Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 145

Chương 145:

 

Bạn mạng B: “Lê Hương che mặt cả ngày, nhất định là đồ xấu xí!”

 

Bà nội mới 18 tuổi: “Anh hùng bàn phím như mi mới xấu!”

 

Bạn mạng C: “Cho tôi chọn Lê Hương và Lê Nghiên Nghiên, tôi chắc chắn chọn Lê Nghiên Nghiên.”

 

Chuông cửa chung cư đột nhiên kêu “đinh đỉnh”, có người gõ cửa.

 

Ai thế?

 

Lê Hương quấn thêm một chiếc khăn quàng tua rua màu đen, sau đó ra mở cửa.

 

Một bóng người cao lớn, anh tuần đang đứng yên ở cửa, Mạc Tuân tới.

 

Mạc Tuân vừa từ công ty tới, mặc một chiếc áo khoác mỏng màu đen, bên trong là sơ mi trắng đeo cà vạt, so với ngày thường mặc tây trang càng thêm anh tuấn, trẻ trung, ưu nhã cao quý.

 

“Sao anh lại tới đây?” Lê Hương không ngờ anh Sẽ tới.

 

Mạc Tuân nhìn cô, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp đeo mạng che, đôi mắt trong veo, đi dép lê hồng nhạt, bộ dạng thiếu nữ ở nhà rất xinh xắn.

 

“Mạc thiếu phu nhân, anh tới gặp em.”

 

“Vậy anh gặp rồi thì về đi.” Lê Hương đóng cửa luôn.

 

Nhưng Mạc Tuân lại nhanh hơn, dùng đầu gối chặn cửa: “Mạc thiếu phu nhân chờ một chút, anh mang cho em máy thứ.”

 

Mạc Tuân đưa túi xách tinh xảo trong tay tới, bên trong là bánh kem của cửa hiệu lâu đời cô luôn thích.

 

Anh mang bánh kem cho cô.

 

Lê Hương do dự một chút rồi vươn tay nhận: “Cảm ơn anh, Mạc tiên sinh… AI”

 

Mạc Tuân kéo nhẹ một cái, kéo cả thân hình mềm mại của cô vào lòng mình, cánh tay cường tráng ôm lấy vòng eo thon thả, anh ôm bồng cô lên!

 

Một tay anh cầm túi, một tay ôm bổng cô lên, giống như ba ôm con gái chơi…

 

Tuy năng lực bạn trai của anh đặt max, nhưng rất xấu hổ mà.

 

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lê Hương đỏ bừng, vội đấm anh: “Mạc tiên sinh, mau thả em xuống!”

 

Mạc Tuân thả túi xuống đất, thả cô vào góc tường, bản thân anh vây quanh cô: “Lại nghịch?”

 

Lê Hương thấy khuôn mặt tuấn tú đẹp đế của anh lạnh xuống, trông rất nghiêm khắc tàn ác, khí thế của người đàn ông ở địa vị cao như anh vốn đã mạnh mẽ, lúc không giận mà nghiêm, cảm giác cứng rắn khiến người ta không dám chạm vào.

 

Lê Hương trốn không thoát, hai tay anh chống tường, thân hình cao lớn hơi khom xuống, hỏi thở sạch sẽ, thanh lạnh mà nguy hiểm ập xuống.

 

Anh đúng là xấu bụng, túm cô ra dạy dỗ như trẻ nhỏ.

 

Lê Hương cứng cỏ, to gan ní: “Nếu em nghịch thì anh làm gì được em?”

 

Ánh mắt Mạc Tuân tối lại, nhìn cô chằm chằm, môi mỏng cười tà tứ: “Nếu đã không về rồi, còn nghịch nữa, anh sẽ đánh em.”

 

Đánh… cô?

 

“Vậy anh đánh đi, em tố anh bạo lực gia đình…”

 

Bàn tay to của Mạc Tuân đưa xuống, đánh vào mông cô.

Bình Luận (0)
Comment