Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 1447

Chương 1448:





“Lê Hương, mày có ý gì, mày…” Thượng Quan Mật Nhi đang định tìm Lê Hương lý luận một phen, rất nhanh ả cũng nhìn thấy tấm bản thảo thiết kế kia, ả trầm trồ ra tiếng.






Advertisement



Giá y đỏ như lửa, phượng quan hà bí”, rực rỡ đến chói mắt, phía dưới tầng tầng lớp lớp dường như từng dải sóng, rực rỡ lại lãng mạn.





*Phượng quan hà bí: Mũ phượng và khăn choàng vai, phụ kiện váy cưới cổ truyền.





“Mã Ni Đại Sư, đó là cái gì?” Thượng Quan Mật Nhi nhanh chóng hỏi.





Mã Ni Đại Sư đi tới: “Tắm bản thảo thiết kế này là tổ tiên Hoa Tây Châu năm đó muốn cưới tổ tiên Lan Lâu Cổ Quốc mà đặt may riêng, chỉ tiếc đoạn nhân duyên năm đó cũng không tu thành chính quả, phượng quan hà bí sau này được lưu truyền, trở thành bảo trấn điềm của Lưu Tô Quán chúng tôi. Đã nhiều năm như vậy, chiếc giá y này vẫn như cũ rực cháy, nhưng phàm là người nhìn thấy giá y cái đều sẽ giống như các cô dừng lại ngắm nhìn, kinh thán không thôi.”



Advertisement






Thượng Quan Mật Nhi cảm thấy cái giá y này quá đẹp, nếu như ả mặc được giá y thượng cổ trong hôn lễ gả cho Mạc Tuân thì có biết bao chắn động!





Thượng Quan Mật Nhi liền nói ngay: “Mã Ni Đại Sư, tôi lấy cái giá y này, các bà bắt đầu chế tác cho tôi đil!”





Mã Ni Đại Sư nhanh chóng lắc đầu: “Thật ngại quá, giá y này là trân tàng cổ phẩm, chúng tôi đã từng khuynh triệu toàn bộ nhân lực của Lưu Tô Quán, ngày đêm không phân được chế tạo gấp gáp cái giá y này, nhưng lại chưa từng thành công.”





GÌ cơ, thượng cổ giá y lại không chế tác được, Thượng Quan Mật Nhi thật sự rất thất vọng.





“Được rồi, tôi vào đo vậy.” Thượng Quan Mật Nhi đi vào nội thất.





Lê Hương đứng tại chỗ, đôi mắt trong vắt của cô rơi trên giá y rực đỏ ấy, hóa ra đây chính là phượng quan hà bí mà tổ tiên Hoa Tây Châu vì tổ tiên các cô chuẩn bị, thực sự rất đẹp, đây tuyệt đối là chiếc giá y đẹp nhất mà Lê Hương từng thấy qua, phàm là phụ nữ ai thấy cũng đều sẽ động tâm.





Lúc này có một người đứng ở phía sau lẳng lặng nhìn Lê Hương, đó chính là A Dạ.





A Dạ nhìn dáng vẻ Lê Hương sỉ ngốc nhìn chiếc giá y kia, câu đôi môi mỏng.





Mã Ni Đại Sư trở về phòng làm việc của mình, cầm giấy bút chuẩn bị thiết kế áo cưới cho Thượng Quan Mật Nhi, lúc đi ở hành lang, phía trước đã có một người đang chờ: ông ta.





Là A Dạ.





A Dạ toàn thân áo đen đồ sộ anh tuấn đứng lặng trong ánh sáng mờ tối, hai tay đút trong túi quần trong, thấy không rõ biểu tình trên mặt anh, thế nhưng khí tràng thâm trầm mà nội liễm kia khiến người ta sợ run.





Mã Ni Đại Sư dừng bước: “Xin hỏi, anh có việc gì không?”





A Dạ nhàn nhạt nhìn Mã Ni Đại Sư, thấp giọng mở miệng: “Tôi muốn đặt làm bộ giá y đó.”





Mã Ni Đại Sư khế khựng lại, nhanh chóng từ chối: “Không thể, chúng tôi không có cách nào chế tác được bộ giá y đó Lời còn chưa nói hết, A Dạ trực tiếp cất lời ông ta: “Chuẩn bị đi, hôm nay tập hợp hết tất cả nhà thiết ké tài giỏi nhất mau chóng chế tác xong bộ giá y đó. Nếu như tất cả nhân lực của anh đã từng làm không thành công, vậy bây giờ tôi muốn khuynh toàn cầu nhân lực tới chế tạo gấp bộ giá y này.





Mã Ni Đại Sư cứng đờ, khiếp sợ không gì sánh nổi nhìn người đàn ông trước mắt này, ông ta nhớ hình như người đàn ông này là một thủ hạ mà! Ngữ khí của anh lại cuồng ngạo như vậy, muôn hội tụ toàn câu nhân lực đề chê tạo gấp bộ giá y đó?”





“Anh… anh đang đùa đấy à?” Mã Ni Đại Sư lắp ba lắp bắp hỏi.





A Dạ nhàn nhạt nhếch môi, anh cũng không trả lời câu hỏi kia mà chỉ nói: “Mã Ni Đại Sư, nếu như các ông vẫn không thể chế tạo gấp ra được bộ giá y kia, vậy Lưu Tô Quán cũng chỉ là thứ hữu danh vô thực, không cần thiết mở cửa nữa rồi, đến lúc đó ông cũng biết tôi có đùa hay không.”





A Dạ trực tiếp xoay người rời đi.

Bình Luận (0)
Comment