Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 1132

Chương 1132:

 

Tống Phỉ Phỉ bị gọi tên vốn bị quên lãng trong góc phòng, cô ta tận mắt nhìn Mạc Tuân vì Lê Hương xuất đầu, trong lòng cô ta đã ghen ghét hộc máu.

 

Hiện tại Lê Hương đột nhiên gọi tên cô ta, Tống Phỉ Phỉ lúc này ngắng đầu nhìn về phía Lê Hương, không xong, cô ta sao lại cảm giác đã đến lượt mình? Tống Phỉ Phỉ cảm thấy Mạc Tuân bây giờ đã bị con hồ ly tinh Lê Hương này cho mê hoặc đến điên đảo rồi.

 

Quả nhiên, Lê Hương vươn ngón tay chỉ về Tống Phỉ Phỉ, cô chu đôi môi kiều diễm ướt át, chứa vài phần ngà ngà say phát huy vẻ hồ ly tinh đến cực hạn: “Mạc Tuân, tân sủng Tống Phï Phỉ của anh bắt nạt tôi, anh có muốn báo thù cho tôi hay không?”

 

Mạc Tuân xem cũng không nhìn Tống Phỉ Phi lầy một cái, dường như bên cạnh anh không có cô ta này, anh chỉ là nhìn cô gái trong ngực, bàn tay to bóp thắt lưng con ong mềm mại: “Cô cũng biết cô ta là tân sủng của tôi, vì sao tôi lại báo thù cho cô?”

 

Con người Mạc Tuân hết sức phúc hắc, Lê Hương cũng rất thức thời, cô áp sát lại, môi rơi trên gò má anh tuần “chụt” dùng sức hôn: “Mạc tổng, vậy anh có muốn cân nhắc đạp Tống Phi Phỉ đi, sau đó dìu tôi lên chức của cô ta? Mạc Tuân nhướng mày kiếm anh khí, dường như đang nghiêm túc suy nghĩ: “Chỉ nụ hôn này đã muốn lên chức?”

 

Môi Lê Hương liền rơi vào trên môi anh, còn lớn mật học dáng vẻ của anh, dùng cái lưỡi miêu tả vành môi gợi cảm mỏng lạnh của anh.

 

Cô nháy đôi mắt đen lúng liếng trong veo như nước nhìn anh: “Cái này thì sao?”

 

Mi tâm Mạc Tuân đã nhộn nhạo ý cười: “Được, tôi báo thù cho cô, ngày mai cô ta sẽ biến mát khỏi Đề Đô.”

 

Nói xong, Mạc Tuân ôm Lê Hương nhanh chóng rời đi.

 

Dụng Tống Phỉ Phỉ cứng đờ tại chỗ, đầu cô ta vang vọng câu nói kia của Mạc Tuân, ngày mai cô ta sẽ biến mắt khỏi Đề Đô.

 

Hai chân Tống Phỉ Phỉ mềm nhữn, trực tiếp xụi lo trên thảm lông, cô ta biết mình xong rồi, cô ta có gắng leo lên như vậy, thật vất vả mới đến thành phó phồn hoa Đề Đô, cô ta còn đứng bên cạnh người đàn ông như Mạc Tuân, nhưng, trong nháy mắt, Mạc Tuân đã đạp cô từ thiên đường ngã xuống địa ngục.

 

Mọi chuyện quá nhanh, hệt như nằm mơ: vậy.

 

Phòng tổng thống.

 

Mạc Tuân ôm Lê Hương đi vào, sau đó đặt cô trên thảm, thân thể đồ sộ áp qua, cúi đầu hôn lên môi cô.

 

Lê Hương còn chưa kịp đứng vững, nụ hôn đảo điên trời đất đã rơi xuống, bá đạo chiếm đoạt tất cả hô hấp của cô.

 

Lê Hương choáng váng, vươn tay đẩy anh ra.

 

Nhưng cơ thể người đàn ông như một bức tường, vẫn không nhúc nhích, hai bàn tay to của anh rơi vào trên eo nhỏmềm mại , vừa hôn vừa đầy cô về sau.

 

Rất nhanh Lê Hương liền chống lưng lên cửa sổ sát đất, giữa lúc môi lưỡi giao nhau, anh bật ra chất giọng khàn khàn: “Vừa rồi lúc lợi dụng tôi thì quấn lên người tôi, hiện tại thây ta không có giá trị lợi dụng liên muôn đá văng tôi. Lê Hương, cô đủ thực dụng!”

 

Lê Hương thực sự say, đôi mắt cô lộ ra mê ly: “Ưm…

 

tôi không phải ý này… a!”

 

Cô đột nhiên hét lên một tiếng.

 

Mạc Tuân thả cô, một tay chống trên vách tường: “Thì thế nào?”

 

Vẻ mặt Lê Hương hoang mang: “Tôi… tôi không có “tiểu đệ đệ”!”

 

Mạc Tuân: “…”

Bình Luận (0)
Comment