Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 1850.2 - Chương 1850.1855

Chương 1850:

Diệp Linh lau khô nước mắt, dùng cả tay chân từ dưới đất bò dậy, cô nhặt điện thoại lên, lau khô nước mắt, dán điện ở bên tai: “Tên áo đen kia là ông phái tới, đúng không?”

Tiếng nói già nua của Cố lão gia tử truyền đến, mang theo nụ cười thản nhiên: “Đúng, thì sao?”

Cái tay nhỏ xuôi ở bên người Diệp Linh chậm rãi siết thành quyền, cô đứng trong gió rét, cặp mắt yêu mị trải qua nước mắt thanh tẩy xuyên qua đường cái, không gì sánh được lạnh lùng rơi trên người Cố lão gia tử trong xe, cô bình tĩnh đối diện với lão ta, sau đó chậm rãi nhếch đôi môi đỏ mọng: “Bồ tôi, mẹ, anh trai, còn có má Triệu, Cố : gia các người thiêu tôi bao nhiêu mạng người, sau này tôi sẽ tính toán thật tốt với các người!”

Cố lão gia tử hừ nhẹ một tiếng: “Vốn dĩ má Triệu có thể không phải chết, thế nhưng ai bảo bà ta con cá lọt lưới này bị cô bắt phải, bà ta nói lời không nên nói, để cô nghe được, Diệp Linh, thật ra là cô đã hại chết bà ta.”

“Ah,” Diệp Linh cười nhạt: “Năm đó, ông không nên giữ tôi lại.”

“Kỳ thực năm đó, tôi cũng nghĩ giống vậy, người Diệp gia cũng mất hết, chỉ còn lại cô, tiễn ngươi đi cùng bọn họ, thật tốt, thế nhưng, cô được thằng cháu tôi A Cần coi trọng, A Cần là người nối nghiệp mà tôi đắc ý nhát, trút xuống hết tất cả tâm huyết của tôi, tôi còn không ¬— _ muôn đê cho nó tham dự những chuyện bản thỉu này, cho nên chỉ có thể mặc nó dẫn cô về, còn cưng chiều nhiều năm như vậy.”

“Nhưng, cái này không ảnh hưởng chút gì, cô nói sau này sẽ tính số với tôi, tôi ngược lại cảm thấy hiếu kỳ, mấy năm nay cô nhưng chỉ là con chim hoàng yến A Cần nuôi dưỡng ở trong lồng, chỉ có xinh đẹp mà thôi, cô lấy cái gì tới đấu cùng Cố gia thủ phủ Hải Thành, quyền thế ngập trời hiện tại?”

Diệp Linh suy nghĩ một chút, đích thật có lý, mấy năm nay cô chỉ là con tư tước cao quý, rời khỏi Cố Dạ Cần, cái gì cũng không phải.
Cả nhà tải app truyện hola đọc khích lệ nhóm nhé!
Vậy… không rời khỏi Có Dạ Cần nữa là được.

Nếu như có thể lợi dụng anh, vậy anh tuyệt đối là một thanh dao sắc bén làm J z người đau đón nhật trên đời, có thê đâm Cố gia, một kích tức trúng.

Diệp Linh chậm rãi nhếch đôi môi đỏ mọng: “Cho dù tôi chỉ được cái xinh đẹp, cái xinh đẹp này cũng là cái mà cháu trai A Cẩn ông thích nhất nhất không còn cách nào kháng cự, chẳng lẽ không đúng sao?”

Cố lão gia tử bên trong xe nhìn Diệp Linh, đột nhiên nheo lại cặp mắt đục ngầu kia.

Diệp Linh thản nhiên đối diện với lão, cô nói lời cuối cùng: “Sau này tôi và Có gia, không phải tôi chết, chính là ông vong.”

Nói xong, Diệp Linh trực tiếp cúp máy, xe cứu thương tới, bác sĩ mang má ` Triệu đi tới đậy lại vải trăng, Diệp Linh lên xe cứu thương theo, biến mắt.

Trong xe.

Nhìn Diệp Linh biến mắt, Cố lão gia tử hừ một tiếng, vô cùng nổi giận vứt điện thoại di động cầm trong tay, lão nhìn về quản gia phía trước: “Tại sao có con cá lọt lưới má Triệu này, hiện tại Diệp Linh đã biết đến việc cô ta chớ nên biết, ngươi có biết cái này sẽ trêu chọc cho ta bao nhiêu phiền phức không!”

Quản gia chỗ cạnh tài xế căng căng: “Lão gia tử, chúng tôi truy lùng má Triệu này đã nhiều năm, vẫn không tra được dấu vét, ai biết bà ta lại chạy tới nơi này, còn gặp lại Diệp tiểu thư… Hiện tại Diệp tiêu thư là một đại phiên toái, không bằng sai người làm cô ta…”

Quản gia làm dấu tay cắt cổ.

Trên mặt Cố lão gia tử đều là vẻ hung ác, nhưng lão trầm ngâm máy giây rồi nhanh chóng lắc đầu: “Nếu như động thủ với Diệp Linh, A Cần nhất định sẽ tra được trên đầu ta, lần trước A Cần vì con Diệp Linh này không tiếc phản bội cùng bố mình, Diệp Linh chính là cái váy ngược của nó, không thể đụng được.”

Quản gia gật đầu: “Tôi thấy thiếu gia thực sự bị Diệp Linh làm cho si mê rồi…

Nhưng lão gia tử, tôi nghe ý tứ của Diệp tiểu thư, cô ta rất có thể lợi dụng thiếu gia đối phó Cố gia, tôi sợ…”

“Ngươi sợ A Cần vì Diệp Linh phsa hủy Cố gia?”

Quản gia không dám nói lời nào.
Chương 1851:



Mấy năm nay Cố Dạ Cẩn vẫn là đứa cháu mà Cố lão gia tử yêu nhất, Cố lão gia tử biết, trên người Cố Dạ Cần chảy xuôi dòng máu thương nhân của Cố gia, quyền thế, thân phận, tài phú, đều là dã tâm của anh, đương nhiên anh cũng hưởng thụ phụ nữ, chỉ là giới hạn phụ nữ hiện tại chỉ là Diệp Linh.



Cố lão gia tử lắc đầu: “Ta tin tưởng A Cần, nó sẽ không, kỳ thực Diệp Linh sai rồi, cô ta hiện tại không phải đấu cùng Cố gia, mà là đấu cùng… A Cần, nếu như đấu thắng, cô ta thực sự thắng, bằng không, cô ta liền thất bại thảm hại.”



— Mỗi ngày một câu chuyện nhỏ của Mạc Liễu — Liễu Anh Lạc lấy được cây kẹo que ngũ sắc kia, cô ngắng đầu một cái, liền thấy thân ảnh anh tuấn ngoài cửa, Mạc Từ Tước.



Cô nhanh chóng chạy tới, mặt cong mày cười nói: “Mạc tiên sinh”



Tống Minh cùng những nhân viên kia lập tức giải tán – đi đi.



Mạc Từ Tước nghiêm túc nhìn Liễu Anh Lạc, ừ một tiếng: “Ừm? Có việc?”



Đương nhiên có việc.



Liễu Anh Lạc đây vỏ bọc kẹo ra, sau đó nhét kẹo que vào trong miệng Mạc Từ Tước, vị ngọt này lan tràn ra trong khoang miệng, cô gái cười nói: “Mạc tiên sinh, anh phải nhiều ăn kẹo nha.”



Cố lão gia tử tin tưởng Có Dạ Cần, bởi vì là Cố Dạ Cần, lão mới tin tưởng đến thế.



Nếu như đổi thành bất kỳ người đàn ông nào, đều không có khả năng chống lại mỹ sắc dụ hoặc của Diệp Linh, nhưng anh là Cố Dạ Cần, anh đối với Diệp Linh yêu là thật, nhưng anh trong nội tâm lại cực kỳ lý trí và cảnh giác, phần khắc chế đáy lòng kia là thứ người thường không cách nào địch nỗi.



Diệp Linh quen Cố Dạ Cẩn đã bao nhiêu năm, hơn mười năm?



Nhưng, lão lại quen Có Dạ Cần trọn 29 năm, Cố Dạ Gần là ở bên cạnh gã lớn lên.



\ Gã sẽ không nhìn lâm người.



Gã áo đen đụng phải má Triệu kia bị bắt rồi, thái độ gã nhận sai tốt, nói mình ban đêm chạy, chạy quá nhanh nên không cẩn thận đụng người, xử tù gã mấy năm.



ết quả xử lý này nằm trong dự liệu của Diệp Linh, cô không hề bát ngờ, cô đơn giản lo liệu hậu sự cho má Triệu, ại liên lạc với con cái má Triệu, cho bọn họ một số tiền lớn.



Hôm nay chính là ngày khai trương của Phượng Vũ Cung, Phượng Vũ Cung khách quý nhộn nhịp, Lê Hương và ` : Diệp Linh đứng ở trên lâu, rât nhanh đã thấy được người quen.



Trong khu khách quý VIP lầu dưới, Cố Dạ Cần đi tới, bên người mang theo tiểu hoa đán Trần Viên Viên.



Cố Dạ Cẩn hôm nay áo khoác đen mỏng, trên khuôn mặt tuần mỹ đeo một cặp mắt kiếng gọng vàng, anh bị vài lão giám đốc vây quanh, tán gẫu về chuyện làm ăn, anh một tay đút trong túi quần, một tay kẹp điều thuốc, cười nhạt gõ gõ điều thuốc trong cái gạt tàn, vẻ đạm mạc mà lười biếng với tư thái người bề trên rất mê người.



Ngay cả Lê Hương cũng không thể không thừa nhận Cố Dạ Cẩn là một thương nhân trời sinh, năm đó Cố gia thật sự là dựa vào Diệp gia phát đạt, b : ở thê nhưng, Cô gia đên trên tay Cô Dạ Cần mới chính thức đi lên đỉnh phong, Có Dạ Cần cũng trở thành thủ phủ Hải Thành.



Trần Viên Viên bị một ít danh viện bao vây, nhóm danh viện hâm mộ nhìn cô ta, nhìn vị tân sủng này của Có Dạ Cần.



“Viên Viên, thì ra cô đang hẹn hò với Cố tổng à, cô cũng quá hạnh phúc rồi đó.”



“Cố tổng lúc trước quen không ít cô gái, thế nhưng, nhưng cô là bạn gái đầu tiên anh ấy mang ra ngoài giao tiếp đó, điều này nói rõ cái gì!”



“Oa, Viên Viên, trên cổ cô đang mang dây chuyền Hồng Bảo sao, sợi dây Hồng Bảo này mấy ngày trước bị lấy ra bán đấu giá, tôi cũng ở đó, tôi thích nó thật lâu, muốn mua, nhưng trên hội đấu giá xuất hiện một đại lão thần bí hãng mắt nó đi, không nghĩ tới lại tới trên cổ cô đấy.”



“Áy, thật sự là sợi dây Hồng Bảo kia, Viên Viên, cô mau cho chúng tôi sờ một cái, cái này không phải sờ dây chuyền, mà là sờ tiền đó.”
Chương 1852:



Bị ninh nọt như thế, Trần Viên Viên cảm giác mình sắp bay lên trời cao, đêm đó Có Dạ Cần dẫn Diệp Linh vào, trực tiếp đuổi cô ta ra ngoài, cô ta còn chưa tỉnh hồn, chật vật tột cùng, không khỏi vì tương lai mình lo lắng.



Cô ta sợ Cố Dạ Cẩn chán ghét mà vứt bỏ cô, trực tiếp để cho cô từ tân sủng biên thành cựu ái, từ thiên đường ngã Vào địa ngục.



Thế nhưng sáng sớm ngày hôm sau, Cố Dạ Cẩn thư ký liền gõ cửa phòng cô, đưa tới sợi Hồng Bảo này.



Làm tân tấn tiểu hoa đán, cô ta gần đây biết được không ít cao xa phẩm, vừa nhìn liền biết sợi Hồng Bảo này vô giá.



Ai cũng biết người đàn ông Cố Dạ Cần này chỉ tiêu rất hào phóng, nhất là đối với người phụ nữ anh từng hẹn hò.



Cố Dạ Cẩn biết kiếm tiền, cũng biết dùng tiền, anh sống cuộc sống rất hưởng thụ xa hoa.



Trần Viên Viên quay đầu, cặp mắt to lặng lẽ lướt qua khuôn mặt tuần tú của Cố Dạ Cẩn.



: : Đám giám độc bên người trêu: “Cô tổng, vị kia là tân sủng của anh sao, cô ấy đang nhìn anh kìa, ánh mắt kia…



chậc chậc, như muốn ăn anh vậy, ha ha.”



Cố Dạ Cẩn ngoái đầu nhìn lại, nhìn về phía Trần Viên Viên.



Cái nhìn này mặc dù là nhìn Trần Viên Viên, thế nhưng nhóm danh viện bên người Trần Viên Viên đã thành công tiếp thu được ánh mắt anh, nhao nhao ngạc nhiên hít vào một tiếng, còn dùng tay bưng bít miệng mình, tim đập thình thịch.



Có tổng nhìn tôi!



Tôi mặc kệ, Cố tổng đang nhìn tôi!



Cố Dạ Cẩn chỉ nhìn Trần Viên Viên, điều thuốc lá giữa ngón tay anh đưa tới bên môi mỏng, hút một hơi, lúc phun ra làn khói trắng, anh đưa ngón tay ra mang theo ngọn lửa màu đỏ chỉ chỉ Trần Viên Viên, bảo cô ta qua đây, tư thế tùy ý kia rất giống như đang gọi triệu thú cưng gần mình nhất.



Đa.



Nhóm danh viện đã cảm thấy người đàn ông Cố Dạ Cần này thực sự là – quá đẹp trail z Cô tông, em cũng muôn được anh xem thành thú cưng!



Lúc này Trần Viên Viên cười tươi như hoa, cô ta tung tăng đi tới bên cạnh Cố Dạ Cần, chim nhỏ nép vào người khoác lên cánh tay anh, bám lên người anh.



Trần Viên Viên đương nhiên vui vẻ, bởi vì nhóm danh viện này nói không sai, trước đây các bạn gái trước của Cố Dạ Cần chỉ bị các phóng viên chụp được, Cố Dạ Cần lại chưa từng mang bọn họ ra mắt nơi công chúng, cô ta là người đầu tiên.



Cái này cũng chứng minh, Cố Dạ Cần đích thật thiên vị cô ta.



Trần Viên Viên nhìn đám đại lão hiện tại ộ ` đang vây quanh bên người Cô Dạ Cân, trong lòng cô ta thình thịch nhảy loạn, bởi vì… đám đại lão đó cô ta chỉ mới nhìn thấy trên TV và tạp chí, nếu như không đi cùng Cố Dạ Gần, cô ta cả đời này cũng sẽ không gặp được các đại lão này ngoài đời thật.



Hai mắt Trần Viên Viên nhanh chóng sáng ngời, bởi vì cô ta ở trong đó thấy được đạo diễn Trương nỗi tiếng Đạo.



Đạo diễn Trương tài hoa hơn người, chỉ cần chỉ cần phim của ông ấy thì đều là sản phẩm lớn, hàng chất lượng cao, diễn viên hạng nhất trong nước là tranh đến bể đầu để diễn được phim ông, kể cả không cần tiền cũng muốn đóng cameo.



Lấy vị trí trước mắt của Trần Viên Viên, si vân không với tới được đạo diễn Trương, nhưng bây giờ, cơ hội tới.



“Đạo diễn Trương, chào ông.” Trần Viên Viên vui vẻ chào hỏi một tiếng.



Nể mặt có quan hệ với Cố Dạ Cần, đạo diễn Trương ngược lại cũng khách khí: “Trần Viên Viên? Nghe nói cô gần đây rất nỏi, hạnh ngộ hạnh ngộ.”
Chương 1853:

“Đạo diễn Trương, tôi là fan của ông đó, mỗi một bộ phim ông đạo diễn tôi đều xem rất nhiều lần, nghe nói ông gần đây đang chuẩn bị một bộ phim dân quốc, không biết tôi có cơ hội hợp tác với ông không nhỉ?”

Trần Viên Viên sớm đã tập trung ánh mắt lên bộ phim mới của đạo diễn Trương, bộ phim dân quốc mới có . „ nguôn đâu tư vĩ đại, là trực tiệp chạy cầm giải, bây giờ đang ở giai đoạn tuyển vai diễn, oanh động toàn bộ vòng giải trí.

Trần Viên Viên muốn đi đường tắt, dựa vào quan hệ với Có Dạ Cẩn trực tiếp bắt lấy nữ chính của bộ phim này.

“Cái này…” Đạo diễn Trương lập tức bị khó dễ, ông ta nhìn Cố Dạ Cần.

Trần Viên Viên biết hiện tại chỉ cần Cố Dạ Cần lên tiếng, cô ta lập tức có vai diễn, nên cô ta ươn ướt nước nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, làm nũng nói: “Cố tổng, người ta thật sự rất muốn diễn phim của đạo diễn Trương nha.”

Cố Dạ Cần hút thuốc, không hé răng, : R 3 khói mù lượn lờ không thây rõ thân săc trên mặt anh.

“Trần tiểu thư,” Lúc này có biên kịch đứng cạnh nói: “Cô còn không biết sao, nữ chính bộ phim dân quốc này đã định rồi, là… Diệp Linh đó.”

Cái gì?

Diệp Linh?

Lần nữa nghe được cái tên này, Trần Viên Viên trực tiếp cứng đờ tại chỗ.

Lúc này Cố Dạ Cần từ trong môi mỏng chậm rãi phun ra làn khói trắng, đôi mắt lạnh rơi vào khuôn mặt xinh đẹp của Trần Viên Viên, như cười như không: “Cô muốn cướp vai của Diệp Linh?”

Trần Viên Viên không biết câu hỏi này của Cố Dạ Cần là có ý gì, cô ta xuyên qua tầng tầng khói thuốc đụng phải cặp mắt lạnh kia của người đàn ông, anh mặc dù đang cười, nhưng trong tròng mắt lạnh như băng sương, giống như cất giấu con dao nhỏ.

Trần Viên Viên cảm thấy da đầu tê rần, nhanh chóng lắc đầu, lắp ba lắp bắp: “Không có… không có, em không biết nữ chính đã định là Diệp… Diệp Linh rồi, em không dám nghĩ đến chuyện đó đâu, em không muốn diễn nữa.”

Những lời này của cô ta thành công lấy lòng Có Dạ Cần, Có Dạ Cẩn ngậm điều thuốc lá trên môi mỏng, sau đó vươn bàn tay kéo cô ta vào trong ngực mình, : anh còn giơ tay lên, giông như đôi đãi thú cưng mà mình yêu thích, khẽ xoa đầu cô ta: “Như vậy mới ngoan.”

E rằng dưới mắt người khác, đây là anh cưng chiều cô ta, thế nhưng Trần Viên Viên sợ đến không dám thở mạnh một tiếng, vô cùng cứng ngắc bị anh ôm.

Lúc này đạo diễn Trương cười nói: “Cố tổng, tôi nghĩ anh có bạn gái, đã ném em gái của mình ra sau ót, không nghĩ tới cô gái này so sánh với em gái, vẫn là em gái quan trọng hơn một chút, anh vẫn như cũ, đồ của Diệp Linh, ai cũng không thể động vào.”

Mấy năm trước Diệp Linh mới vừa gia nhập vòng giải trí, một đường đã có đoàn đội kim bài sắp xếp, phàm là thứ cô thích, nhân vật nhỏ đến điện ảnh, : : đại ngôn lớn đên mới, đêu là của cô, đã dán lên cái mác, bất luận kẻ nào cũng không thể động vào.

Em gái?

Trần Viên Viên thốt nhiên ngắng đầu, mờ mịt nhìn đạo diễn Trương: “Em gái?

Em gái Cố tổng là… là ai chứ?”

Chuyện Diệp Linh là em gái Cố Dạ Cần, có người biết, nhưng cũng là giới quý tộc thượng lưu, người như Trần Viên Viên, nhất định không có cơ hội biết đến.

Đạo diễn Trương kỳ quái nhìn Trần Viên Viên: “Cô còn chưa biết à, em gái Có tổng chính là Diệp Linh đó, mặc dù không phải ruột, nhưng hơn hẳn ruột.”

Cái gì?
CHương 1854:



Trần Viên Viên hít vào một ngụm khí lạnh, kỳ thực đêm đó lúc thấy Cố Dạ Cần mang Diệp Linh cho vào trong phòng, cô ta liền suy đoán quan hệ của hai người rồi, trên phố đều đang đồn Diệp Linh trà trộn vòng giải trí, phía sau có kim chủ đại nhân, Trần Viên Viên đoán vị kim chủ đại nhân này chính là Có Dạ Cần.



Giao dịch tiền tài và sắc đẹp, ở vòng giải trí quá thường gặp, Trần Viên Viên không kỳ lạ.



Nhưng bây giờ Đạo diễn Trương nói, Diệp Linh là em gái Cố Dạ Cần.



Trời ạ.



: Trân Viên Viên cảm giác đâu mình “ong” một cái, cô ta nhớ tới sở thích kỳ lạ kia của Cố Dạ Cẩn, thích bảo cô ta gọi anh là “anh trai”.



Trần Viên Viên đã biết, cô ta biết hết rồi.



Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Cố Dạ Cần không có bất kỳ cảm xúc nào, anh chỉ buông lỏng Trần Viên Viên ra, ngậm lại thuốc lá trên môi mỏng, anh rũ anh tuấn mí mắt nhìn cô ta một cái, cười: “Linh Linh bị tôi chiều hư rồi, sau này cô phải nhường cho em ấy, hiểu chưa?”



“Ha ha ha Cố tổng, anh cái tên cuồng cưng em gái này không sợ bạn gái mình nổi máu ghen sao?” Nhanh chóng có người trêu nói.



Trân Viên Viên lại cười không nổi, lúc anh nói chuyện gõ gõ đầu thuốc trong gạt tàn, ngọn lửa đỏ thắm kia bắn xuống, mang theo rét lạnh và cảnh cáo, Trần Viên Viên đã cảm thấy.



“Biết… Đã biết ạ.” Trần Viên Viên nơm nớp lo sợ nói.



Lúc này có người hưng phấn nói: “Bắt đầu rồi, Phượng Vũ Cung chính thức khai trương, Hạ mỹ nhân và Diệp mỹ nhân sắp ra sân khấu múa rồi!”



Làm đại diện của Phượng Vũ Cung, sau khi Lê Hương và Diệp Linh nhắm mắt bị My nương dạy học, hai người lại bị bắt phải múa.



Tất cả khách quý nhanh chóng an tọa, lúc này bọn họ từ phương xa mà đến đây, chính là vì xem màn múa của Nam Quán Bắc Linh này.



Đại sảnh mới vừa rồi không gì sánh được huyên náo rất nhanh đã yên tĩnh lại, ánh mắt của mọi người “xoát” một cái toàn bộ tập trung trên vũ đài.



Cố Dạ Cần cũng bắt đầu ngồi xuống, Trần Viên Viên ngoan ngoãn ngồi bên người anh, lúc này đèn trong đại sảnh toàn bộ bị tắt ngúm, tầm mắt tối đen, ; chỉ có vài chiêc ngọn đèn nhỏ sáng lên trên vũ đài, giống như vì sao lóng lánh trong đêm tối.



Rất nhanh, Lê Hương và Diệp Linh đi ra, Lê Hương mặc một thân váy lụa mỏng màu trăng, Diệp Linh mặc chiếc váy hai dây đen, một tuyệt sắc đầy tiên khí, một yêu mị sang trọng, hai người nhẹ nhàng đi tới, trắng đen đan xen lập tức liền kích thích tất cả tròng mắt của mọi người.



Lê Hương và Diệp Linh bắt đầu khiêu vũ.



Hai cô từ nhỏ đều học múa, thân thể mềm như không xương, lại tương đối ăn ý, một khúc múa Kinh Hồng, để lại tiếng vang lớn khắp ngõ ngách đến rất nhiều năm sau đó.



` Ẽ Lê Hương quơ ông tay áo, thân thê nhỏ nhắn mềm mại xoay tròn trên không trung ra đường cung liễm diễm, cô vẫn không quên liếc mắt nhìn Diệp Linh, ném đi một ánh mắt lo lắng.



Diệp Linh biết cô bạn mình đang lo lắng cái gì, bởi vì Cố Dạ Cẩn và Trần Viên Viên đang ngồi dưới khán đài, khu ngồi VIP, cho dù cô không nhìn sang, cũng có thể cảm giác được ánh mắt Cố Dạ Cần lúc này đang dính chặt trên người cô.



Diệp Linh nhàn nhạt nhếch đôi môi đỏ mọng, kỳ thực đoạn đường này, cô nghe được rất nhiều câu chuyện.



Cô nghe nói cô bạn thân Lê Hương ở 5 tuôi xuân tươi đẹp nhât gặp được Mạc tiên sinh của cô, khi chia lìa, lúc Mạc tiên sinh khốn đốn giãy giụa, lúc Lê Hương ở Lan Lâu một mình sinh con, khoảnh khắc cuối cùng sinh mệnh cô dừng lại, cô đã đưa con cả Mạc Thần Dịch vẹn toàn đến bên người Mạc tiên sinh của cô, sẽ có thiên sứ thay em yêu anh.



Cô nghe nói câu chuyện của Mạc Từ Tước và Liễu Anh Lạc, bọn họ đến chết đều không thể thỏ lộ tình yêu tràn đầy trầm thống và tiếc nuối, thế nhưng, cả đời của bọn họ chỉ đủ yêu một người.
Chương 1855:



Về sau cô còn nghe nói chuyện của Mạc Tử Tiễn, lúc mọi người biết được chân tướng chính là khí trời rét lạnh nhất, thế nhưng lại như một đêm gió xuân, mười dặm hoa đào nở, có người đưa tới hạt + : đậu đỏ tương tư mà Mạc Tử Tiên năm chặt lòng bàn tay kia.



Diệp Linh sâu đậm cảm động, khi cô còn rất nhỏ đã nghe nói về ái tình, cũng từng huyễn tưởng qua tương lai của mình, cho đến sau đó, cô gặp phải Cố Dạ Cần.



Gặp được Có Dạ Cần, cô mới biết, thì ra cô không phải là người trong chuyện, và tất cả câu chuyện của cô chỉ là trò đùa.



Nhân sinh trên đời này có bách thái, người có trăm mặt, cái gọi là ái tình, cũng có hàng ngàn hàng vạn kiểu loại.



Không phải tất cả mọi người đều có thể giống như Lê Hương giống như tình yêu bọn họ thâm tình lại thuần túy, lại $ 8 có bao nhiêu người đi rôi lại vê, lại có bao nhiêu người ở trong khe hở của thời gian chậm rãi hoàn toàn thay đổi dáng vẻ trong trí nhớ năm đó.



Rất nhiều người, cả đời này sẽ nhìn thấy rất nhiều phong cảnh, trải qua thiên phàm, thỉnh thoảng dừng lại ở bên cạnh người khác, thậm chí cũng không thể trở thành ký ức độc nhất vô nhị của nhau, như cô như Cố Dạ Cần, con gái của Diệp gia trâm anh, ti tiện như con trai Cố gia, bọn họ từ lúc gặp nhau đã là sai, hết thảy đều là sai.



Diệp Linh đang cười, không biết có phải đang cười chính mình hay khôn, thân thể cô mềm mị không xương ở trên vũ đài không ngừng xoay tròn, làn váy đen vẽ lên đường vòng cung gần như yêu dã.



Mây đám ngọn đèn nhỏ trên võ đài lúc đầu đột nhiên tản ra chùm sáng sáng ngời, toàn bộ đánh vào trên người Diệp Linh, toàn trường khiếp sợ nhìn cô, không biết Diệp Linh trẻ tuổi như vậy sao có thể múa đến kinh tâm động phách lại… bạc tình đến thế?



Rất nhanh“cạch” một tiếng, bước chân đột nhiên dừng lại, Diệp Linh lập tức ngã ở trên vũ đài.



Diệp Linh đột nhiên ngã xuống.



Toàn trường hít vào.



Trần Viên Viên lại càng hoảng sợ, lại không phải là bởi vì lo lắng cho Diệp Linh, giờ khắc này Diệp Linh ở trên vũ đài nhiếp nhân tâm phách, Trần Viên Viên đã sớm ghen ty đỏ mắt.



Cô ta lại càng hoảng sợ là bởi vì Cố Dạ Cần bên người đột nhiên khẽ di chuyền, lúc đầu anh toàn bộ hành trình đều yên tĩnh nhìn Diệp Linh múa, trong nháy mắt Diệp Linh ngã xuống anh gần như di chuyển ngay tức khắc, động tác vừa gấp lại đột ngột, làm cho cô ta có một loại ảo giác anh muốn lập tức xông lên đài.



man na Nhưng, Diệp Linh ngã trên vũ đài một giây kế tiếp đã bắt đầu quỳ xuống đất nhảy lại rồi, sau đó cô đứng dậy, nhảy lên trên không, lần nữa thu được tiếng hít vào của cả sảnh đường, là bị kinh diễm.



“Tốt!” Đạo diễn Trương bên người Cố Dạ Cần nhịn không được võ võ tay cầm ghế, như si mê như say sưa thở dài nói: “Diệp Linh thật sự rất thích hợp bộ dân quốc trong tay tôi, nữ chính là một nghệ kỹ phong tình vạn chủng, am hiểu múa ca nhất, lại quá khớp với vũ đạo mềm mị lại bạc tình của Diệp Linh, phóng mắt toàn bộ vòng giải trí, cũng không có ai có loại lãnh đạm lại đẳng cấp trên người cô ấy, nữ chính của tôi, trừ cô ấy ra không thẻ là ai khác.”



g8 : Nói rôi Đạo diễn Trương vừa liêc nhìn Trần Viên Viên, cười lắc đầu: “Trần tiểu thư, cô vĩnh viễn kém hơn Diệp Linh, vật trên người Diệp Linh, đó là trời sinh, cô muốn trở thành Diệp Linh, vẫn là…



đợi kiếp sau đầu thai a! Ha ha ha.”



“.” Trần Viên Viên tự dưng bị đạp một cước, cô ta đã làm sai điều gì?



Trần Viên Viên tức đến sắp hộc máu.



Diệp Linh múa một đoạn cao trào liền lui xuống, giao sân khấu cho Lê Hương, cô về tới phòng nghỉ hậu trường, ngồi ở trước bàn trang điểm sau đó thấp thắt lưng, kéo làn váy lên, chân ` phải cô bị thương rôi.



Vừa rồi cô đắm chìm trong thế giới của mình trong, thật sự đã ngã, nhưng kỹ thuật múa cô cao, Lê Hương lại ăn ý mười phần với cô, cho nên che đậy hoàn hảo.



Hiện tại mắt cá chân mảnh khảnh của cô đỏ một mảnh, còn mơ hồ đau nhức, Diệp Linh không chịu nổi đau nhất, khẽ chau mày.

Bình Luận (0)
Comment