Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 1389

Chương 1389:

 

Liễu Anh Lạc án phím nhận: “Alo, Tô Thành.”

 

Giọng nói dịu dàng của Tô Thành nhanh chóng truyền tới: “Anh Lạc, em bây giờ ở đâu, buổi tối có thời gian không, chúng ta ăn cơm chung đi.”

 

Bởi vì Mạc Từ Tước không đi, còn lười biếng dựa vào cạnh cửa, rất có ý định đứng ở chỗ này nghe bọn họ đang nói những chuyện gì, nên Liễu Anh Lạc đi tới phía trước, quay lưng lại, nhỏ giọng nói: “Tô Thành, em bây giờ không có thời gian.”

 

Tô Thành nhanh chóng nghe được sự khác lạ trong giọng nói Liễu Anh Lạc: “Anh Lạc, em làm sao vậy, bây giờ em đang ở cùng ai, anh đi đón em.”

 

Liễu Anh Lạc muốn nói chuyện, nhưng lúc này bên tai liền truyền đến giọng của Mạc Từ Tước: “Cô có thể cho Tô Thành tới đón cô, nhưng, con trai cô cũng đừng hòng gặp.”

 

Liễu Anh Lạc ngoái đầu nhìn lại Mạc Từ Tước, chỉ thấy Mạc Từ Tước lãnh đạm nhìn chòng chọc bà, sau đó xoay người đi lên lầu.

 

“Anh Lạc, rốt cuộc bây giờ em đang ở nơi nào, sao anh lại nghe được… giọng của Mạc Từ Tước?” Đã nhiều năm như vậy, Tô Thành vẫn khắc sâu ấn tượng với người đàn ông Mạc Từ Tước, chưa từng quên qua một ngày.

 

Liễu Anh Lạc biết tính cách Mạc Từ Tước nói được làm được, bà không muốn tranh cãi với ông, cũng không muốn Mạc Từ Tước lại gặp Tô Thành: “Tô Thành, hiện tại em hơi bận, khi nào rảnh nói tiếp nhé!”

 

“Anh Lạc, tại sao em lại ở cùng Mạc Từ Tước, anh ta chính là một tên ác quỷ em quên rồi sao, em bây giờ rất nguy hiểm, ngay bây giờ anh sẽ đón em.”

 

“Tô Thành, anh thực sự không cần qua dâu, như vậy nhé, em cúp trước.” Liễu Anh Lạc cúp điện thoại.

 

Cúp điện thoại, Liễu Anh Lạc làm vài món bình thường nhưng đủ vị đủ hương, hiện tại khuya lắm rồi, nhưng Mạc Tuân vẫn chưa về.

 

Liễu Anh Lạc tháo tạp dề trên người xuống, sau đó đi ra ngoài.

 

Lúc này Diệp quản gia đi tới: “Anh Lạc phu nhân, cô phải đi sao?”

 

Liễu Anh Lạc gật đầu: “Vâng, Diệp quản gia, làm phiền anh nói một tiếng với Mạc tiên sinh, muộn quá rồi, tôi đi trước, đợi có cơ hội thì gặp A Đình sau!”

 

Nói xong, Liễu Anh Lạc rời đi.

 

Trên lầu, trong thư phòng.

 

Diệp quản gia tháp giọng báo cáo: “Tiên sinh, Anh Lạc phu nhân rời đi rồi.”

 

Mạc Từ Tước ngồi trên ghế làm việc, giữa hai ngón tay thon dài kẹp điều thuốc, khói mù lượn lờ mơ hồ gương mặt ấy, mấy giây sau, ông im lặng lấy điện thoại ra, bám một dãy sô.

 

Ông nói rất đơn giản: “Làm mưa xuống toàn thành phó, mưa càng lớn càng tốt.”

 

Liễu Anh Lạc rời khỏi biệt thự, nhưng khi bà đi trên sân cỏ liền cảm giác có giọt mưa lớn như hạt đậu đập trên người bà, trời mưa rồi.

 

Vừa rồi khí trời còn rất tốt, dự báo thời tiết cũng không nói đêm nay sẽ mưa, nhưng là bây giờ trời lại mưa.

 

Mưa rất lớn, Liễu Anh Lạc không mang cây dù, lập tức bị dính ướt.

 

“Anh Lạc phu nhân, trời mưa, mưa lớn như vậy căn bản không đi được, cô trở về biệt thự tránh một chút mưa trước rồi lại đi đi!.” Lúc này Diệp quản gia cầm dù chạy tới.

 

Liễu Anh Lạc không còn sự lựa chọn nào, cơn mưa này quá kỳ lạ, hơn nữa còn rât lớn: “Diệp quản gia, cám ơn anh.”

 

Liễu Anh Lạc chỉ đành trở về biệt thự.

Bình Luận (0)
Comment