Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 1173

Chương 1173:

 

Thượng Quan Húc và Vương Dung đều bật cười, đời này dám chỉ vào mũi Vương Lực mắng ông ngu xuẫn đần độn như heo, chỉ sợ chỉ có mỗi Lê Hương.

 

“Không nghĩ tới Lan Lâu công chúa chẳng những trí kế vô song, còn can đảm hơn người, xông vào nhà người khác còn mắng chửi người, bản vương thực sự là bội phục bội phục.” Thượng Quan Húc trêu ghẹo nói.

 

Hàng mi nhỏ dài của Lê Hương run lên: “Cửu Lăng vương, anh đừng ở đó trêu tôi.”

 

Lúc này Vương Lực nói tiếp: “Lan Lâu công chúa mắng tôi là ngu xuẩn đần độn như heo, lại mắng tiếp, “Vương Lực, một mình ông chết thì thôi, nhưng một khi ông chết, Thượng Quan Đằng và Thượng Quan Khải sẽ nắm giữ cắm quân trong tay, tất nhiên sẽ giết sạch những lương tướng tử sĩ năm kia theo ông, một mình ông hại bọn họ uỗng mạng, là bất nghĩa”.

 

“Vì thành toàn cho sự ngu trung của ông, Vương tiểu thư mắt đi bảo vệ của bố sẽ trở thành đào phạm bị truy nã toàn quốc. Đại trượng phu, trên không bảo vệ được nước, dưới bảo vệ không được nhà, ông chết lấy mặt mũi gì đối diện với liệt tổ liệt tông Vương gia, là bất hiếu!”

 

“Bây giờ quân vương tàn bạo bắt nhân, Khải điện hạ âm hiểm ti tiện, tôi cũng không tin những thứ này ông còn chưa thấy được, nhưng ông chẳng không quan tâm, còn ôm lòng trung thành của mình chết lặng sống qua ngày.

 

Giả sử có một ngày Khải điện hạ kế vị, dân chúng lầm than, ông đưa bách tính ở vào thế dầu sôi nước bỏng, tôi chỉ hỏi ông một câu, ông trung rốt cuộc là thiên hạ của Thượng Quan Đẳng, hay là trung với thiên hạ của nhân dân? Ông bảo vệ Thượng Quan Đẳng, hay là chân chính bảo vệ vương thất Hoa Tây Châu, là bất trung!”

 

“Vương Lực, ông giả câm vờ điếc đã rất nhiều năm, hồ đồ ngu xuẩn, bắt trung bất hiếu bất nghĩa giống như ông, tôi quả là nhìn lầm ông rồi.”

 

“Lan Lâu công chúa xả hết rồi phẩy tay áo bỏ đi.”

 

Thượng Quan Húc và Vương Dung từ nơi này nghe được mấy lời kia mà kinh tâm động phách, bọn họ lần nữa đưa mắt rơi vào Lê Hương, hiện tại Lê Hương một thân váy lụa tím nhạt đứng thẳng, giữa năm tháng tĩnh mịch lộ ra nhàn nhạt phong hoa, hoàn toàn khiến người không dời mắt nỗi.

 

Vương Dung nói: “Lan Lâu công chúa, bố tôi dù sao đi nữa cũng là trường bối của cô, cô lại dùng ngôn từ kịch liệt như vậy mắng bồ tôi một trận…”

 

“Nhưng…” Vương Dung liền chuyển giọng, đột nhiên nở nụ cười: “Sao tôi lại cảm giác cô mắng đúng, mắng hay, mắng vang dội thế nhỉ?”

 

Lời này vừa ra, mọi người đều cười.

 

Lúc này Vương Lực đi lên trước, ông ta đứng thẳng thân, ôm quyền, hướng về phía Lê Hương cong thắt lưng 90 độ: “Lan Lâu công chúa, đêm qua nghe quân nói một buổi, mới phát giác nhân sinh 40 năm sống uống, tôi Vương Lực, thụ giáo!”

 

Lê Hương rất nhanh đi tới, cô vươn hai tay nhỏ bé nâng Vương Lực lên: “Vương thủ lĩnh, tối hôm qua là tôi vô lễ, ông không trách tội tôi đã là tốt lắm rồi.”

 

Vương Lực nhìn Lê Hương, có câu vừa đấm vừa xoa, thủ đoạn vị Lan Lâu công chúa này thật sự khiến người khen ngợi.

 

“Cửu Lăng vương, nếu như cậu không ngại, về sau tôi theo cậu, vào nơi dầu sôi lửa bỏng không chút chần chừ.”

 

Vương Lực nhìn Thượng Quan Húc.

 

Thượng Quan Húc nhanh chóng cười nói: “Có Vương thủ lĩnh phụ trợ, bản vương tất nhiên mã đáo thành công.”

 

“Cửu Lăng vương, quà gặp mặt của tôi đã đưa đến, máy người chậm rãi trò chuyện, bữa tiệc cao lương mỹ vị trưa này sẽ chiêu đãi Vương thủ lĩnh và Vương tiểu thư! Tôi đi trước.” Lê Hương mang theo Tình Nhi rời đi.

 

Nhìn thân ảnh Hạ Tịch biến mất, Thượng Quan Húc lại ngồi về trên bàn cờ: “Vương thủ lĩnh, mời ngồi.”

Bình Luận (0)
Comment