Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 1025

Chương 1025:

 

Mạc Tuân lạnh mắt nhìn dáng vẻ cô che chở nghiệt chủng trong bụng, con của anh cô có thể tùy ý vứt bỏ, thế nhưng con của Tô Hi, cô lại che chở như vậy.

 

Mạc Tuân chưa từng hận một người đến thế, hiện tại anh hận cô, thật sự rất hận rất hận.

 

Mạc Tuân cưỡng ép chính mình thu hồi ánh mắt, anh sợ chính mình sẽ nhịn không được giết chết cô, anh sắc bén quét mắt về đám bác sĩ bên cạnh: “Còn đứng ngây đó làm gì, đi chuẩn bị thuốc phá thai!”

 

Bác sĩ điên cuồng lau mò hôi lạnh: “Vâng vâng.”

 

Rất nhanh, bác sĩ đưa một chén nước thuốc đen thùi lùi tới, run rẫy nói: “Thiếu… Thiếu chủ, thuốc phá thai đã chuẩn bị xong.”

 

Mạc Tuân mím môi môi mỏng ra lệnh: “Dốc hét cho cô ấy!”

 

“Vâng.” Bác sĩ đi hướng tới Lê Hương.

 

Lê Hương không ngừng lui về phía sau, cô kháng cự lắc đầu: “Tôi sẽ không uống thuốc phá thai, Mạc Tuân, anh không thể làm như vậy, tôi tuyệt đối sẽ không uống.”

 

Mạc Tuân ngồi trên ghế sa lon màu đỏ sậm, anh âm vụ hung ác nhìn chằm chằm Lê Hương, vừa trầm tiếng lập lại một câu: “Dốc hết thuốc vào họng cô ấy!”

 

Bác sĩ nhìn về phía hai y tá kia: “Các người qua đây giữ Lê tiểu thư lại.”

 

Hai y tá nhanh chóng tiến lên, kéo lại Lê Hương, bác sĩ một tay bóp mũi Lê Hương, tay kia cưỡng ép rót thuốc vào miệng Lê Hương.

 

“Không muốn! Không muốn!” Lê Hương nhắc chân, một cước đạp bác sĩ.

 

Bác sĩ không phòng vệ, bị đạp trúng, cả người lui về phía sau mấy bước, toàn bộ nước thuốc trong bát đổ xuống.

 

Tất cả mọi người thật không ngờ sức chiến đấu của Lê Hương lại mạnh mẽ như vậy, bác sĩ vừa chật vật vừa sợ hãi nhìn về phía Mạc Tuân, dù sao đây là người phụ nữ của thiếu chủ nhà mình, bọn họ cũng không dám hạ thủ quá mạnh tay: “Thiếu chủ, chúng ta không đút thuốc được Lê tiểu thư, làm sao bây giờ?”

 

“Một đám phế vật!” Mạc Tuân nổi giận một tiếng, sau đó nhận lấy một chén thuốc mới, anh nhấc đôi chân dài đi về phía Lê Hương.

 

Lê Hương tránh thoát ràng buộc của hai y tá kia, nhanh chóng chạy tới ban công, hiện tại đã là đêm tối rồi, gió lạnh bên ngoài mạnh mẽ thổi đến, thổi tung làn váy trên người Lê Hương.

 

Cô nhìn Mạc Tuân từng bước ép tới gần: “Mạc Tuân, anh đừng tới đây, nếu như anh qua đây, tôi sẽ nhảy xuống!”

 

Mạc Tuân dừng bước chân lại, mấy giây sau lại nhắc chân, đi tới cô: “Lê Hương, trước đây em luôn dùng bản thân mình ép anh, hiện tại bụng em có nghiệt chủng của Tô Hi còn ép anh, không thấy buồn nôn à? Trước đây em luôn là ỷ vào tình yêu của anh dành cho em, hiện tại, anh đã không còn yêu em nữa!”

 

Anh nói, anh đã không còn yêu cô nữa.

 

Lê Hương cảm thấy một con dao nhọn sâu đậm cắm vào trái tim của cô, khiến cô đau, đau đớn tận cùng.

 

Nhưng, như vậy cũng tốt.

 

Cho dù cô không trị được chất độc trong người, cho dù cô chết, anh cũng sẽ không vì cô đau lòng vì cô rơi nước mắt.

 

“Được, Mạc Tuân, những lời này là chính anh nói, về sau anh phải nhớ kỹ những lời này, nhớ cho kỹ, đừng quên, về sau chỉ cần anh lộ ra một chút ý thích tôi, tôi đều sẽ cười nhạo anh, khinh thường anh!”

 

Đôi đồng tử trong vắt của Lê Hương dâng lên ánh nước trong suốt, trong hơi nước trong hốc mắt cô chậm rãi nhếch đôi môi đỏ mọng, sau đó cô nhanh chóng xoay người, cơ thể nhỏ nhắn trực tiếp nhảy xuống từ trên ban công.

 

“Lê Hương!”

Bình Luận (0)
Comment