Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 1766.2 - Chương 1766.1771

Chương 1766:



*Vì ngôi xưng hô bên Trung giống với | – You tiếng Anh, nên để linh hoạt và đủ đề thê hiện tâm tình của nhân vật hơn, mình xin phép chuyển ngôi xưng của Tử Tiễn với Lê Hương về anh – em.



Lúc Lê Hương nói những lời này lại khôi phục thần thái ngày thường, thông tuệ xen lẫn vẻ sắc bén lạnh thấu xương, còn có mấy phần thong dong.



Đôi đồng tử Mạc Tử Tiễn sáng lên, anh biết đây mới là Lê Hương mà anh biết, cô chưa bao giờ sợ bắt kỳ gian nan hiểm trở gì trên thế gian này, càng chiến càng hăng.



“Cần anh giúp em gì không?”



“Em muốn gặp bà bà và tứ nương Hoa Hảo Nguyệt Viên.”



Mạc Tử Tiễn gật đầu: “Nghe nói Thượng Quan Đằng và Giao Nhân Tộc Công Chúa đều mang bà bà và Tứ Nương về, ngày mai sẽ phoïi trước Huyền Võ Môn để dân chúng xem, anh có biết những người này, ngày mai có thể đưa em cải trang đi Vào.”



“Thượng Quan Đằng và Giao Nhân Tộc Công Chúa biết en ngày mai nhất định sẽ đi, bọn họ đã bố trí xong thiên la địa võng chờ em ở nơi đó rồi.



“Vậy em còn muốn đi?”



“Đi, đương nhiên muốn đi!” Lê Hương nhếch đôi môi đỏ mọng: “Em chẳng những muốn đi, còn muốn mang bà bà và Tứ Nương về nhà.”



Cô muốn mang bọn họ về, Lan Lâu mới là nhà của bọn họ, cô không thể ném bọn họ ở Hoa Tây.



“Ứm có nắm chắc không? Muốn ở trong thiên la địa võng mang bà bà và Tứ Nương toàn thân trở ra, không phải là chuyện đơn giản.”



Lê Hương nhìn nơi xa xa ngoài cửa số: “Em tự có cách.”



Trước Huyền Võ Môn.



Thị vệ ném bà bà và Tứ Nương ra, bốn phía đều là đám người vây xem, chỉ trỏ.



“Nghe nói bọn họ đều là người Lan Lâu, muôn ám sát Thượng Quan : Quận Chúa, ngược lại bị đánh chêt.”



“Suyt, ông nhỏ giọng một chút, tôi lại nghe nói những người này đều bị Lan Lâu Công Chúa giật dây, hiện tại Thượng Quan Quận Chúa ban lệnh truy sát, đang lùng sục Lan Lâu Công Chúa khắp nơi, Lan Lâu Công Chúa biến thành đối tượng truy nã rồi đấy.”



Hiện tại Thượng Quan Đẳng và Giao Nhân Tộc Công Chúa đứng ở trên hoàng thành, quan sát tất cả phát sinh phía dưới, Thượng Quan Đằng nói: “Ngươi nói, Lê Hương thực sự đến không?”



Giao Nhân Tộc Công Chúa gật đầu: “Sẽ, ả nhất định sẽ đến.”



Lúc này trong đám người phía dưới xuất hiện một thân ảnh nhỏ nhắn mềm mại, Lê Hương tới, hôm nay cô mặc áo choàng trắng, trên đầu đội mũ, thấy không rõ mặt, cô chậm rãi đi tới.



Lê Hương xuyên qua đoàn người, đứng trước mặt bà bà và Tứ Nương, ngày hôm qua vẫn còn đang sống sờ sờ, hiện tại thân xác đã nguội lạnh.



Lê Hương nhìn bọn họ, trong lòng nhẹ giọng nói – bà bà, Tứ Nương, con tới rồi, con hiện tại liền mang mọi người về nhà.



— Mỗi ngày một câu chuyện nhỏ của Mạc Liễu — Liễu Anh Lạc giống như một gấu không đuôi vậy bám trên người Mạc Từ Tước, máy thanh niên tài giỏi đẹp trai kia thây được, thức thời rời đi.



Mạc Từ Tước lúc này từ trong bàn tay nhỏ của cô rút cánh tay mình về, anh nhíu lại mày kiếm nhìn cô, mím môi không vui nói: “Cô bé, xin tự trọng!”



Nói xong, anh xoay người đi đến xe, lưu cho cô một bóng lưng bạc tình lạnh lùng.



Thư ký Tống Minh: Sao bây giờ anh ta lại có ảo giác chủ tịch bị một cô gái đùa giỡn thê nhỉ?
Chương 1767:



Mạc Từ Tước lên xe: “Lái xe.”



“Vâng.”



Lúc xe nhắc bánh, Liễu Anh Lạc yêu kiều đứng lặng ở ngoài xe, cô nhìn anh cười ngọt ngào nói: “Liễu Anh Lạc! Tên của eml Em tên là Liễu Anh Lạc!”



Trong lòng Mạc Từ Tước khẽ động, cái tên “Liễu Anh Lạc” này quanh quần bên tai anh, như không dời đi được.



Lúc Mạc Từ Tước thấy cái tên “ Liễu Anh Lạc” này lần nữa, là trên cuộc thi thiết kế do Mạc thị tổ chức, Tống Minh đưa danh sách thí sinh dự thi cho anh.



Trên cổng thành Giao Nhân Tộc Công Chúa trong đám người liếc mắt liền thấy được Lê Hương, hai mắt ả sáng ngời: “Thượng Quan Quận Chúa, Lê Hương tới!”



“Thật không? Ở đâu?” Thượng Quan Đẳng nhìn xuống dưới lầu.



Lúc này lầu dưới Lê Hương ngẳắng đầu, đôi mắt trong vắt xuyên qua đoàn người nhìn lại, ánh mắt rơi trên người Thượng Quan Đằng và Giao Nhân Tộc Công Chúa.



Sau mấy giây ngắn ngủi đối diện, Lê Hương xoay người, nhanh chóng rời đi.



“Người đâu, người đâu mau tói đi theo ta, Lê Hương đã tự chui đầu vào lưới, lần này ta nhất định phải bắt được ả!” Giao Nhân Tộc Công Chúa mang theo thủ hạ nhanh chóng đuỏi theo.



Thấy Giao Nhân Tộc Công Chúa đuổi theo, Thượng Quan Đằng cũng không chậm trễ, trong lòng gã quá kiêng ky Lê Hương, chỉ khi loại trừ Lê Hương, đến đêm gã mới có thể ngủ yên.



Thượng Quan Đằng mang theo thị vệ cũng đuổi theo, lúc đuổi tới sân luyện ngựa của hoàng gia, Thượng Quan Đằng ở phía trước thấy được Giao Nhân Tộc Công Chúa.



“Giao Nhân Tộc Công Chúa, Lê Hương đâu, sao không thây ả đâu?”



Thượng Quan Đăng hỏi.



Gương mặt Giao Nhân Tộc Công Chúa lo lắng, ả chỉ chỉ phía trước: “Ta vừa thấy Lê Hương biến mắt trong này, chúng ta mau đi.”



“Được.” Thượng Quan Đằng theo Giao Nhân Tộc Công Chúa đi qua.



Lúc này, Giao Nhân Tộc Công Chúa đột nhiên dừng chân lại.



Thượng Quan Đằng sửng sốt: “Giao Nhân Tộc Công Chúa, sao ngươi không đi?”



Giao Nhân Tộc Công Chúa ngắng đầu, nhìn về phía Thượng Quan Đẳng, ả chậm rãi câu môi, nở nụ cười.



Nụ cười này làm cho Thượng Quan Đẳng sỏn cả gai óc, dù sao Thượng Quan Đằng và Giao Nhân Tộc Công Chúa chỉ là hợp tác tạm thời, kỳ thực hai người đều nghi ngờ lẫn nhau, Thượng Quan Đằng cũng không quên mấy năm nay Họa Phi Giao Nhân Tộc vẫn nằm vùng ở bên người gã chuốc thuốc gã, móc rỗng thân thể gã.



Giao Nhân Tộc là muốn thao túng gã.



Cho nên bây giờ chứng kiến Giao Nhân Tộc Công Chúa dị thường, trong lòng Thượng Quan Đẳng gióng lên tiếng chuông lớn: “Ngươi… ngươi cười cái gì?”



Giao Nhân Tộc Công Chúa buồn bã nói: “Lê Hương là phải đuổi, thế nhưng Thượng Quan Quận Chúa ta cũng không thể tha, nếu như Lan Lâu và Hoa Tây đồng thời biến mắt, Giao Nhân Tộc bọn ta đây liền trở thành duy nhất!”



Thượng Quan Đẳng rùng mình, nỗi giận nói: “Ngươi… ngươi to gan!”



Lúc này tay Giao Nhân Tộc Công Chúa khẽ động, Thượng Quan Đằng chỉ cảm thấy trong tầm mắt lóe lên ánh sáng lạnh, gã muốn cử động, thế tốc độ Giao Nhân Tộc Công Chúa rất nhanh, giơ tay chém xuống, một giây kế tiếp một bả đao nhọn cũng đã sâu đậm đâm vào trong ngực gã.



Thượng Quan Đằng đột nhiên đau nhói, sắc mặt trắng bệch: “Người đâu, nhanh…đên đây…”



Thị vệ sau lưng nhanh chóng chạy tới.

Giao Nhân Tộc Công Chúa buông lỏng đao ra, xoay người chạy.

“Quận Chúa, ngài làm sao vậy?”

“Không cần lo cho ta, mau đuổi theo Giao Nhân Tộc Công Chúa, giết không tha!” Thượng Quan Đằng che vết thương của mình, phẫn hận cắn răng nói.

“Vâng.”

Bên kia, Giao Nhân Tộc Công Chúa đang đuổi theo Lê Hương, rất nhanh bước chân ả liền ngừng lại, bởi vì Lê Hương đã ở phía trước chờ ả.

Trên người Lê Hương vẫn là áo choàng trắng đó, cô đã tháo mũ xuống, mái tóc đen thanh thuần như tơ lụa xõa tung ở đầu vai, bên tai cô căm một đóa hoa trắng nhỏ, gương mặt chưa thoa phần tô son lại phá lệ tuyệt sắc tiên khí, hiện tại cô lặng lặng đứng ở phía trước, đôi mắt trong vắt lóe ra toái quang, chớp mắt tỏa ra hương hoa.

Trong lòng Giao Nhân Tộc Công Chúa giật mình không rõ, rất rõ ràng không ngờ tới Lê Hương lại không trốn, mà là đang nơi đây chờ ả.

“Lê Hương, vì sao ngươi không trỗn?”

Lê Hương nhìn Giao Nhân Tộc Công Chúa, chậm rãi nhếch đôi môi đỏ mọng: “Ta tại sao phải chạy trốn, hiện tại người nên trốn… là ngươi ấy chứt”

“Có ý gì?” Giao Nhân Tộc Công Chúa không hiểu.

Lê Hương cười nhạt không nói gì, cô lui về phía sau hai bước, sau đó dùng lực hua hua tay: “Người đâu tới đây mau, Giao Nhân Tộc Công Chúa ở chỗ này!”

Giao Nhân Tộc Công Chúa ngắng đầu, chỉ thấy những thị vệ của Thượng Quan Đẳng “xoát” cái đều nhìn lại: “Giao Nhân Tộc Công Chúa ở đâu, Quận Chúa có lệnh, bắt ả, giết không tha!”

Cái gì?

Giao Nhân Tộc Công Chúa hoài nghi chính mình nghe lầm, lão già Thượng Quan Đằng đó tại sao muốn bắt chính mình, không phải đã hẹn nhau cùng bắt Lê Hương sao?

“Lê Hương, mày làm cái gì?”

Lê Hương nhướng hàng mày lá liễu: “Ngươi vừa rồi làm cái gì ngươi không rõ sao, vừa rồi ngươi đã đâm Thượng Quan Đằng một dao mà.”

Con ngươi Giao Nhân Tộc Công Chúa co rụt lại, ả đâm Thượng Quan Đằng lúc nào chứ, ả căn bản cũng không thấy Thượng Quan Đằng, vẫn đang đuổi Lê Hương mà.

Không tốt.

Giao Nhân Tộc Công Chúa ý thức được mình trúng kế: “Lê Hương, là ngươi, đúng không? Là ngươi giả mạo tai”

Trong đôi mắt trong vắt của Lê Hương tràn ra tia sáng lạnh lùng, cô giơ tay lên cởi bỏ áo choàng trên người, lại quấn mái tóc dài lên: “Giao Nhân Tộc Công Chúa, hôm nay chẳng qua chỉ là đòi lại ít thứ trên người ngươi, trên tay ngươi dính máu, thù của Lan Lâu cùng Giao Nhân giữa ngươi và ta, ta tới ngày tát báo!”

Nói xong Lê Hương vươn tay phất một cái, khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc nhanh chóng biến thành một khuôn mặt nhỏ bình thường, rất nhiều thị vệ vọt tới, Lê Hương trà trộn vào đoàn người, kinh hoàng nói: “Giao Nhân Tộc Công Chúa ở đó, ả ta ở đói”

Thân ảnh Lê Hương nhanh chóng biên mắt trong đám đông.

Giao Nhân Tộc Công Chúa trơ mắt nhìn Lê Hương chạy thoát, Lê Hương am hiểu thuật dịch dung, ngụy trang thành dáng vẻ nha hoàn thừa dịp loạn chạy thoát.

“Các ngươi làm cái gì, các ngươi bắt ta làm cái gì? Thượng Quan Đằng đâu, bảo Thượng Quan Đẳng tới gặp ta, chúng ta trúng kế rồi!” Giao Nhân Tộc Công Chúa hét lón.
Chương 1769:



Lúc này Thượng Quan Đằng bị thương vội vã chạy tới, gã âm u nhìn Giao Nhân Tộc Công Chúa: “Giao Nhân Tộc Công Chúa, ngươi chạy à, ta xem lần này ngươi chạy đến đâu?”



N Giao Nhân Tộc Công Chúa cạn lời, đêu nói không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo, ả xem như đã cảm nhận sâu sắc câu nói này.



“Thượng Quan Quận Chúa, ngươi trúng kế rồi, vừa rồi đâm ngươi một đao không phải ta, mà là Lê Hương, Lê Hương dùng thuật dịch dung ngụy trang thành ta, ả muốn ly gián chúng ta, ngươi ngàn vạn lần đừng để bị mắc mưu!” Giao Nhân Tộc Công Chúa giải thích.



Thượng Quan Đẳng vung tay lên, bốc đồng biểu thị – ta không nghe, ta không nghe, ta cái gì cũng không muốn nghe: “Giao Nhân Tộc Công Chúa, ngươi còn muốn gạt ta, ngươi nghĩ rằng ta ngu xuẩn như vậy sao?”



Giao Nhân Tộc Công (Chùa: Thượng Quan Đằng ngu hết thuốc chữa, không thể cùng bày mưu!



“Quận Chúa!” Lúc này có thị vệ vội vã chạy tới, báo cáo: “Quận Chúa, không xong, vừa rồi trước Huyền Võ Môn đột nhiên cháy, bởi vì có rất nhiều dân chúng vây xem, mọi người bị kinh sợ lập tức giải tán, khung cảnh cực kỳ hỗn loạn, trong lúc đó bà bà và tứ nương của Lan Lâu toàn bộ biến mắt rồi.”



“Cái gì?” Thượng Quan Đẳng tức giận.



Giao Nhân Tộc Công Chúa biến sắc, ả đã biết, đây là kế liên hoàn của Lê Hương.



Ngày hôm nay Lê Hương lẻ loi một mình xông vào Huyền Võ Môn, đập nồi dìm thuyền, bày mưu nghĩ kế, quay ả và Thượng Quan Đằng Vòng vòng.



Lê Hương một mũi tên trúng hai con nhạn, chẳng những chia rẽ liên mính giữa ả và Thượng Quan Đằng, còn mang đi bà bà cùng tứ nương.



Giao Nhân Tộc Công Chúa vẫn luôn biết thực lực của Lê Hương, cô gái của Lan Lâu này, trí kế vô song, mỗi một bước cô đi đều rất cần thận, ngày hôm nay vốn là tử cục, nhưng vẫn bị Lê Hương cho cứng rắn chém ra một con đường sống.



“Đuổi! Mau đuổi theo! Truyền lệnh của ta, lập tức phong tỏa cửa thành, phải đem Lê Hương trở về cho ta!” Thượng Quan Đằng giận dữ nói.



Giao Nhân Tộc Công Chúa biết trong lòng Thượng Quan Đằng luống cuống, sợ, ả nhanh chóng nói: “Thượng Quan Quận Chúa, hiện tại ngươi đã biết rồi đấy, đâm bị thương ngươi không phải ta, mà là Lê Hương, đây là kế liên hoàn của ả, chúng ta không thể nội chiến, mà nên tập trung hỏa lực tiêu diệt Lê Hương và Lan Lâu trước.”



Ánh mắt Thượng Quan Đẳng rơi vào Giao Nhân Tộc Công Chúa, đột nhiên thâm độc bật cười: “Vừa rồi Lê Hương câu có nói đúng một câu.”



*Ä nói cái gì?”



“Ä nói, nếu như Lan Lâu và Hoa Tây cùng nhau biến mắt, vậy Giao Nhân Tộc sẽ trở thành duy nhât.”



Sắc mặt Giao Nhân Tộc Công Chúa đại biến, Lê Hương lại nói như vậy, Thượng Quan Đằng vốn chính là kẻ đa nghi, Lê Hương đang khích lên lòng đa nghi của gã.



Những lời này đã giống như một cây đuốc châm vào lòng Thượng Quan Đẳng, sau này sẽ điên cuồng bùng cháy.



“Thượng Quan Quận Chúa, vậy ngươi… bây giờ muốn làm như thế nào?”



“Hiện tại giữa Hoa Tây, Lan Lâu cùng Giao Nhân, thực lực Hoa Tây chúng ta cường đại nhất, ta hiện tại chính thức giải trừ liên minh với ngươi, cùng lúc đó lùng bắt Lê Hương, về mặt khác sẽ giam giữ ngươi, như vậy Lan Lâu và Giao Nhân liền đều trong lòng bàn tay của ta rồi, ha ha ha.” Thượng Quan Đẳng cảm giác mình quá thông minh, gã ngửa mặt lên trời cười to, quả thực yêu chết chính mình.



Tim Giao Nhân Tộc Công Chúa trực tiếp trầm xuống, ả biết kế ly gián của Lê Hương đã thành công, quá ghê tởm!



Dưới tàng cây dương liễu ven bờ sông.



Lúc này dưới tàng cây dương liễu đứng nghiêm một thân ảnh nhỏ nhắn mêm mại, Lê Hương!
Chương 1770:

Lê Hương lặng lặng đứng ở bờ sông, trên sông đậu một chiếc thuyền, Tình Nhi đứng ở đầu thuyền, đang phát tay: “Công Chúa, tạm biệt.”

Gió mát thổi đến, phất động tắm màng trên khoang thuyền, chỉ thấy bên trong lặng lặng nằm năm người, bà bà và tứ nương, khuôn mặt bọn họ an yên nằm ở nơi đó, thay quần áo sạch sẽ, như thể chỉ đang ngủ.

Thuyền đã tới rồi, dẫn bọn họ về nhà, trở về Lan Lâu.

Trong đôi mắt Lê Hương tràn ra vài phần đau khổ, cô nhẹ giọng nói: “Đi thôi.”

“Công Chúa, người chừng nào trở về, người đi theo chúng thần đi!, Hiện tại Thượng Quan Đằng phong tỏa toàn thành, ở lại chỗ này rất nguy hiểm.” Tình Nhi khuyên nhủ.

Lê Hương lắc đầu: “Tôi biết bây giò chỗ này rất nguy hiểm, cho nên các cô toàn bộ rút lui khỏi Hoa Tây đi, tôi một mình ở lại chỗ này, tôi còn có một số việc muốn làm, xong xuôi sẽ lập tức trở về.”

“Nhưng Công Chúa, một mình người ở chỗ này…”

Lê Hương giơ tay lên, cắt đứt Tình Nhi lo lăng: “Tình Nhi, đi thôi, mang bà bà và tứ nương vê nhà.”

Tình Nhi chỉ có thể gật đầu: “Công Chúa, tạm biệt.”

Thuyền nhỏ rất nhanh đã đến vào lòng sông, biến mắt không thấy.

Lê Hương lặng lặng đứng lặng ở bờ sông trong chốc lát, sau đó cô xoay người, một giây kế tiếp một thân ảnh trong trẻo nhưng lạnh lùng liền xông vào trong tầm mắt cô.

Mạc Tử Tiễn.

Hôm nay Mạc Tử Tiễn mặc áo choàng đen, sắc đen càng tôn lên tuần nhan như ngọc của anh, khí chất Mạc Tử Tiễn vẫn rất sạch sẽ, trời sinh mang theo khí độ chỉ thế gia công tử mới có, anh không biết đã đứng ở nơi đó từ khi nào, vẫn đứng phía sau Lê Hương, lắng lặng nhìn cô, chờ cô.

Lê Hương khựng lại: “Tử Tiễn, sao anh lại tới đây, không phải em đã nói sau khi vào Huyền Võ Môn chúng ta liền mỗi người mỗi ngã sao, em sợ mang tới nguy hiểm cho anh.”

Đôi đồng tử đen diệu sáng của Mạc Tử Tiễn nhìn cô, thanh âm mềm mại: “Không có gì phải lo, nơi này có người của anh, chúng ta có thể trốn khỏi không trở ngại.”

Lúc này thủ lĩnh Huyền Võ Môn chạy tới, cung kính nói: “Mạc Thần y, tôi mang hai người đi.”

“Được.”

Lê Hương theo Mạc Tử Tiễn rời đi, quả nhiên có thủ lĩnh Huyền Võ Môn dẫn đường, một đường đi rất thông suốt.

Lê Hương nghĩ thầm, đại khái Thượng Quan Đằng nằm mơ cũng không nghĩ tới gã ở bên ngoài phong tỏa toàn thành, mà cô lúc này lại nghênh ngang tiêu sái đi trên đường lớn Huyền Võ Môn.

“Tử Tiễn, anh và vị thủ lĩnh Huyền Võ Môn này quen biêt thê nào vậy?” Lê Hương tò mò hỏi.

“Anh đã từng đã cứu vợ của vị thủ lĩnh này, nên anh ta đôi với anh có chút cảm kích.” Mạc Tử Tiễn đáp.

Lê Hương nhìn ra được, vị thủ lĩnh Huyền Võ Môn này đối với Mạc Tử Tiễn không chỉ là cảm kích, còn có sùng bái và kính yêu, bằng không anh ta cũng sẽ không mạo hiểm lớn tiên bọn họ ra ngoài như vậy.

Làm bác sĩ, có dao trong tay thật ra lại là vũ khí lợi hại nhât trên đời này.

Mấy năm này, anh dường như quen biết được rất nhiều người.

Đôi mắt trong vắt của Lê Hương rơi trên khuôn mặt tuần tú Mạc Tử Tiễn, ngắm kỹ anh.

Mạc Tử Tiễn nghiêng mặt, thấy cô ngẹo cái đầu nhỏ, đôi mắt đen láy ươn ướt dừng trên mặt anh, anh không khỏi câu môi, trên gương mặt là không cách nào che giấu vẻ mềm mại: “Nhìn gì thế?”
Chương 1771:

“Tử Tiễn, em cảm thấy… mấy năm này anh hình như thay đổi không ít, thế nhưng, em vẫn không nói ra anh thay đổi ở đâu, chắc là… đã cường đại hơn rồi.”

Lê Hương suy nghĩ một chút, cuối cùng dùng từ “cường đại” này.

Mạc Tử Tiễn câu môi: “Cường đại, chẳng lẽ không được à?”

Chỉ khi cường đại rồi, anh có thể bảo vệ người anh muôn bảo vệ.

Lê Hương nháy mắt: “Cường đại tất nhiên là tốt, thế nhưng Tử Tiễn, anh khác với chúng em, chúng em bị vận mệnh ràng buộc, nhưng anh không có, anh có thể lựa chọn một cuộc sống vui vẻ tự tại.”

Mạc Tử Tiễn thả chậm bước chân, lúc này anh hy vọng dường nào Huyền Võ Môn không có điểm cuối, anh cùng cô có thê đi như vậy mãi.

Bên tai có giọng nói mềm mại của cô, bên người có cô bâu bạn, đây chính là cuộc sông vui vẻ tự tại của anh.

Lúc này phía trước xôn xao, thủ lĩnh Huyền Võ Môn nhanh chóng nói: “Mạc Thần y, không cần lo lắng, những người kia dán hoàng bảng, Thượng Quan Quận Chúa đã chọn xong người thừa kế của mình, đó chính là Thượng Quan Tuân.”

Cái gì?

Bước chân của Lê Hương đột nhiên khựng lại.

Thủ lĩnh Huyền Võ Môn tiếp tục nói: “Thượng Quan Quận Chúa muốn truyền ngôi cho Thượng Quan Tuân, Thượng Quan Tuân chẳng mấy chốc sẽ kế thừa ngôi vị Quận Chúa, trở thành Quân Chủ của Hoa Tây.”

Mỗi ngày một câu chuyện nhỏ của Mạc Liễu — Tan việc, Mạc Từ Tước mang theo thư ký Tông Minh đi thang máy VIP dành riêng cho chủ tịch, vừa xuống dưới đại sảnh, anh liền thấy nhóm con gái trẻ đẹp đang đi tới từ bên ngoài.

“Chủ tịch, những cô gái này đều là tới dự cuộc thi thiệt kê.” Tông Minh thâp giọng nói.

Dự thi?

Mạc Từ Tước đột nhiên nhớ lại cái tên thấy ở trong danh sách – Liễu Anh Lạc.

Anh ngắng đầu, đôi mắt thâm thúy nhàn nhạt quét qua gương mặt các cô gái kia, vậy mà, không thây người kia.

Cô… hình như không tới.

Mạc Từ Tước nhanh chóng nhíu mày, bởi vì anh không biết mình đang làm gì, anh chợt bắt đầu tìm kiếm thân ảnh cô gái đó trong đám người.

Anh bị gì thế?

Mạc Từ Tước không hiểu sao có chút phiền muộn, anh tăng nhanh bước chân, nhưng vừa mới đi ra, một bóng người vội vã chạy qua đây, trực tiếp đụng vào trong ngực anh.

Kể từ khi biết trên người Mạc Tuân chảy xuôi dòng máu Xích Tử, Lê Hương cũng biết ngày này sớm muộn sẽ đến, thế nhưng, nó tới quá nhanh.

Nhanh đến độ cô trở tay không kịp.

Mạc Tử Tiễn cũng dừng bước, anh nhìn khuôn mặt nhỏ đột nhiên trở nên tái nhợt củaHa Lê Hương nanh, thấp giọng nói: “Anh hai bây giò còn đang ở trong hoàng cung, em…”

Lê Hương thõng xuống hàng mi nhỏ dài: “Tử Tiễn, chúng ta đi thôi.”

Nhìn bóng lưng Lê Hương rời đi, Mạc Tử Tiên quay đâu, nhìn thoáng qua hoàng thành phía sau.

Trong hoàng cung.

Bình Luận (0)
Comment