Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 1165

Chương 1165:

 

Thượng Quan Húc thấp giọng nói: “Lê Hương, tôi chờ cô ở ngoài.”

 

*Ừ.” Lê Hương gật đầu.

 

Thượng Quan Húc đi ra ngoài.

 

Hiện tại trong phòng chỉ còn lại Lê Hương và Thượng Quan Mật Nhi, Thượng Quan Mật Nhi cười lạnh một tiếng: “Lê Hương, hôm nay cô thật là khiến tôi mở rộng tầm mắt.”

 

Lê Hương giơ tay lên, hất lọn tóc bên hàm ra sau tai, cô câu môi cười nói: “Mật Nhi công chúa khen lầm rồi, vì, đêm nay chỉ mới là bắt đầu.”

 

Trận diễu võ này, đã không tiếng động vang dội.

 

Thượng Quan Mật Nhi đi lên trước, đi tới bên người Lê Hương: “Lê Hương, cô chỉ muốn gả cho Thượng Quan Húc, làm Cửu Lăng vương phi, vậy Mạc Tuân cô thực sự từ bỏ? Nếu cô không cần, tôi sẽ lấy.”

 

Lê Hương nhìn ánh mắt khiêu khích của Thượng Quan Mật Nhỉ: “Như vậy đã ba năm rồi, tại sao cô còn chưa giải quyết được Mạc Tuân? Lúc tôi không có mặt cô không giải quyết được anh ấy, hiện tại tôi ở, cô lấy đâu ra tự tin ở trước mặt tôi kêu gào?”

 

“Cô!” Thượng Quan Mật Nhi tức đến sùi bọt mép.

 

Lê Hương nhàn nhạt mỉm cười: “Người đàn ông Mạc Tuân này rất mê người, đúng không? Anh tuấn, tài phú, quyền thế, địa vị, đều tập hợp trên người anh ấy, tây trang hoàn hảo càng thêm tôn một thân cắm dục của anh, thêm con số 32 tuổi đã đạt được giai đoạn làm người mặt đỏ tai hồng, cô thích anh ấy, ba năm nay vẫn luôn bắt chước ăn nói cử chỉ của tôi, nỗ lực thừa lúc vắng chủ mà bò vào nhà.”

 

“Thế nhưng, cô thật sự hiểu rõ người đàn ông Mạc Tuân này sao? Người đàn ông như Mạc Tuân, thâm trầm, nội liễm, mà cường đại, không ai có thể xem thấu anh đến tột cùng suy nghĩ cái gì. Kỳ thực ba năm nay cô làm càng nhiều, càng bại lộ dưới đáy mắt anh ấy, cô cho rằng mình ngụy trang rất dễ thương, hết thảy đều dựa theo dáng dấp anh thích, nhưng thực ra anh ấy cái gì cũng thấy rõ, anh ấy nhìn kỹ xảo vụng về và mặt nạ ngụy trang của cô như nhìn một con hè vậy.”

 

“Cô cái gì cũng không biết, với chút dịu dàng và thái độ hơi khác với những người khác đã đắc chí, ba năm nay bên cạnh anh có rất nhiều phụ nữ, vì sao không đụng đến cô, không phải cô không thể chơi, mà là cô trong lòng anh ngay cả tư cách để chơi cũng không có, dù sao những người phụ nữ tận lực ỏng ẹo kia này dù sao cũng chân thật hơn thứ đáng thương nực cười và ngu xuẩn như cô nhiều.”

 

“Không sai Thượng Quan Mật Nhi, ở trong mắt Mạc Tuân, cô vẫn luôn là một người như vậy.”

 

Sắc mặt Thượng Quan Mật Nhi trắng bệch, ả khiếp sợ nhìn Lê Hương, không phải, ả không tin những lời Lê Hương nói, trong lòng Mạc Tuân khẳng định có một chút thích ả, nên mới đối xử với ả khác những người khác?

 

“Lê Hương, mày đừng nói lung tung, tao sẽ không tin mày.”

 

Lê Hương lắn đến gần Thượng Quan Mật Nhi, đôi mắt trong vắt chọt sắc bén: “Cô muốn lừa mình dối người cũng không sao, cô vui vẻ là được.”

 

Nói xong, Lê Hương rời đi.

 

Lê Hương rời khỏi Vương cung, ở bên ngoài gặp Thượng Quan húc, Thượng Quan Húc vẫn luôn đợi cô.

 

“Lan Lâu công chúa, đây chính là quà gặp mặt cô tặng cho tôi?” Thượng Quan Húc cười nói.

 

Lê Hương gật đầu: “Không sai.”

 

“Phụ vương tôi ở bên trong nỗi trận linh đình rồi, chỉ sợ là lần đầu tiên một nhà Họa phi kinh ngạc sau bao nhiêu năm, tuy thật sảng khoái, nhưng cô có nghĩ tới con người Vương Lực này rất ngu trung không? Vì giải quyết chuyện này, phụ vương tôi chỉ thuận thế Vương Lực gả Vương Dung cho Thượng Quan Khải, một Thượng Quan Khải vô dụng kia, lại đi nắm giữ cắm quân, phe cánh càng lớn rồi,”

 

Lê Hương đứng ở dưới mái hiên, nhìn núi xanh phương xa, cô đột nhiên nói: “Anh cảm thấy để Vương Lực thuần phục anh, thì sao?”

 

Thượng Quan Húc khẽ khựng lại.

Bình Luận (0)
Comment