Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 100

Chương 100:

 

Lê Hương hừ một tiếng, bây giờ cô chỉ cần yên lặng chờ đợi mà thôi.

 

Diệp Linh nằm trên ghế mây, trên người mặc một chiếc vày dài đỏ chiết eo, sắc đỏ càng tôn lên làn da trắng như trắng gà bóc của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo cỡ chừng bàn tay đang tủm tỉm cười, vừa có chút lười biếng lại có nét mị hoặc quyến rũ, đúng là báu vật trời sinh.

 

“Quán Quán, từ khi cậu trở về, ngày nào cũng như đi đánh trận vậy, hay là bảo Mạc tiên sinh của cậu cho bọn họ biến mắt hoàn toàn luôn đi.”

 

“Không được, mình đã nói rồi phải giữ nguyên tinh thần độc lập này, làm một cô gái toàn diện từ trong ra ngoài.”

 

Diệp Linh quan sát Lê Hương một chút: “Quán Quán, chinh phục thế giới là việc của đàn ông, còn phụ nữ ấy chỉ cần chỉnh phục đàn ông là được rồi.

 

Lê Hương mập mờ nháy mắt: “Linh Linh, mình đâu được như cậu có kim chủ đại nhân chứ.”

 

“Ít ra mình cũng có cái nghề để kiếm ăn, hơn nữa mình cảm thấy làm mọi chuyện vì anh ấy đều đáng giá.”

 

Nhìn bộ dạng mềm mại quyến rũ của Diệp Linh, Lê Hương nhìn còn muốn tan chảy huống chỉ là đàn ông, cô đứng dậy nói: “Linh Linh, chúng ta đi shopping đi.”

 

Diệp Linh khẽ chớp hàng mi cong nhỏ: “Mua quà cho Mạc tiên sinh à?”“

 

Lê Hương phục sát đất: “Đúng vậy, dùng tiền trong tài khoản của Lý Ngọc Lan, một trăm vạn đấy, hơn nữa. Mỗi lần Mạc tiên sinh đi công tác đều mua quà tặng mình.”

 

Lý Ngọc Lan không biết rằng Lê Hương là ngâm thuốc mà lớn lên, bách độc bất xâm, cho nên những thứ thuốc mê kia đối với cô căn bản là không có tác dụng.

 

Lúc ở trong bệnh viện, cô chỉ là giả vờ té xỉu mà thôi, sau đó dùng ngân châm thu phục máy tên áo đen kia.

 

Diệp Linh lăn lộn trong giới giải trí đã lâu, bèn tìm một cô gái có ngoại hình có chút tương tự với cô, sau đó liền chụp máy tắm.

 

Bởi vì đeo khăn che mặt, cho nên Lý Ngọc Lan nhất thời cũng không phát giác, sau đó liền phát sinh những chuyện tiếp theo.

 

Lý Ngọc Lan chuyển hơn trăm vạn tới tài khoản này cuối cùng đều rơi vào trong túi Lê Hương, Lê Hương vậy mà lại không biết mình đáng giá nhiều tiền như vậy.

 

Một trăm vạn không phải con số nhỏ, cô còn chưa thấy qua nhiều tiền như vậy.

 

Người đại diện lái xe, chở hai mỹ nữ tới cửa hàng, nháy mắt khi hai người vừa mở cửa bước vào trong liền tạo nên một bức tranh phong cảnh lóa mát.

 

Diệp Linh hiếu kì hỏi Lê Hương: “Quán Quán, Mạc tiên sinh mua quà gì cho cậu vậy?”

 

“Viên Viên, là một con mèo nhỏ.”

 

“Xem ra Mạc tiên sinh coi cậu như một cô bé để dỗ dành rồi.”

 

Trong lòng Lê Hương ngọt ngào: “Linh Linh, cậu nói xem mình nên mua gì tặng anh ấy?”

 

Đây là lần đầu tiên Lê Hương mua quà Diệp Linh kéo thấp mũ xuống, tận lực giảm bớt sự tồn tại trong đám đông: “Nếu là mình, thì mình sẽ mua một bộ đồ ngủ thật sexy, sau đó tặng cả người cho anh ấy.”

 

Lê Hương lập tức cảm thấy không nên hỏi Diệp Linh vấn đề này, Mạc tiên sinh đã đủ háo sắc rồi, không thể cổ vũ cho anh tiếp tục được.

 

Lê Hương nhìn sang cửa hàng đồ nam, quần áo của anh hình như đều đặt may riêng, không cần thiết mua.

 

Rất nhanh, Lê Hương liền dừng lại trước một tủ kính đựng thắt lưng cho nam.

 

Ký ức đột nhiên lùi tới một đêm kia ở quán bar, anh bảo cô tháo thắt lưng cho anh… Vành tai nhỏ của Lê Hương liền bắt đầu đỏ lên.

 

Lúc này Diệp Linh ở bên cạnh khụ khụ hai tiếng ra hiệu: “Quán Quán, có chút quá đáng rồi đó.”

Bình Luận (0)
Comment