Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 1198

Chương 1198:

 

Lão nha hoàn trên mặt đất dùng dằng, mập mờ không rõ nói ra hết tất cả mọi chuyện, bà ta thực sự mến mộ hư: vinh lại rất sợ chét.

 

Lê Hương chậm rãi ngồi xổm người xuống, hôm nay đều là kế sách của cô.

 

Cô đầu tiên là mật báo với Thượng Quan Khải, thành công mượn tay Thượng Quan Khải mang lão nha hoàn này từ tay Thượng Quan Húc Vương Lực ra ngoài.

 

Sau đó cô tiến cung, cô biết hứng thú của Thượng Quan Khải đối với mình tuyệt đối lớn hơn so với lão nha hoàn này, cô mượn kế để giải quyết lão nha hoàn.

 

Lê Hương vươn cánh tay dài nhỏ bé, đặt trên mạch đập của lão nha hoàn, rất nhanh cô thu hồi tay của mình, nhẹ giọng nói: “Bà đại hạn giáng xuống, không sống được một khắc đồng hồ đâu.”

 

Cái gì?

 

Lão nha hoàn chân động, bà nhanh chóng níu vạt váy Hạ Lê Hương, giống như túm một cọng rơm cứu mạng: “Tôi…

 

tôi không muốn chết, cứu tôi, van cầu cô mau cứu tôi… tôi muốn gặp con gái của tôi, con gái của tôi sẽ cứu tôi…”

 

Đôi mắt Lê Hương óng ánh trong suốt, không đau khổ cũng không vui vẻ nhìn lão nha hoàn này: “Dì Anh Lạc bà không gặp được, hiện tại tôi thay dì Anh Lạc tới gặp bà một lần cuối.”

 

*Cô, cô là ai… Không, tôi muốn gặp Liễu Anh Lạc!”

 

“Dì Anh Lạc là Trưởng công chúa Hoa Tây Châu, cả đời này lại sống trôi dạt lênh đênh, người thân của dì rất ít, cho nên mới cực kỳ bảo vệ người mẹ là bà…” Lê Hương nhìn lão nha hoàn, tiếng nói êm ái nói với cô lấy nói: “Dì Anh Lạc làm con gái, chưa từng nợ bà nửa phần, công ơn bà nuôi dưỡng, dì ấy đã sớm trả sạch, mà bà làm một người mẹ, lúc đại nạn giáng xuống còn muốn đầy con gái mình ra ngăn đao cho mình, nhẫn tâm biết bao. Bà có hồi tưởng lại bao nhiêu năm như vậy, bà đã từng cho dì Anh Lạc nửa phần tình thương của mẹ chưa? Dì Anh Lạc xem tính mạng mẹ mình, bảo vệ như tâm can bảo bối, bà có xứng làm người ủy thác cho người mà bà đã phụ lòng cả đời này hay không?”

 

Nói rồi Lê Hương vươn tay, lực đạo nhẹ nhàng chậm chạp lại kiên định rút về ống tay áo của mình từ trong tay lão nha hoàn, cô đứng lên, làn váy rơi trên mặt đất, không dính một hạt bụi: “Bà chung quy chỉ là cứu dì Anh Lạc một mạng, cho nên xin yên tâm, sau khi bà chết, dì Anh Lạc sẽ đến nhặt xác cho bà, không để bà phơi thây nơi đất trời, hài cốt không còn, cũng xem như đã có tình năm ấy bà cứu giúp.”

 

Lê Hương rời đi.

 

Lão nha hoàn kinh ngạc nhìn bóng lưng Lê Hương, trong cặp mắt đục ngầu đột nhiên liền rơi tí tách những giọt nước mắt.

 

Đều nói người sắp chết, sẽ nói lời thật lòng và thiện tâm, lão nha hoàn đột nhiên nghĩ tới rất nhiều năm trước, khi đó Liễu Anh Lạc còn nhỏ, cô bé thắt bím tóc luôn đi theo phía sau bà, ngọt ngào lại vui vẻ gọi bà là mẹ… mẹ ơi…

 

Bà đã từng là toàn bộ thế giới của cô bé kia.

 

Lão nha hoàn quỳ rạp trên mặt đất, khóc ra tiếng.

 

Lúc này cửa phòng lần nữa bị mở ra, hai thị vệ áo đen đi đến, lôi lão nha hoàn đi: “Quân vương đã kết thúc họp triều rồi, hiện tại muốn dẫn bà đi hỏi.”

 

Rất nhanh, lão nha hoàn bị bắt đến trước mặt Thượng Quan Đằng, Thượng Quan Đằng mới vừa biết, còn lo lắng chuyện tróc nã bố con Vương Lực Vương Dung, hắn từ trên cao nhìn xuống lão nha hoàn, lạnh giọng hỏi: “Nói đi, bà và Vương Lực là quan hệ như thế nào, Vương Lực hiện tại đang trốn ở đâu?”

 

Lão nha hoàn hoảng sợ nhìn Thượng Quan Đẳng, toàn thân đều run rẩy.

 

Thượng Quan Đằng híp mắt, hắn đi tới trước mặt lão nha hoàn, nghỉ ngờ nói: “Sao tôi lại cảm giác… bà hơi quen mặt, ba từng gặp tôi?”

 

Lão nha hoàn tràn đầy sợ hãi, hai bàn tay già nua cào xuống sàn nhà, nhưng rất nhanh bà ta cúi đầu, sau đó chậm rãi lắc đầu: “Tôi… Không biết ngài, khụ khụ.”

 

Lão nha hoàn chợt ho ra đầy miệng máu.

Bình Luận (0)
Comment