phiền phức, thật không giống một nam nhân, anh cũng không biết biện minh như thế nào, anh chỉ muốn người kia đừng quấy nhiễu cuộc sống của bọn họ. Chỉ cần là thứ gì có quan hệ với Tiếu gia, anh đều muốn tránh xa một chút.

Anh quả thật nhát gan, anh sợ. Nghĩ đến đôi mắt mèo kia, biểu tình đang chân thành bỗng chốc bị xé toang để lộ ra một thiếu niên gương mặt độc ác, liền cả mình run rẩy.

Anh hối hận đã gặp gỡ Tiếu Huyền, cũng hối hận vì đã đâm đầu mà yêu người kia, chỉ có thể hằng ngày dụng sức đem tất cả những gì trong sinh mệnh mình người kia từng chạm qua, từng chút một khoét bỏ đi.

Nhiều năm như vậy, hẳn là đã xóa được toàn bộ, rốt cuộc cũng chỉ còn lại thân thể của chính mình. Tuy rằng không còn được trọn vẹn.

Âu Dương hiện tại một lòng một dạ chỉ muốn hàng ngày làm việc, củi gạo muối lửa, còn tiền thì gửi ngân hàng phòng khi chữa bệnh, dưỡng già.

Chung Lý thúc giục anh tìm một đối tượng để kết giao, kì thật cũng có đạo lý. Chung Lý sớm hay muộn cũng kết hôn, đến lúc thành gia, bọn họ chắc chắc phải tách ra.

Anh sống một mình, có ốm đau cũng không ai biết, suốt ngày im lặng ru rú trong phòng thật đáng sợ. Tìm một người tâm địa không xấu, có thể cùng anh sống lâu dài là tốt rồi, khi rảnh rỗi sẽ nói chuyện phiếm, buổi tối ngủ cũng ấm áp hơn.

Anh đối với tình yêu chẳng còn khát khao, nguyên bản tính toán chờ khi nào Chung Lý kết hôn sẽ đi tìm một người tính tình trung thực sống cùng.

Nhưng từ cuộc gặp mặt sau khi Tiếu Huyền về nước, không hiểu sao lại thấy bối rối, muốn lập tức có một người yêu để chứng minh anh không phải cô đơn thiếu thốn.

Ở trong mắt người khác anh là một nam nhân thất bại, bị đứa bé nhỏ như vậy đùa bỡn vứt bỏ, thân thể cũng bị thương, một nửa nhân sinh đều bị hủy, đả kích quá lớn khiến cho anh không dám nói đến chuyện tình cảm lần thứ hai, trải qua loại kinh nghiệm như vậy chỉ cảm thấy thẹn, cũng biết không có bao nhiêu hi vọng một lần nữa bắt đầu xây dựng lại cuộc sống hạnh phúc mới.

Không kể đến dáng vẻ hèn mọn, chỉ cần là kẻ đồng tính như anh thì cuối cùng cũng chỉ nhận được những câu như “Thực thảm a”, “Đời này chỉ sợ cứ như vậy mà xong rồi”.

Người khác nhìn anh thế nào cũng được, nhưng anh không muốn Tiếu Huyền biết được anh có bao nhiêu bi thảm cùng nghèo túng.

Anh hiện tại cũng tốt lắm, có cơm ăn, có chỗ ở, công tác cũng rải rác chỗ này chỗ kia. Anh đã muốn đem phần sinh mệnh có hình bóng Tiếu Huyền cắt đứt.

Anh bây giờ chỉ cần thêm một người yêu nữa thì bản thân sẽ chẳng còn chỗ nào đáng bị Tiếu Huyền chê cười cùng thương hại.

Chung Lý rất nhiệt tình giới thiệu cho anh một nam nhân tên Uông Diệp, nhưng nếu sớm thân cận sẽ có điểm ngượng ngùng, nên trước khi chính thức gặp mặt Âu Dương cùng hắn trước tiên trao đổi qua Internet vài lần, dùng phương thức như những bạn bè bình thường.

Tiếp sau đó hai người viết thư qua lại, rồi gọi điện, trải qua một khoảng thời gian, song phương đều cảm thấy hợp ý, bắt đầu tính toán đến chuyện kết giao, lúc này mới chính thức hẹn ra gặp mặt.

Uông Diệp bộ dáng rất anh tuấn, công việc đang làm cũng tốt, ăn nói lại cởi mở, có thể đoán ra bình thường hẳn rất được hoan nghênh, chính là loại người mạnh vì gạo, bạo vì tiền.

Hai người dùng cơm chung, gặp được đối phương không chỉ có điều kiện hảo, nhận thức cũng khá, nhưng trong lúc nói chuyện lại cảm thấy cuộc sống mà người kia nói đến anh thế nhưng theo đuổi không nổi, Âu Dương bỗng chốc tâm lạnh hơn nửa. Đối tượng như vậy anh nào dám mộng tưởng, người ta thường nói đây chính là trèo cao.

Lúc chia tay, Âu Dương do dự không biết có nên chủ động mở lời cho cuộc hẹn kế tiếp hay không, cố lấy hết dũng khí mở miệng, không ngờ lại nhận được một câu trả lời thật hợp ý.

“Em cảm thấy chúng ta thật thân thiết.”- Uông Diệp cười meo meo- “Em rất ngưỡng mộ kiến thức của anh a. Lần sau lại hẹn ra uống trà đi.”

Âu Dương nghĩ phải tìm một người có tình nghĩa một chút, nhân phẩm cũng đáng tin cậy để làm bạn. Uông Diệp bộ dáng chính trực, lại không phải loại có tiền có thế, nếu hai người có thể thuận lợi kết giao, anh cũng thật cao hứng.



Cùng Uông Diệp kết giao một thời gian, tiến triển được tới giai đoạn dám nắm tay nhau, lễ tình nhân lại sắp đến.

Uông Diệp chính là mẫu người rất coi trọng phong cách và thích hưởng thụ, dùng cơm tối nhất định trong nhà hàng loại nhất nhì của thành phố.

Vấn đề giá cả chỉ là thứ yếu, phiền toái nhất là nhà hàng này không cho khách nhân bình thường đặt chỗ trước, chỉ có khách quí mới được hưởng loại phục vụ này. Đợi đến khi hai người bọn họ đến, chỗ ngồi đã sớm có người đặt trước, loại ghế cùng một lô cũng không có hy vọng còn chỗ.

Người được coi như “khách quý” cư nhiên lại nhiều đến vậy, số lượng kẻ có tiền thật khiến người ta phải toát mồ hôi.

“Chúng ta đổi địa điểm khác đi.”- Âu Dương đành phải khuyên Uông Diệp- “Nếu thật sự không được, chúng ta mua đồ ăn về, chính mình làm cũng tốt.”

Bọn họ cũng không dự liệu đến việc phải đổi đến nhà hàng khác, ngày lễ như hôm nay, nhà hàng còn chỗ trống nhất định không có, ngay cả quán ven đường chỉ sợ cũng đã được lấp đầy bởi những đôi tình nhân.

“Không sao đâu, em có bạn làm quản lý ở nơi này.”- Uông Diệp cười, mang theo chút kiêu ngạo- “Em đi nói chuyện với anh ta một chút.”

Âu Dương biết người này quen biết rộng rãi, nhưng giao tình chỉ ở một mức độ nhất định, ở hoàn cảnh này khẳng định cũng không giúp giải quyết nhanh được.

Quả nhiên người nam nhân trung niên mập mạp vẻ mặt cười khổ: “Ngày như hôm nay, làm sao có thể kiếm ra chỗ ngồi, các cậu thực là làm khó tôi a. Ở đại sảnh ngồi một chút đi, lấy thẻ bài trước, chờ có người rời đi, tôi sẽ xem có thể hay không xếp nhóm các cậu ưu tiên trước một chút.”

Nhịn đói để chờ đợi một buổi tối giá cả trên trời, còn phải chịu đựng ánh mắt xem thường của người khác khi chứng kiến hai nam nhân đi cùng nhau, loại “hưởng thụ” này đối với Âu Dương mà nói, kì thật còn không bằng ở nhà nấu hai món, chính mình chuẩn bị âm nhạc cùng nến, ăn xong còn có thể nhắm nháp một ít đồ ăn vặt, cùng nhau ngồi trên sô pha xem DVD phim nhựa.

Uông Diệp đương nhiên không thể chịu đựng loại hành vi vừa nhàm chán vừa không lãng mạn như thế, Âu Dương cũng chỉ trộm nghĩ vậy thôi.

Nhiều năm trước anh thường có cách thức hẹn hò giống vậy ở nhà, kì thật cũng không nhàm chán, quan trọng nhất là hai người yêu nhau ở cùng một chỗ, còn nơi nào thích hợp hơn nhà của mình, dù là hai người dựa vào nhau ngủ gà ngủ gật, cũng là phi thường hạnh phúc. Cái loại cảm giác ấy, dù đem cả nhà hàng này đổi với anh, anh cũng không chịu.

Đang hoang mang ngồi ở sô pha, đột nhiên bên tai vang lên giọng nói quen thuộc: “Thầy.”

Lưng Âu Dương chấn động một chút, sau vài giây cứng người, mới từ từ quay đầu lại.

Sau lưng là nam nhân cao lớn với đôi mắt to đen huyền, nhìn xuống anh: “Là tới dùng cơm sao? Không đặt chỗ trước? Để em giúp thầy an bài.”

Âu Dương vội đứng lên: “Không cần!”

Uông Diệp ở một bên vừa lật tạp chí vừa thưởng thức âm nhạc miễn phí cũng hứng thú ngẩng đầu, đối Âu Dương nói chuyện, ánh mắt lại hướng đến xem xét người nam nhân diện mạo xuất chúng, quần áo sang trọng: “Đây là bạn của anh?”

Âu Dương khó xử: “Cũng không tính….”

Đôi mắt tiểu miêu xinh đẹp chuyển ánh nhìn sang Uông Diệp, khẽ gật đầu: “Xin chào.”

“Xin chào, tôi là Uông Diệp.”

“Tiếu Huyền.”

Sau khi bắt tay theo lễ tiết, Uông Diệp hiển nhiên hứng thú nhắc đến bữa tối: “Cậu có thể an bài một chỗ cho chúng tôi?”

Âu Dương có chút xấu hổ: “Nơi này thực buồn chán, chúng ta đổi đến chỗ khác đi…..”

“Nếu cảm thấy buồn chán, có thể chọn bàn nhìn ra cảnh đêm, hai người thấy sao?”- Tiếu Huyền ngay câu nói đầu tiên đã đem Uông Diệp đóng cho dính cứng ở đây.

“Đương nhiên!”

Trong lòng khó chịu, thế nhưng không muốn giờ phút này lại đi làm Uông Diệp cụt hứng, huống chi hắn cũng không hiểu chuyện. Âu Dương đành phải ngậm miệng lại, yên lặng đi ở phía sau, không nhìn đến nam nhân cao lớn xa lạ kia.

Quả nhiên từ chỗ ngồi này có thể ngắm cảnh đêm, dường như đều được thu vào tầm mắt, còn có thể chứng kiến xe cộ như nước, đèn sáng như tơ.

Uông Diệp nhìn Tiếu Huyền với một cặp mắt khác xa ban nãy, liền nói vài câu cảm tạ, quả thật rất nhiệt tình.

“Cậu thật sự cao tay, bạn của tôi cũng không có cách giúp tôi lấy được chỗ ngồi….”

Tiều Huyền cười cười.

Âu Dương ngồi đối diện Tiếu Huyền, chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn, nhưng vẫn có nhẫn nại, miễn cưỡng nói tiếng “Cám ơn.”

Tiếu Huyền nhìn anh, vẫn không có ý định rời đi. Uông Diệp lại vô cùng hào phóng: “Có muốn dùng cơm chung không? Dù sao chúng ta gặp mặt cũng coi như bạn bè. Nếu không có cậu giúp đỡ, chúng tôi không biết đến khi nào mới được sắp xếp chỗ ngồi.”

Chỗ ngồi dành cho tình nhân cư nhiên lại có ba nam nhân, thật sự cổ quái, nhưng Uông Diệp thịnh tình như vậy, Âu Dương cũng không nói được lời nào, chỉ cảm thấy có lẽ Uông Diệp sợ Tiếu Huyền nhìn ra quan hệ đồng tính của hai người mới phải dùng biện pháp này để che dấu.

Mà Tiếu Huyền ngay cả một chút khách khí cũng không có, nhanh chóng gật gật đầu an vị. Hắn như vậy tuyệt không khiến người khác cảm thấy thất lễ, còn coi như đây là việc đương nhiên.

Âu Dương toàn thân cứng ngắc chỉ ăn được một ít cơm, ngồi gần Tiếu Huyền như vậy, không hiểu sao ngực lại âm ẩm đau, trán đổ đầy mồ hôi.

“Vừa rồi nghe cậu hướng Hi Văn kêu thầy, tôi còn cảm thấy kì quái”- Uông Diệp cười đùa nói chuyện phiếm với Tiếu Huyền, lại quay sang Âu Dương- “Anh từng làm lão sư? Chưa hề nghe anh nói qua?”

Âu Dương môi giật giật, xấu hổ: “…… Đã là chuyện rất lâu trước kia.”

Tiếu Huyền đột nhiên nhìn Âu Dương, mở miệng nói: “Cũng mới sáu năm.”

Âu Dương trấn định một chút: “Nhưng tôi dạy cũng không đến một năm.”

Uông Diệp mắt nhìn thấy nhẫn tốt nghiệp Havard của Tiếu Huyền đeo trên tay: “Hi Văn anh cũng không đơn giản, có thể dạy dỗ ra loại học trò tài giỏi này, nhiều năm sau vẫn còn liên lạc, quan hệ thầy trò nhất định không tồi đi.”

Âu Dương lắc đầu: “Kia không phải công lao của anh. Bọn anh cũng…… không thân thiết.”

Sau đó Âu Dương cũng không nói thêm, may mắn thay Uông Diệp là người hay nói, cùng Tiếu Huyền đều rất ăn ý, tán gẫu thật sự thân thiện, chính là mấy chuyện anh không biết, anh đến cuối cùng cũng không cần mở miệng thêm lần nữa, không cần cùng người kia đối thoại.

Chờ đến khi ăn cơm xong, Tiếu Huyền cùng Uông Diệp trao đổi danh thiếp, cứ như vậy thật tự nhiên đưa cho Âu Dương một tấm.

Âu Dương không muốn làm xấu mặt Uông Diệp, đành phải tiếp nhận, siết chặt trong lòng bàn tay, chuẩn bị đi ra ngoài tìm thùng rác ném đi.

Uông Diệp sau khi xem qua danh thiếp thì hưng phấn dị thường, nhiệt tình nói với Tiếu Huyền: “Bữa cơm này tôi đãi.”

Âu Dương không có thói quen chiếm tiện nghi người khác, vội vàng lấy ra túi tiền: “Tôi trả một phần.”

Tiếu Huyền cười cười: “Cũng không cần đâu.”

Uông Diệp liền dây dưa: “Như thế nào lại không biết xấu hổ, như thế nào lại dùng tiền của cậu….”

“Thật sự không cần, nhà hàng này là của nhà tôi.”

Âu Dương nghe xong lời này, không biết thế nào lại có cảm giác ghê tởm, số thức ăn ít ỏi trong dạ dày liền muốn nôn ra.

Bất cứ thứ gì của Tiếu gia anh đều không tiêu hóa nổi.

Tiếu Huyền thực sự chu đáo bồi bọn họ xuống lầu, mãi cho tới khi ra đến cửa lớn, đứng một hồi cũng chưa nói lời cáo từ, chỉ mỉm cười nói:

“Lúc này không dễ gì bắt được xe, tôi cho hai người quá giang.”

Âu Dương còn chưa kịp mở miệng, đã thấy có xe chạy lại, chậm rãi dừng ở trước mặt, người tài xế vẻ mặt cung kính thay họ mở cửa xe.

Thấy Tiếu Huyền bước đến bên cạnh, Âu Dương vội lui một chút: “Tôi tự ngồi xe buýt về là được rồi.”

Uông Diệp lại có chút tiếc nuối: “Ai, học trò của anh cũng là có ý tốt…..”

Âu Dương kích động đến mức muốn nói “Em muốn ngồi thì tự mình ngồi đi”. Nhưng rốt cuộc cũng không đành lòng nói với người yêu mấy câu nặng lời như vậy.

Anh muốn nói với Uông Diệp, loại xe xa hoa hào nhoáng này ngồi cũng chẳng có gì hay ho, căn bản không thuộc về cùng một thế giới với bọn họ, người so với xe còn muốn thấp hèn hơn, ngồi chỉ có lo sợ, nói gì đến hưởng thụ. Tự mình chậm rãi đi bộ về, còn tốt hơn bị chủ nhân cùng tài xế giễu cợt sau lưng.

Thế nhưng trong mắt Uông Diệp bây giờ chỉ còn khoang xe hảo hạng, giống như xe tốt đối với nam nhân nào cũng có lực sát thương.

Âu Dương đành tự nhủ, cũng là vì Uông Diệp, nhẫn nại lên xe ngồi một lần đi. Tuy rằng căn bản không muốn ngồi chung một xe với người kia, nhưng dù sao cũng phải nghĩ đến tâm tình của người yêu một chút.

Trong xe quả thật rộng rãi thoải mái, chẳng qua Âu Dương không hề muốn hưởng thụ. Ngồi cùng anh và Uông Diệp, Tiếu Huyền trên mặt biểu tình thản nhiên tao nhã, mang theo ý cười thỉnh thoảng lại trò chuyện với Uông Diệp. Loại cử trọng nhược khinh luôn coi như không có chuyện gì này làm cho một kẻ tâm tư bất an như Âu Dương và một kẻ hào hứng náo loạn không thôi như Uông Diệp thực giống bọn ngốc.

Thuận đường đến nhà Âu Dương trước tiên, Âu Dương đẩy cửa xe đi ra còn nghĩ phải tiếp đón luôn Uông Diệp xuống xe, hai người đã hẹn đêm nay phải ở cùng nhau, chúc mừng trải qua mùa lễ tình nhân đầu tiên.

Tiếu Huyền tư thế lại vô cùng tự nhiên giữ lại cửa, nhìn Uông Diệp: “Hai người các anh, là ở cùng một chỗ sao?”

Uông Diệp cười: “Không thể nào, chỉ là bạn bè bình thường sao lại ở cùng một chỗ với nhau.”

Âu Dương hơi ngạc nhiên một chút, vừa định mở miệng nói, cửa xe liền nhanh hơn anh một bước đóng lại, sau đó chiếc xe liền nghênh ngang chạy đi giữa màn đêm.

Âu Dương bị bỏ lại một mình đứng đó, kinh ngạc, còn có điểm đau buồn. Nhưng tự an ủi chính mình, Uông Diệp ở trước mặt người xa lạ nhất định không liều lĩnh tiết lộ tính hướng cùng quan hệ của bọn họ, tâm rất nhanh liền thả lỏng.

Về phần Tiếu Huyền, hắn có thế nào đi nữa cũng không liên quan đến anh.
Bình Luận (0)
Comment