Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 1185

Chương 1185:

 

Lệ Quân Mặc “được” cho tiền típ hạ mắt nhìn một chút, Lâm Thủy Dao chỉ còn rất rộng rãi.

 

Da thịt dưới tay trơn mịn như tơ lụa, ôn nhuyễn như ngọc, Lệ Quân Mặc tận lực dời lực chú ý đi, nhưng yết hầu nam tính vẫn khẽ di động.

 

*Cô chỉ cho tôi chút tiền nhỏ này?” Lệ Quân Mặc câu môi nói.

 

Hả?

 

Bên tai Lâm Thủy Dao đột nhiên liền vang lên tiếng nói như cười như không, giọng nói này như rượu vang Pháp đã ủ lâu, trầm thấp lại giàu từ tính, vô địch êm tai.

 

Lâm Thủy Dao thầm tắm tắc vài tiếng, Thanh Phong Nhã Uyễn này quả là danh bất hư truyền nha, giọng nói của nhân viên nam cũng hay như vậy, không cần thận là có thể khiến lỗ tai người ta mang thai.

 

Lâm Thủy Dao thích ý nhắm chặt hai mắt: “Tiền boa rất nhiều, nhưng cậu phải xuất ra bản lĩnh xuất chúng của cậu xoa bóp cho tôi.”

 

*Cô muốn tôi đấm bóp cho cô như thế nào, hửm?” Nói rồi bàn tay to của Lệ Quân Mặc chậm rãi dời xuống…

 

Lâm Thủy Dao lập tức mở mắt ra, thân thể của bà linh hoạt như rắn nước, nhanh chóng khéo léo tránh khỏi bàn tay to của ông, lăn đến giữa giường: “Tiểu ca ca, tôi cũng không gọi phục vụ này…”

 

Lâm Thủy Dao chớp đôi mắt đẹp nhìn về phía Lệ Quân Mặc, bởi vì hiện tại bà nằm ngang, nên khuôn mặt tuần tú của Lệ Quân Mặc trong nháy mắt liền mạnh mẽ xông vào tròng mắt bà.

 

Con ngươi bà đột nhiên co rụt lại: “Anh…”

 

Lệ Quân Mặc nhìn bộ dáng bà khiếp sợ, nghĩ chắc bà rốt cục đã nhận ra mình rồi.

 

Lúc này chợt nghe tiếng nói khiếp sợ của Lâm Thủy Dao: “Tôi, tôi rõ ràng gọi tiểu ca ca mà, tiểu ca ca sao đột nhiên trở thành… ông chú vậy? Này ông chú, anh là ai thế hả?”

 

Lệ Quân Mặc đột nhiên từ tiểu ca ca biến thành ông chú: Tốt lắm, bà căn bản không nhận ra mình, xem ra mới vừa rồi là ông tự mình đa tình!

 

Lệ Quân Mặc mím môi, đôi mắt phượng nguy hiểm sắc bén bắn vào trên mặt Lâm Thủy Dao, ông hừ lạnh một tiếng: “Lâm Thủy Dao, cô cảm thấy tôi là ai?”

 

Ôi, người này biết tên của bà, xem ra là một người quen.

 

Cặp mắt đẹp kia của Lâm Thủy Dao quan sát Lệ Quân Mặc trên dưới vài lần, khắp người Lệ Quân Mặc món nào cũng tinh xảo, vừa nhìn chính là đàn ông tôn quý lại nội liễm giới thượng lưu, Lâm Thủy Dao hai mắt sáng ngòi: *A, tôi nhớ ra rồi, anh chính là người kia…”

 

“Tôi là ai?”

 

“Chính là người vừa mới bị tôi bắt gặp ôm áp với nữ nhân viên nữ kia á, anh yên tâm, mọi người đều là đi tìm thú vui mà, tôi chắc chắn sẽ không nói chuyện của anh ra đâu.”

 

Lâm Thủy Dao vô cùng chính nghĩa hùng hồn bảo đảm nói.

 

*..” Lệ Quân Mặc cảm giác mình bị tức đến ngắt, thứ ông tự hào nhất là tự chủ ở trước mặt người phụ nữ Lâm Thủy.

 

Dao này nhanh chóng vỡ vụn, sắc mặt ông âm trầm muốn đổ giông, ông cắn răng nghiền lợi kêu lên tên của bà: “Lâm, Thủy, Dao!”

 

Lâm Thủy Dao nhìn ông, chậm rãi nói: “Không lẽ anh là…

 

bố của Lê Hương, Lệ Quân Mặc đấy chứ?”

 

Sắc mặt Lệ Quân Mặc âm u: “Cô rốt cuộc cũng nhớ rồi đầy à?”

 

Thì ra là thật à?

 

Lâm Thủy Dao ngồi dậy, trên người bà chỉ quấn chiếc khăn tắm lớn, mái tóc dài màu nâu uốn gợn sóng như tơ: lụa xõa tung, cặp mắt đẹp kia nhanh như chớp chuyển vòng trên người Lệ Quân Mặc, lộ ra mười phần nguyên khí thiếu nữ, bà và Lê Hương cùng đi cạnh nhau, sẽ không ai nghĩ tới hai người là mẹ con, đều sẽ cho là là chị em.

Bình Luận (0)
Comment