Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 1187

Chương 1187:

 

Lệ Quân Mặc nhìn bộ dạng câu nhân của bà, bàn tay to xoa lên da thịt trắng noãn, một đường đi lên trên…

 

Thế nhưng Lâm Thủy Dao nhanh chóng tránh được, bà đứng dậy xuống giường: “Bố Lê Hương, nếu như anh muốn cùng tôi ôn chuyện cũ, vậy rất xin lỗi rồi, bây giờ tôi không hề có hứng thú với anh.”

 

Nói rồi Lâm Thủy Dao cằm quần áo của mình lên, chuẩn bị thay quần áo.

 

Lệ Quân Mặc cứng đờ, ông thế mới biết người phụ nữ Lâm Thủy Dao này là đang đùa ông, bà cố ý trêu ông, lại không chịu trách nhiệm.

 

Tốt, hơn hai mươi năm trước, hơn hai mươi năm sau, bà thật đúng là một chút cũng không thay đồi.

 

Khuôn mặt Lệ Quân Mặc bình tĩnh, đi ra ngoài.

 

Bên ngoài, bí thư riêng cung kính hỏi: “Tiên sinh, chúng ta bây giờ là?”

 

Lệ Quân Mặc nhếch môi thành đường vòng cung mỉa mai: “Hiện tại gọi điện thoại tô cáo, báo răng trong Thanh Phong Nhã Uyễn liên quan đến giao dịch mại dâm.”

 

Lệ Quân Mặc nói xong nhìn thoáng qua căn phòng vừa đi ra, sau đó đưa xấp tiền mà Lâm Thủy Dao kín đáo đưa cho ông giao cho bí thư riêng: “Nhất là phòng này, có người khả nghỉ chơi trai, đây là tiền chơi, sai người bắt cô ta lại, thầm vần ra hồn cho tôi một phen!”

 

Bí thư riêng nhìn một xấp tiền trong tay, đều sợ ngây người, tiên sinh tiến vào một hồi, đã kiếm được nhiều tiền như vậy?

 

Á, anh ta đang suy nghĩ cái gì thế này, là ai, rốt cuộc là kẻ nào dám cầm… tiền tới vũ nhục tiên sinh?

 

Người này quá đáng giận rồi!

 

Bí thư riêng lấy tốc độ nhanh nhất lấy điện thoại ra, gọi điện thoại tố cáo.

 

Tâm tình Lâm Thủy Dao không hề bị ảnh hưởng, vẫn tốt như cũ, bà thay một bộ quần áo khác đi ra ngoài, người đàn ông Lệ Quân Mặc kia đã đi rồi, việc này thật sự quá tốt.

 

Bà là người phải làm đại sự, loại sinh vật như đàn ông này, nên vui vẻ một chút thôi.

 

Nếu như Lệ Quân Mặc quấn lên bà, muốn bà phụ trách, vậy không ổn.

 

Dù sao hơn hai mươi năm trước, là bà – hái hoa tặc, cướp đi tấm thân xử nam của con cưng Đề Đô Lệ Quân Mặc mà.

 

Lâm Thủy Dao lúc này đã xuất sơn, là muốn làm chút sự nghiệp, kỳ thực bà đã làm rất nhiều chuyện rồi, mở học đường, hiện tại Thánh Lê Viện sớm đã là học phủ đứng đầu, mở bệnh viện, bệnh viện ở Hải Thành đã là bệnh viện lớn nhất trong nước không ai sánh bằng, làm võ thuật, Hạ gia ở Đề Đô đã là lão đại ca giang hò rồi, còn về mặt quân sự, chính là căn cứ bát quái, phương diện này góp nhặt bí mật nhỏ trong lòng của mỗi người, giao cho tiểu đệ tử cuối cùng của bà Tô Hi quản lý.

 

Lâm Thủy Dao luôn cảm giác mình thiếu thứ gì, mãi đến ít ngày trước bà rốt cục nghĩ tới, bà còn chưa mở nội…hồng lâu!

 

Cho nên hôm nay bà tới Thanh Phong Nhã Uyễn khảo tra, còn gọi nhân viên đứng đầu bảng nơi này đến đấm bóp cho mình, Lâm Thủy Dao nghĩ thầm, nếu như mình làm một tú bà, vậy đó chắc sẽ là trải nghiệm rất thú vị.

 

Lê Hương đã trở về, Lâm Thủy Dao biết con gái mình so với bà càng là nữ vương thông tuệ anh minh hơn, Lan Lâu Cổ Quốc giao cho Lê Hương, bà rất yên tâm.

 

Hiện tại bà sẽ làm vài chuyện mình thích làm, hướng mục tiêu đi tới là được rồi.

 

Tâm trạng Lâm Thủy Dao rất tốt đi ra ngoài, lúc này bà phát hiện bên ngoài hò hét náo loạn, một nhóm mặc đồng phục cảnh sát chạy đến: “Không được nhúc nhích, mau giơ hai tay lên, ngoan ngoãn tựa vào vách tường ngồi xổm xuống!”

 

Lâm Thủy Dao cứng đờ, bà hoàn toàn không nghĩ tới cảnh sát đến, bà chủ rồi đến nhân viên nam nhân viên nữ của Thanh Phong Nhã Uyễn đều đã ôm đầu ngồi xuống ở góc nhà.

Bình Luận (0)
Comment