Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 1572

Chương 1573:





Vừa rồi Liễu Anh Lạc sang đây thăm Mạc Nhân Nhân, mới vừa đẩy ra cửa phòng bệnh, hai người vừa đối mặt, một giây kế tiếp, Mạc Từ Tước đã tới rồi, ba người liền tạo thành cục diện như vậy.





Rất rõ ràng Mạc Từ Tước cũng không tin tưởng lời giải thích như vậy, đôi mắt u trầm của ông rơi trên mặt Liễu Anh Lạc của: “Vì sao chuyện trùng hợp như vậy luôn xảy ra trên người em? Liễu Anh Lạc, em đến tột cùng tới bệnh viện thăm Nhân Nhân, hay là đến thăm tình nhân cũ của mình?”



vietwriter.vn






Gương mặt Liễu Anh Lạc tức giận trắ g đỏ đan xen: “Mạc Từ Tước, anh quả thực không thể nói lý!”





“Liễu Anh Lạc, vậy đến tột cùng ai có thể giải thích hợp lý, em nói rõ đi!”





Quan Tử Long nhìn hai người kia: “Tôi nói hai người…”






vietwriter.vn



Mạc Từ Tước: “câm miệng!”





Liễu Anh Lạc: “Anh đừng nói!”





Quan Tử Lon nị hai người kia đồng thời rồng lên, bối rồi: Lê Hương gợi lên môi đỏ mọng, đây đại khái chính là tình yêu của Mạc Từ Tước và Liễu Anh Lạc! Mặc kệ thống khổ, bi quan, khổ sở… vẫn chỉ là hai người bọn họ, bất luận bên thứ ba nào cũng không thể tham gia.





Đã từng đệ nhất thương giới hậu duệ quý tộc Đề Đô và quan nắp mãn kinh hoa đệ nhất mỹ nữ trong trẻo nhưng lạnh lùng tài hoa là một đôi giai thoại như thế nào, thế nhưng bọn họ lại bị xoáy vào guồng quay âm mưu, lãng phí đi thời gian tốt đẹp nhất trong cuộc đời. Lê Hương nhìn một màn này, Mạc Từ Tước gắt gao siết chặt tayLiễu Anh Lạc, Liễu Anh Lạc ngửa đầu, trong hai mắt tràn đầy đều là ông, đây cũng là biết bao may mắn, hình ảnh dừng lại chính là một đời của Mạc Từ Tước và Liễu Anh Lạc.





Lê Hương tiến lên, thanh lệ lên tiếng: “Dì Anh Lạc, sao dì lại tới đây?”





Liễu Anh Lạc ngẳắng đầu, nhanh chóng thấy được Lê Hương, bà dùng sức muốn rút cánh tay mình về.





Mạc Từ Tước không chịu.





Liễu Anh Lạc da mặt mỏng, bà giơ tay lên quấn lọn tóc bên quai hàm, hạ giọng nói với Mạc Từ Tước: “Buông tay, mấy đứa nhỏ tới kìal”





Bà và Mạc Từ Tước cũng không còn trẻ, không muốn cãi nhau ở trước mặt bọn nhỏ.





Mạc Từ Tước nhìn dáng vẻ bà không được tự nhiên, không miễn cưỡng bà nữa, buông bàn tay to ra.





“Lê Hương, dì sang đây thăm Nhân Nhân.”





Lê Hương đi tới thân mật khoác lên cánh tay Liễu Anh Lạc: “Dì Anh Lạc, con cũng sang đây thăm cô Nhân Nhân.”





“Lê Hương, Nhân Nhân vẫn luôn hôn mê, em ấy rốt cục lúc nào mới tỉnh?” Liễu Anh Lạc lo lắng hỏi.





“Tâm bệnh cần tâm dược chữa bệnh, con định mang cô Nhân Nhân trở về Đế Đô một chuyền đi trị tâm bệnh của cô Nhân Nhân.”





Trở về Đề Đô.





Mấy chữ này hạ xuống, bầu không khí giữa máy người trong nháy mắt hạ xuống điểm băng, Đế Đô là nơi chứa đầy chuyện cũ và kỷ niệm, không ai muốn lại đụng đến vét sẹo sâu hoằm trong nội tâm.





Lúc này ánh mắt Lê Hương rơi trên mặt Mạc Từ Tước: “Bác Mạc, chuyến về Đề Đô này không riêng gì con, dì Anh Lạc, cô Nhân Nhân, chú Quan, mà còn có bác nữa, bác cũng phải theo chúng con cùng nhau trở về chuyến Đề Đô.”





Sắc mặt Mạc Từ Tước cũng không dễ nhìn, ông nhìn thoáng qua Lê Hương: “Con mang tất cả mọi người về Đề Đô là muốn làm cái gì?”





Mạc Từ Tước chính là một con cáo già giảo hoạt lại phúc hắc, muốn lừa ông căn bản cũng không khả năng.





Lê Hương mỉm cười: ‘Bác Mạc, bác về sẽ biết.”

Bình Luận (0)
Comment